Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 565: Sĩ Khí

Chương 565: Sĩ Khí

=== oOo ===


________________
VIP Chương 565: Sĩ Khí

Vệ Trung Toàn thở dài, bắt nguồn từ trí óc quá mệt mỏi.
Nhưng thành thật mà nói, nếu như không lấy loại thủ đoạn cực đoan này tiến công, quân đoàn Thanh Long cũng có thể vững vàng chiếm cứ ưu thế, tối thiểu vẫn có thể vững vàng chặn đứng Mãng Quốc và Phạm Quốc ở trong nước.
Thế nhưng, phương pháp này quá chậm chạp.
Không hề có một chút hiệu quả.
Cuối cùng, sau khi tiến hành những cuộc tấn công liên tiếp, quân đoàn Thanh Long được xưng tụng đứng đầu lục đại quân đoàn đã gặp phải tổn thất nặng nề, sĩ khí giảm thấp.
Trải qua nhiều năm mang binh đánh giặc như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Vệ Trung Toàn nhìn thấy tình cảnh này.
Các tướng sĩ không cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với loại ác chiến cỡ lớn, nỗi sợ chính là tín ngưỡng trong lòng bị phá hủy. Rõ ràng quân Phạm nhìn qua không đỡ nổi một đòn, nhưng lại hết lần này tới lần khác ngăn trở bước tiến của Thanh Long quân, mà dường như Thanh Long quân còn tổn thất rất nhiều binh lực, đây là việc mà không ai có thể ngờ tới.
Đương nhiên, những điều này đều là suy nghĩ của tướng sĩ cấp thấp.
Tuy nhiên, các tướng sĩ cấp thấp cũng sẽ không nghĩ đến cái gì gọi là chiến lược, đương nhiên sẽ không hiểu được Đại Nguyên soái Vệ Trung Toàn đang có ý tưởng gì.
Một lúc lâu sau, Vệ Trung Toàn lại hỏi:
- Bên quân Phạm thiệt hại bao nhiêu?
Quân Phạm trong miệng hắn, chính là quân đội dưới trướng Trương Thọ Linh bố trí phòng ngự, mấy ngày liên tục khổ chiến, tinh thần quân Phạm cũng vô cùng uể oải, thậm chí càng thêm tồi tệ SO với Thanh Long quân.
Khác biệt chính là, tuy rằng Thanh Long quân bị uể oải tinh thần, thế nhưng đến nay chưa từng xuất hiện một binh sĩ đào ngũ, mà bên phía quân Phạm khác biệt rất nhiều, những ngày qua thám báo của quân đoàn Thanh Long đã bắt được không ít đào binh lạc đường, trong đó không thiếu một số tướng lĩnh cấp thấp.
- Tình trạng quân địch đào ngũ càng trở nên nghiêm trọng, sau mỗi lần đại chiến, cho dù có đội đốc chiến tạo áp lực, nhưng cũng có gần một phần mười số binh sĩ đào ngũ. Cho đến nay, số lượng quân địch chạy tứ tán đã không dưới ba vạn...
- Theo mạt tướng biết được, bên phía quân Phạm đã không chịu nổi gánh nặng, đến ngay cả đội độc chiến cũng có tình trạng bỏ trốn, e rằng đã là cung giương hết đà.
- Đúng thế! Hôm qua chúng ta đã bắt được một tên Bách Nhân tướng của đội độc chiến. Xem ra với tình hình hiện tại, cây cung quân Phạm nay đã đến biên giới đứt đoạn.
Vệ Trung Toàn trầm mặc không nói lời nào.
Chinh chiến nửa cuộc đời, hắn từng gặp qua bao sóng to gió lớn, đối với những rắc rối mà Thanh Long quân vấp phải, kỳ thực hắn vẫn chưa quá lo lắng, chẳng qua là cảm thấy có chút tiếc hận thôi.
Hắn đang suy nghĩ xem, bước tiếp theo quân đoàn Thanh Long nên làm như thế nào?
Vẫn tiếp tục tấn công mạnh mẽ, hay là dừng lại một quãng thời gian?
Liệu sẽ kiếm củi ba năm thiệu một giờ hay không?
Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói:
- Những binh sĩ đào ngũ bị quân ta bắt kia, cũng không nên gây khó dễ, tùy ý thả bọn họ trở về Phạm Quốc đi... Đúng rồi, phân phát cho mỗi người một ít lộ phí, đồng thời dùng một số lời động viên khích lệ, nói cho bọn họ biết ngày sau quân Thương ta làm cho Phạm Quốc, hoan nghênh bọn họ xin vào tòng quân.
Mấy vị tướng quân nhìn nhau mấy lần, sau đó đều hiểu.
Nếu dựa theo phương pháp của Thanh Long quân, phàm là bắt được binh sĩ đào ngũ, đều sẽ tiến hành thẩm vấn một phen, dụ ra một số lời khai, có điều kiện giam giữ thì bắt làm tù binh, không có điều kiện thì trực tiếp giết chết.
Thế nhưng, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để áp đảo quân Phạm, thả tự do cho những người này, thứ nhất có thể kích thích quân Phạm tiếp tục đào ngũ, thứ hai có thể để cho những người này truyền bá tin tức quân Phạm không thể kiên trì sau khi trở về nước, tạo thành nỗi kinh hoàng bên trong Phạm Quốc.
Phân phát cho lộ phí, chẳng khác nào để bọn họ có thể trở về nước nhanh hơn, thuận tiện gây ra một làn sóng tuyên truyền cho quân
Thương mà thôi.
Điểm cốt lõi trong việc này, các vị tướng lĩnh của quân đoàn Thanh Long đã sớm chơi quen đến lô hỏa thuận thanh, Vệ Trung Toàn chỉ
nhắc đến một chút, ai nấy đều đã lĩnh hội được.
- Thảo luận một chút về phương pháp tác chiến sắp tới đi, bản soái nói thẳng cũng không sao, trước mắt triều đình Thương Quốc ta thông qua lệnh bãi bỏ tiền giấy, đã quấy nhiễu các nước trở nên loạn không thể tả, thế nhưng chung quy chỉ là việc nội bộ trong nước, sớm muộn cũng có ngày bình phục. Ở trong số các nước, Phạm Quốc lâm vào tình trạng nhiễu loạn lớn nhất, tiền bạc mua bán trong nước đã chết, bách tính oán than dậy đất, chính là thời cơ tốt nhất. Nếu như không thể tiến triển đạt được tính đột phá, quả thực là phụ lòng với thời cơ tốt như này.
Vệ Trung Toàn phân tích tình thế với chư tướng.
Hắn mở ra địa đồ, lại nói tiếp:
- Phạm Thành ở ba trăm dặm về phía trước, lợi dụng Phạm Quốc đang lâm vào hỗn loạn không cách nào điều động toàn bộ lực lượng bảo vệ thành, chỉ cần công phá thành công phòng tuyến này là có thể đánh hạ Phạm Thành, lật đổ Hoàng đế, còn về phủ binh cứu viện thì không đáng để lo lắng.
- Mạt tướng nguyện lĩnh binh, đánh tan phòng tuyến! Không đánh tan quân địch, thề không thu binh!
Lý Ngự nói.
- Mạt tướng nguyện tiến về!
- Mạt tướng đồng ý tiến về!
Vệ Trung Toàn khoát tay áo một cái:
- Được rồi, các ngươi không nên tranh đoạt, bản soái biết các ngươi đều đang kìm nén sự tức giận. Trước mắt sĩ khí quân Phạm còn chưa tán, nếu như quân ta tùy tiện liều mình sẽ chỉ gia tăng thêm thương vong. Lý Ngự, lệnh người dẫn dắt nhân mã của mình tấn công quân địch từ cánh phải. Chu Hàn, lệnh người dẫn dắt nhân mã của mình chặn đánh quân Phạm từ phía Nam, chia rẽ địch để tiêu diệt. Còn đội quân chủ lực, đích thân bản soái chỉ huy tiến công. Nhớ kỹ, các ngươi không cần ham chiến, để quân địch tự tan vỡ là tốt nhất, không thể để quân ta gia tăng thêm thương vong!
- Vâng!
Lúc này, ở bên trong soái trướng quân Phạm, Trương Thị Linh ngồi ở trên ghế, cả người có vẻ rất uể oải.
Những ngày vừa qua, chiến sự không chỉ đánh đổ tinh thần quân Phạm, cũng đả kích nặng nề sự tự tin của Trương Thọ Linh, khiến cho hắn biết được, quân đoàn Thanh Long phía đối diện quả nhiên không phải chỉ là hư danh.
Nếu như chiến đấu tương tự cùng quân Mãng, e rằng Phạm Quốc đã thắng lợi!
Mấy ngày qua, Thanh Long quân đang không ngừng tiến công du kích, đánh thọc sườn, bám đuôi, triệt phá đường lương thảo và các chiến thuật đánh lén khác, từng bước tiêu hao binh lực và sĩ khí quân Phạm hắn. Loại chiến thuật quấy rầy này tuy rằng không làm quân Phạm gặp thương vong quá lớn, thế nhưng số lượng người bỏ trốn lại càng ngày càng tăng nhanh, một lần tiếp một lần ăn thiệt thòi lớn.
Chẳng lẽ đã quyết định chủ ý, nhất định cần phải nhanh chóng tiêu diệt Phạm Quốc ta sao?
Trương Thọ Linh nghiến răng nghiến lợi. Theo lý thuyết, Thương Quốc đã đồng thời tuyên chiến với Tấn Quốc và Khang Quốc, đúng ra trước tiên nên dây dưa không ngớt với hai quốc gia này mới đúng, vì sao hiện tại hoàn toàn không có sự chuyển biến, vẫn quyết tâm muốn ra tay với Phạm Quốc trước.
Hiện tại thì xong rồi, Thanh Long quân thật vất vả mới nắm được ưu thế, tiếp theo chắc chắn sẽ không để quân Phạm tập hợp lại. Ở những ngày sau đó, Thanh Long quân nhất định sẽ tấn công lần thứ hai, tiến thêm một bước đả kích tinh thần quân Phạm bọn họ.
Nói cách khác, quân địch sẽ trực tiếp tổng tiến công.
Đúng như dự đoán, tới ngày hôm sau, Thanh Long quân lại giở trò cũ, để Lý Ngự và Chu Hàn mang binh tiến công từ nhiều hướng, gắt gao cắn vào phần đầu phần đuôi, ra vẻ sẽ có một phen quyết chiến quan trọng.
Đối mặt với loại tiến công quấy rầy phảng phất không ngừng nghỉ này, quân Phạm mệt mỏi không thể tả. Mặc dù là quân lệnh nghiêm khắc, cũng không có cách nào ngăn cản binh sĩ bỏ trốn, vừa đến ban đêm, ở bên ngoài các đại doanh, đếm không hết binh sĩ đào ngũ
bỏ trốn vào núi rừng.
Hơn nữa, dựa theo đại quân dần dần quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, những binh sĩ tầng dưới chót chạy trốn cũng càng nhuần nhuyễn, còn tạo ra không ít bí quyết và tuyến đường nhỏ.
Cao tầng quân Phạm tự lo không xong, bất đắc dĩ chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Loại biến tướng này càng gia tăng thêm sự sa sút tinh thần của quân Phạm, không ít binh sĩ quân Phạm trực tiếp bỏ chạy về phía quân Thương đóng quân, vơ vét một khoản lệ phí về nhà.
Hiện tượng này cũng coi như là một chuyện hiếm lạ ở trên chiến trường, quả thực chưa từng nghe thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận