Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 303: Ý Kiến Quân Thần Khác Biệt

Chương 303: Ý Kiến Quân Thần Khác Biệt

=== oOo ===


Ở phía đông Triệt Quốc có một con sông lớn chảy xiết tên là Phổ Thủy.

Đây là một rào chắn thiên nhiên.

Trước kia, chính là con sông lớn này đã hình thành biên giới tự nhiên với Động Quốc, lãnh thổ của hai nước quanh co khúc khuỷu cũng là vì vậy.

Đường sông Phổ Thủy rộng, nước chảy xiết, ngang qua phía đông Triệt Quốc và tự nhiên tạo thành một rào cản như lạch trời, cũng chỉ nối liền với Thương Quốc bằng mấy cây cầu đơn sơ, ở giữa có rất nhiều con đò và bến sông, cũng đã thành một sự đặc sắc lớn.

Cho nên, các binh sĩ bên quân Tấn nghe nói bốn mươi vạn quân Thương tới đây đều có biểu hiện rất bình thản.

Vì sao?

Trên mấy trăm dặm đường sông chỉ có mấy cây cầu bắc qua, dù sao quân Thương có tới bốn mươi vạn quân, không có khả năng tùy tiện qua cầu, cho dù sau khi qua cầu, quân cứu viện cũng là một vấn đề lớn.

Quan trọng nhất là Kỳ Lân quân được truyền đi vô cùng kỳ diệu này càng không có cách nào qua sông được.

Quân Thương không có Kỳ Lân quân, cho dù là bốn mươi vạn đại quân đều vượt qua sông Phổ Thủy thì có thể làm thế nào?

- Quân đoàn Kỳ Lân của Thương Quốc đi đâu rồi?

Một ngày này, Tuân Ngô đứng ở trên tòa thành cao nhìn sông lớn phía xa, ánh mắt lo lắng và phiền muộn.

Ba tháng trước, hắn vốn đã chuẩn bị đi Thương Quốc.

Nhưng khi đi tới nửa đường mới biết được, Hội minh ở Thương Thành đã kết thúc, Hoàng đế các nước đều quay về nước an bài.

Tuân Ngô càng nghĩ càng cảm thấy chuyện khẩn cấp và quan trọng nhất lúc này vẫn là tan rã liên quân các nước.

Vì vậy, đầu tiên hắn căn cứ vào tình hình trong nước để phân tích, thuyết phục Thiệu Quốc không chiếm được lợi nhất, sau đó viết một lá thư cho Mãng Quốc, thuyết phục Hoàng đế Mãng Quốc vốn có lập trường không kiên định, khuyên bọn họ chia ra đánh Thiệu Quốc, gây ra tranh đấu giữa Mãng Quốc và Ngô Quốc.

Không thể không nói, một chiêu này rất cao minh. Ngô Quốc và Mãng Quốc vốn cộng lại có một trăm vạn quân, lần này bị ngăn cản hơn phân nửa binh lực, hơn nữa còn chôn xuống tai họa ngầm cho sau này.

Mà sau đó, Hoàng đế Tấn Quốc nể tình hắn là đại thần có công nên chỉ bãi miễn đại chức Tướng quân của hắn, sau đó không quan tâm tới hắn nữa.

Đại tướng Uông Chấp đóng tại Triệt Quốc không đành lòng nhìn tướng tài bị bỏ mặc, vì vậy mới nhiệt tình giữ hắn ở lại quân doanh bày mưu tính kế, chống lại quân Thương.

Tuân Ngô động lòng, làm một tướng nổi tiếng trong thời đại lại đối mặt với đối thủ đặc biệt như vậy, hắn cũng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, vì vậy đồng ý giữ lại.

Cứ như vậy, đường đường là Đại Tướng quân của một nước, sau khi mất đi binh quyền, tự nhiên trở thành một mưu sĩ.

- Từ trước đến nay quân đoàn Kỳ Lân nổi tiếng về tốc độ, đi theo phía sau đại quân, tạm thời còn chưa xuất hiện cũng là rất bình thường.

Uông Chấp suy nghĩ một lát rồi nói.

- Không, không có khả năng.

Tuân Ngô lắc đầu, nói:

- Quy mô quân đội của Thương Quốc cũng không quá lớn, dựa vào ưu thế trang bị và kỵ binh, từ trước đến nay thích trực tiếp quyết chiến, lấy thế mạnh mẽ đánh tan đội hình của quân địch, sau đó sẽ đuổi theo một đòn phá tan. Nếu quân đoàn Kỳ Lân muốn tham gia vào cuộc chiến, không có khả năng đã qua mấy ngày mà vẫn im hơi lặng tiếng.

- Nói vậy... Ngài nghi ngờ...

- Không sai, ta nghe nói lần này Thương Quốc vì Hội minh mới phạt Đại Tấn ta, buông tha sách lược thiết huyết lại dụ dỗ chiếm đoạt từ trước tới nay, thỏa hiệp với Thịnh Quốc, rút quân đoàn Chu Tước từ trong Thịnh Quốc ra.

Uông Chấp gật đầu, nói:

- Tuân huynh nói đúng. Lần này có thể nói là quân Thương dốc toàn bộ lực lượng, một đội quân quan trọng như quân đoàn Kỳ Lân tất nhiên sẽ không để đó không dùng, trong này nhất định là có gì mờ ám. Ngài nói xem, liệu có phải quân Thương để ý tới con sông lớn như lạch trời này, cho nên căn bản không định cho quân đoàn Kỳ Lân tiến vào chiến trường Triệt Quốc, mà là...

Bỗng nhiên hai người đều sửng sốt.

Quân đoàn Chu Tước dường như đang đánh lên phía bắc, đánh Thành Phượng Văn?

Như vậy có khả năng...

Trong giây lát, hai người đều nghĩ đến một chuyện đáng sợ.

Nếu như nói sách lược của Thương Quốc ngay lúc đầu đã không định ở Triệt Quốc đối chiến cùng trăm vạn quân Tấn, mà muốn đánh trực tiếp từ phía bắc vào đến vùng trung bộ của Tấn Quốc?

Chỗ phía đông Tấn Quốc đều là bình nguyên, nơi đó là bãi ngựa tự nhiên mặc cho ngựa chiến thoải mái rong ruổi!

Vừa suy nghĩ thông suốt điểm này, hai người đều sợ tới toát mồ hôi lạnh.

Nếu suy đoán này trở thành sự thật, vậy Tấn Quốc lại cần phải điều chỉnh chiến lược, nếu không nhất định sẽ chịu thua thiệt rất nhiều!

- Phải nhanh chóng trình báo với bệ hạ về chuyện này!

Tuân Ngô vội vàng nói.

Uông Chấp khẽ gật đầu tán thành. Đây là chuyện lớn của cuộc chiến, Đại Tướng quân của một đội quân như hắn không thể quyết định được. Lúc này, hắn chỉ có thể nhắc nhở triều đình sớm đề phòng, dựa vào thành trì hiểm yếu để ngăn cản quân đoàn Kỳ Lân ở bên ngoài mà thôi.

...

Hoàng cung Tấn Quốc.

Hoàng đế Tấn Quốc cầm một lá thư trong tay, cười ha ha.

- Đúng là thiên ý! Trẫm đang muốn diệt Thương Quốc, không ngờ được bọn chúng lại tự mình tới cửa!

Hắn không do dự, lập tức thăng chức cho Trâu Cát làm Đại Tướng quân, dẫn một trăm vạn quân xuôi về phía nam, tập trung với một trăm vạn quân của Uông Chấp, sau đó lấy thế lôi đình tiêu diệt bốn mươi vạn đại quân Thương Quốc rồi tiến quân thần tốc, đánh vào Thương Quốc.

Trâu Cát nhận lệnh, thỉnh giáo sách lược tác chiến.

Hoàng đế Tấn Quốc vung tay lên nói:

- Triệt Quốc chính là đất phiên thuộc của Đại Tấn ta, trăm năm qua đã như vậy, có thể điều động ba mươi vạn đại quân trong đó, lại thêm đại quân của các ngươi, tổng cộng là hơn hai trăm ba mươi vạn, đủ để tiêu diệt đại quân bốn mươi vạn rồi. Trận chiến này, các ngươi chỉ cần buông tay buông chân ra đánh thôi! Chỉ cần đánh xong một trận này, Đại Tấn sẽ áp đảo Thương Quốc, không còn áp lực từ phía đông nam, Đại Tấn ta lại không nhất định phải e ngại nữa, những nước còn lại sẽ không nhảy nhót được bao lâu.

Trâu Cát biết rõ bản tính của Hoàng đế, tuy trong lòng không chắc nhưng lại cao giọng hùng hồn nói:

- Trời phù hộ bệ hạ! Thần nhất định làm cho bốn mươi vạn quân yếu ớt của Thương Quốc có đi mà không có về!

Trâu Cát nói xong thì dừng lại một lát, mới hỏi thăm:

- Bệ hạ, trong bức thư của Đại Tướng quân Uông Chấp cũng nhắc tới khả năng quân đoàn Kỳ Lân của Thương Quốc đã lên phía bắc, chắc hẳn sẽ cùng quân đoàn Chu Tước đánh thành Phượng Văn, thần mạn phép hỏi thêm một câu, không biết bệ hạ tính ứng phó thế nào.

- Thành Phượng Văn à?

Hoàng đế Tấn Quốc nhíu mày rồi nói:

- Mấy ngày trước, không phải trẫm đã phái năm mươi vạn đại quân đi tới trấn giữ thành Phượng Văn rồi sao? Uy lực kỵ binh này quả thật thiên hạ vô song, nhưng hai năm qua Đại Tấn ta cũng đã lập ra kỵ binh, cũng biết rõ đặc tính của nó, có thể chiến đấu nơi hoang vắng… nhưng nếu bàn về công thành... Lẽ nào hai mươi vạn Kỳ Lân quân này muốn đâm đầu chết ở dưới tường thành sao?

- Bệ hạ, chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường được! Bệ hạ thử nghĩ, quân đoàn Kỳ Lân này am hiểu tập kích bất ngờ, nếu như vòng qua thành Phượng Văn, Đại Tấn ta nên ứng phó thế nào? Bệ hạ đừng quên, mấy tháng trước chính là năm vạn Kỳ Lân quân này đi ngang qua từng tầng phong tỏa, cướp đi Thiên tử đã mất nước...

- Hừ! Ngươi không nói còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này là trẫm lại bực mình! Ta còn chưa truy cứu tội của Uông Chấp về chuyện này đâu. Hắn mà là danh tướng gì chứ, theo trẫm thấy chẳng qua chỉ là thùng rỗng! Dựa vào lạch trời Phổ Thủy cũng có thể để cho đại quân dẫn người đi ngay dưới mí mắt, binh hùng của Đại Tấn ta đều bị hắn làm cho mất hết mặt mũi rồi!

- Bệ hạ, chuyện này đúng là do Đại Tướng quân Uông Chấp sai, nhưng lúc này vẫn phải sớm đề phòng quân đoàn Kỳ Lân.

Thấy Hoàng đế kéo đề tài đi quá xa, Trâu Cát kéo căng da đầu nhắc nhở.

- Không cần, năm mươi vạn đại quân vẫn có thể ứng phó được. Nếu nó quả thật thần kỳ giống như các ngươi khen, trẫm cũng nghĩ không ra được cách nào tốt. Lần này tổng binh lực Đại Tấn ta dùng vào đại chiến đã lên tới năm trăm vạn, cũng không thể vì một quân đoàn Kỳ Lân mà điều mấy trăm vạn đại quân đi chứ? Hơn nữa, dù sao quân đoàn Kỳ Lân có phải lên phía bắc hay không còn chưa xác định được, không cần để ý tới một vài chuyện không đáng chú ý như vậy.

- Nhưng bệ hạ...

- Đủ rồi!

Hoàng đế Tấn Quốc hét lớn một tiếng rồi nói:

- Trâu khanh, khanh làm tốt bổn phận của khanh là đủ rồi, lấy hai trăm ba mươi vạn đại quân đánh bại bốn mươi vạn đại quân chắc không khó chứ? Đến lúc đó lại có chuyển quân lên phía bắc tiêu diệt quân đoàn Kỳ Lân, chẳng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận