Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 561: Âm Mưu Tiền Giấy

Chương 561: Âm Mưu Tiền Giấy

=== oOo ===


________________
VIE) Chương 561: Âm Mưu Tiền Giấy

Tân Quốc luân phiên ra lệnh cấm, thậm chí quan phủ phái binh lính đi tuần tra, nhưng hiệu quả đạt được rất thấp.
Chuyện này phải đổ lỗi cho các hoạt động buôn bán thịnh vượng giữa hai nước ở trong những năm vừa qua.
Đầu tiên, tiền tài sinh sôi hủ bại, những năm này Tấn Quốc đẩy mạnh phát triển hoạt động thương mại cùng Thương Quốc, có thể nói thị trường song phương rất màu mỡ, cái gọi là quan chức thông đồng kinh doanh, các đội buôn của Đại Thương đều có quan hệ ngầm với
giới quan phủ địa phương.
Cho dù bắt được hàng buôn lậu, sau một phen qua lại, mỗi bên đều đạt được lợi ích riêng, tự nhiên bình an vô sự.
Một số quan chức, có khi bị đội buôn nắm được nhược điểm trong tay.
Nói cách khác, đại đa số thương đội buôn lậu, vốn là có thể lực quan phủ tham dự sau lưng, tận dụng cơ hội để kiếm tiền.
Thứ hai, chính là về phương diện giao thông vận tải.
Những năm gần đây, do thông thương mậu dịch với số lượng lớn, ở vùng biên giới giữa hai nước quả thực là có nhiều vô số kể thị trường chung, đếm không xuể những con đường lưu thông, quan phủ nếu muốn tấn công, căn bản là không có biện pháp toàn diện. Giống như khi bưng một chén nước đi cứu hỏa vậy, đứng trước lợi nhuận to lớn, những thương đội buôn lậu cũng không thèm quan tâm chút nguy hiểm ấy.
Thứ ba, chính là tâm lý né tránh nguy hiểm.
Thương Quốc và Tấn Quốc cũng đã tuyên chến với nhau, nhưng ở trong lòng người dân hai nước Tấn Thương, phần thắng của Tấn Quốc cũng không phải rất lớn.
Nếu như Tấn Quốc thua trận, trong tay mình vẫn nắm giữ một khoản tiền lớn, chẳng khác nào bảo đảm bản thân có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống thoải mái.
Nếu như Thương Quốc thua trận, vậy cũng không có gì, dù sao bên trên còn có một đám thế gia quý tộc thúc đẩy, cũng không cần lo lắng.
Trong lòng mọi người có bản năng xu cát tị hung, thương nhân Tấn Quốc càng không ngoại lệ, trong tay nắm giữ tiền giấy, trong lòng sẽ không hoảng sợ.
Tấn Quốc đã như vậy, Khang Quốc càng hãm sâu, chỉ vì biên cảnh hai nước đang xảy ra chiến tranh, nên giá hàng tăng lên hơi chậm một
chút.
Đến cuối tháng ba, giá hàng tăng lên đến một trình độ vô cùng khủng bố, lấy giá ở mức một làm thí dụ, giá gạo Tấn Quốc đã cao lên tới năm lần, giá muối cũng tăng gấp ba lần, còn lại giá cả các mặt hàng khác cũng thuận theo đó mà gia tăng.
Trong những thành trì của Tấn Quốc, tình trạng dân đói cùng bạo loạn bỗng dưng tăng vọt.
Triều đình cũng rơi vào tình cảnh bi thảm, trước mắt còn chưa tới tháng tư, khoảng cách đến mùa lương thực thu gặt còn mấy tháng nữa, lương thực đã khan hiếm đến mức độ như vậy, cứ theo tình thế này tiếp tục phát triển, lại qua mấy tháng nữa chẳng phải là cả ngày không có cái ăn ?
Cùng lúc đó, Nguyễn Quốc cũng đối mặt với vấn đề giống như vậy.
Chỉ có điều, Nguyễn Thái Nhị đã nhạy bén phát hiện ra một số điểm không đúng.
Ví dụ như, sau ba đơn và năm đơn đặt hàng, nhiều hoạt động kinh doanh lương thực của thế gia đại tộc đều ngừng lại, ở trong phạm vi quan phủ có thể ảnh hưởng đến, nhiều vụ làm ăn cùng Vũ Quốc cũng bị bắt ngừng lại, kim ngạch giao dịch giảm đi rất nhiều so với nửa tháng trước.
Thế nhưng, cuối cùng lại phát hiện, giá cả lương thực vẫn tăng lên, cũng không vì vậy mà ngừng lại.
Sau một cuộc điều tra nghiên cứu, lúc này triều đình Nguyễn Quốc mới phát hiện, xuất hiện vấn đề là do tiền giấy.
Trên thị trường, xuất hiện rất nhiều tiền giấy mới!
Những tờ tiền giấy mới này, có một số lượng lớn là hoàn toàn mới, hơn nữa giá trị đều là một trăm đồng!
Về niên đại, đánh dấu hạn sử dụng đều là trong hai mươi năm!
Những tờ tiền giấy này, một phần trong đó là do thương đội buôn lậu lương thực dân tiến vào, một phần thì lại hoàn toàn không tra được nguồn gốc, dường như là đột nhiên xuất hiện.
Sau đó, trong lúc tình cờ, triều đình phụ trách truy tìm chủ nhân khởi nguồn lượng tiền giấy đó, có người nhìn thấy một kẻ cầm theo một túi tiền giấy ở trong một thị trấn nhỏ, ở trên đường vừa bố thí làm việc thiện vừa kể chuyện xưa, tuyên dương tư tưởng Thương Quốc mạnh mẽ phồn vinh.
Sau tầng tầng báo cáo, cuối cùng truyền tới trong tại Nguyễn Thái Nhị.
Suy nghĩ mất một đêm, Nguyễn Thái Nhị bỗng nhiên thông suốt một chuyện, cả người chảy mồ hôi lạnh.
Lúc trước, khi Thương Quốc mới vừa phát hành Đại Thương tệ, nàng cũng có mặt chứng kiến, vì thế Thương Quốc còn thành lập một liên minh thương mại các nước, phổ biến sử dụng Đại Thương tệ làm tiền thanh toán.
Sau khi Thương Quốc toàn diện bãi bỏ phương thức giao dịch bằng bạc, đồng thời cho phép các quốc gia hối đoái bạc với quy mô nhỏ, chuyện này giúp các quốc gia ăn vào một viên thuốc an thần, cộng với phát hiện ra những ưu điểm của Đại Thương tệ, liền không còn kiêng kỵ nữa. Trải qua mười mấy năm phát triển, các quốc gia đã hoàn toàn không thể rời bỏ tiền giấy, ví dụ như các nước Tấn Quốc và Phạm Quốc đã coi Đại Thương tệ trở thành tiền tệ lưu thông chính của quốc gia, tỉ lệ lưu thông bạc đã ít lại càng ít.
Những năm gần đây, lượng lưu thông tiền giấy vẫn rất ổn định, hơn nữa sẽ không bởi vì số lượng bạc mới khai thác ra mà xuất hiện tình trạng mất giá. Vì thế các quốc gia đều rất yên tâm sử dụng, một số thế gia đại tộc hay thậm chí là quốc khố, cũng bắt đầu lưu trữ tiền giấy.
Trong hoạt động buôn bán thường ngày của dân chúng, cũng đã quen thuộc dùng cái danh từ khai triển giao dịch đơn vị "đồng" này,
tiến hành thanh toán.
Bỏ qua quan phủ các quốc gia sang một bên không nói, từ trình độ nào đó, Đại Thương tệ của Thương Quốc cũng chính là cách gọi tên chung loại tiền giấy ở các quốc gia, địa vị đã quan trọng hơn so với bạc nén.
Nguyễn Thái Nhị bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, tiền giấy chính là Đại Thương tệ, mà Đại Thương tệ là do triều đình Thương Quốc in ấn phát hành, ở trong những năm tháng hòa bình các quốc gia bình an vô sự phát triển, vì để cho giá hàng ổn định, Thương Quốc chắc chắn sẽ không in ấn phát hành quá nhiều Đại Thương tệ để tránh việc quấy rầy thị trường, để tiền bạc trong tay bách tính co lại.
Thế nhưng, một khi đến thời kỳ chiến tranh thì sao?
Cuối cùng Nguyễn Thái Nhị đã nghĩ đến điểm mấu chốt nhất!
Thực ra, cũng không có gì lạ khi vào thời điểm này Nguyễn Thải Nhị mới nhớ ra, bởi vì ở trên thế giới này, vẫn không có khái niệm tài chính, cũng không có kiến thức kinh tế học, thương nhân buôn bán hàng hóa không nằm ngoài quy luật thấp mua cao bán, ai ra giá tiền cao hơn thì bán cho kẻ đó, không có điểm đặc biệt gì gây nhiễu loạn.
Không có một ai, biết đến khái niệm gọi là lạm phát.
Vì vậy, khi Thương Quốc đưa nhiều tiền giấy vào bên trong những quốc gia này, đã gây ra một làn sóng lạm phát, đến lúc đó tiền giấy trong tay dân chúng sẽ biến thành một đống giấy vụn, Nguyễn Thải Nhì cuối cùng đã hiểu rõ đạo lý này.
m mưu của Thương Quốc!
- Thật đáng sợ!
Nghĩ thông suốt điểm này, Nguyễn Thái Nhị chảy mồ hôi lạnh khắp người, chuyện này quá khủng bố.
Giả thiết với một gia đình bình thường, trong nhà Có mười vạn vạn đồng tiền giấy, thời điểm lạm phát vừa bắt đầu, giá hàng tăng gấp mấy lần, phát hiện mười vạn đồng tiền giấy này của mình chỉ có thể mua đồ vật giá trị tương đương hai vạn đồng tiền so với bình thường.
Đây chẳng phải là vô duyên vô cớ, dân chúng gặp một làn sóng cướp bóc sạch sẽ sao?
Nghĩ đến tình cảnh khủng bố này, Nguyễn Thái Nhị lập tức triệu tập một đám đại thần thượng nghị. Sau khi nghe được suy đoán của Hoàng Đế Bệ hạ, trên mặt chúng thần nhanh chóng bốc lên một tầng mồ hôi.
Việc này không chỉ có liên quan đến ích lợi quốc gia, cũng liên quan đến lợi ích của các đại gia tộc.
Dựa theo dòng suy nghĩ của Nguyễn Thái Nhị, sau cuộc thương nghị, chúng thần đều nhận định đây là âm mưu của Thương Quốc đã bố cục mười mấy năm, vào lúc này Cố ý gợi ra, chính là muốn khiến cho đời sống người dân các nước trở nên bất an.
Cái gọi là giá cả lương thực tăng lên, chỉ là gây sự chú ý của mọi người mà thôi, dù sao sau khi tiền giấy đưa ra thị trường, còn cần thời gian nhất định mới có thể từ từ thông qua lưu thông để khuếch tán, khó có thể dẫn đến bạo loạn và hiệu quả khủng hoảng.
Do đó, Thương Quốc Cố ý đẩy cao giá cả lương thực, trên thực tế chỉ là một chiêu bài hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Chỉ cần giá cả lương thực tăng lên, như vậy tiền giấy mất giá cũng giống như một chiếc xe ngựa mất khống chế vậy, ở trên đường xuống dốc càng chạy càng xa, không cách nào dừng lại.
Đương nhiên, những đại thần này cơ bản sẽ không hiểu rõ được, cái gọi là tiền, chung quy cũng chỉ là một loại biểu tượng giá trị tương đương với đồ vật bình thường mà thôi. Ví dụ như bạc nén, bản thân không có bất kỳ giá trị gì, chỉ có điều nó vừa đúng có tính khan | hiếm, vì thế được cho là tiền để sử dụng, lúc này mới có thể dùng để trao đổi, trở nên có giá trị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận