Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 289: Nghi Trượng Nghênh Tiếp

Chương 289: Nghi Trượng Nghênh Tiếp

=== oOo ===


Trên Tử thần điện, Dương Mộc đang thảo luận những vấn đề của Thịnh Quốc cùng chư vị thần tử.

Tuy rằng Thịnh Quốc đã đầu hàng, thế nhưng những công việc sau đó chồng chất thành một đống lớn.

Đây chính là những vấn đề phát sinh do không phải dùng đến vũ lực tuyệt đối đi chinh phục.

Trước đây, lúc tiếp thu Thân Quốc thì vẫn còn tốt, dù sao có cơ sở dư luận cực kỳ hùng hậu, cũng có thời gian rất dài để có thể chuyển đổi, đến ngay cả Thương Quốc đều còn ở trong chế độ tìm tòi, vì thế việc chuyển giao chính quyền diễn ra khá nhanh chóng.

Thế nhưng vấn đề ở Thịnh Quốc nghiêm trọng hơn nhiều, dù sao cũng đạt được từ sự đầu hàng, lại đang trong thời kỳ thế cuộc căng thẳng, Thương Quốc căn bản cũng không đủ thời gian từ từ chậm rãi ổn định thế cuộc.

Mặc kệ là ba mươi vạn đại quân, hay là phủ binh các nơi, hoặc là vấn đề chức tước quan phủ, phải giải quyết xong xuôi trước khi Hội minh diễn ra, muộn nhất là trước khi xảy ra xung đột với Tấn Quốc.

Nếu không, một khi tới lúc Thương Quốc đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào cuộc chiến tranh với Tấn Quốc, quân thần quý tộc Thịnh Quốc rất có thể sẽ tro tàn lại cháy, ngầm tiến hành phục quốc.

Ngày mùng 1 tháng 6, Đặng Chi và một đám hàng tướng đi tới Thương thành, tiếp nhận triều đình Thương Quốc sắc phong.

Đây chỉ là một việc mang tính hình thức.

Thế nhưng, loại hình thức này để song phương đều có thể thở phào nhẹ nhõm.

Dương Mộc đã nhìn thấy được thành ý trong mắt Đặng Chi và đám hàng tướng.

Mấy người Đặng Chi cũng yên lòng, không cần phải lo lắng về tiền đồ và sinh tử nữa.

Cuối cùng, Dương Mộc sắc phong Đặng Chi thành Đại Nguyên soái Quy Nghĩa Quân, biên chế ba mươi vạn đại quân dưới trướng, trở thành một trong lục đại quân đoàn của Thương Quốc, đồng thời dựa vào sự phân bố ban đầu trên bản đồ, đảm nhiệm phòng thủ vùng biên cảnh Đông Bắc Thương Quốc.

Cái gọi là vùng biên cảnh Đông Bắc, vốn cũng chính là biên giới phía Bắc Thịnh Quốc.

Chỗ đó là địa bàn cũ của Đặng Chi, vừa có thể tiêu trừ uy hiếp của ba mươi vạn đại quân này, lại xem như cho Đặng Chi mặt mũi, vẹn toàn đôi bên.

Sau đó, triển khai một cuộc tuyển chọn các chức vị quan viên địa phương với quy mô lớn ở bên trong Thương Quốc.

Thịnh Quốc có tổng cộng hơn ba trăm tòa thành trì, lần thứ nhất bị Thương Quốc chiếm một phần, còn có khoảng gần hai trăm toà thành.

Thế thì triều đình cần phái ra lượng lớn quan chức đến những chỗ này.

Tác dụng của những quan viên đó cũng không phải đều đi làm người đứng đầu, mà tác dụng duy nhất chính là tiến hành đồng hóa hội nhập, xây dựng một hệ thống chính quyền Thương Quốc, bao gồm lục bộ cơ bản nhất, toàn bộ đều cần tự tay xây dựng lên.

Ước chừng có hơn năm ngàn người đọc sách được phái đến gần 200 tòa thành trì để gánh vác nhiệm vụ này.

Cuối cùng, Hoàng đế Thịnh Quốc Mẫn Thiện Nghị và Thái Thượng hoàng Mẫn Lôi, cũng lên đường đi đến Thương thành.

Ngày mùng 5 tháng 6, quốc gia ở gần nhất với Thương Quốc nhất, Hoàng Đế Viêm Quốc đã đến Thương thành.

Những năm gần đây, hai nước bang giao hữu hảo, chung tay thiết lập ra một cục diện đôi bên cùng có lợi.

Chỉ nói riêng lần Hội minh này, Viêm Quốc cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Bởi vì, quân chủ các nước muốn đến Thương Quốc tham gia Hội minh, không thể đi qua lãnh thổ Tấn Quốc, do đó Viêm Quốc với vị trí chiến lược, đã trở nên vô cùng trọng yếu.

Vào thời điểm Thương Quốc còn chưa chiếm đoạt được Động Quốc, giao thông qua lại với Viêm Quốc thực ra giống như là không có, chỉ có cách vượt núi băng đèo mà không thể nào mở ra được một tuyến đường an toàn.

Sau khi chiếm đoạt Động Quốc xong, các hoạt động giao lưu với Viêm Quốc gia tăng rất nhiều, đi từ Quận Sơn Dương tiến vào Viêm Quốc vô cùng thuận tiện.

Do mối quan hệ ngoại giao tốt đẹp giữa hai nước, cũng vì cân nhắc đến những chiến lược lâu dài, Thương Quốc cũng xây dựng một con đường hữu nghị nối liền với Viêm Quốc, ở đoạn đường nằm trong lãnh thổ Thương Quốc thì do Thương Quốc quản lý, ở đoạn đường bên Viêm Quốc, thì lại do Viêm Quốc quản lý.

Vì công tác Hội minh lần này, hai nước phối hợp phái ra năm vạn đại quân đóng tại ven đường, xem như triệt để đảm bảo an toàn cho Hoàng Đế các nước chư hầu khác.

Dương Mộc đã tổ chức một bữa tiệc riêng, cùng ăn lẩu với Hoàng Đế Viêm Quốc, cũng coi như là một lần giao lưu không cần nghi thức, xem như thêm vào một tầng thuốc bôi trơn giúp cho quan hệ giữa hai nước tiến thêm một bước.

Thời gian bước vào ngày mùng 7 tháng 6, Hoàng Đế các quốc gia cũng lần lượt đến nơi.

Thương Quốc chính thức nghênh đón một sự kiện lớn lao, trọng đại với quy mô bậc nhất lần đầu tiên diễn ra trong lịch sử. Trên các tuyến đường chính càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều binh sĩ quân đội khác nhau, đủ loại kiểu dáng khôi giáp và cờ xí, không giống với phong cách khu vực này, cũng làm cho dân chúng mở mang tầm mắt, hai bên đường chính thường thường có thể nhìn thấy dân chúng nghỉ chân đứng quan sát.

Điều này gây ra sự ngạc nhiên cho quân thần các nước.

Vốn là dọc theo tuyến đường này, nhìn thấy xe ngựa có thể chạy nhanh trên con đường bằng phẳng cứng rắn này cũng đã vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới phong tục người dân Thương Quốc lại khác biệt so với các nước.

Ví dụ như Hoàng Đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột, cả chặng đường đi đến đây, trên căn bản đều vén rèm lên, ngắm nghía khung cảnh bên ngoài không rời mắt.

Ở Sở Quốc, dân chúng nhìn thấy xe ngựa của quan lớn hay quý tộc đều trốn còn không kịp nữa, làm sao có khả năng nghỉ chân bên đường quan sát?

Càng không cần phải nói, đây là Long liễn của Hoàng Đế.

Hắn cũng không tin, những bình dân phổ thông kia ngay cả Long liễn cũng không nhận ra.

Nếu đã biết là Long liễn của Hoàng Đế, còn dám nghỉ chân quan sát, vậy cũng chỉ có thể nói rõ một chuyện, những bình dân này thường ngày không sợ quan lớn quý tộc gì cả.

Sau khi phái người đi nghe ngóng một chút, hắn mới biết hóa ra Thương Quốc ban bố một bộ (Pháp lệnh đại Thương) rất quyền uy, cực kỳ bảo vệ bách tính thông thường, đem quý tộc phạm pháp trị tội như thứ dân, chân chính được áp dụng trong thực tế.

- Quý tộc phạm pháp, trị tội như thứ dân?

Hùng Mẫn Nột kinh hãi, liền vội vàng hỏi vị Tả thị lang thuộc Bộ Ngoại giao Thương Quốc phụ trách đón tiếp đang ở bên cạnh:

- Ở Thương Quốc các ngươi, nếu như một vị quan chức nào đó giết người, sẽ phải đền mạng sao?

- Hồi bẩm Bệ hạ, Thương Quốc ta còn có một điều khoản luật pháp, chính là quan viên tại chức có quyền miễn trừ nhất định, nếu như xảy ra án mạng, phải căn cứ vào tình huống người bị giết để định tội, nếu như đối phương là vô tội, vị quan chức đó sẽ phải giao nộp một số tiền phạt lớn, đồng thời phẩm quan phải hạ chí ít một cấp bậc, trên lý lịch cá nhân sẽ lưu lại vết nhơ rất lớn, nghiêm trọng hơn sẽ phải đối mặt với tai ương lao ngục. Có điều. . . Thương Quốc ta thực hành một loại chế độ đặc biệt đối với có người mang tước vị, nếu như người có tước vị phạm tội sẽ bị xử phạt nhẹ hơn rất nhiều.

- Thì ra là như vậy.

Hùng Mẫn Nột gật gật đầu, đồng thời trong lòng cũng hết sức cảm thán.

Khó trách Thương Quốc có thể quật khởi nhanh chóng trong mấy năm ngắn ngủi, nhiều nguy cơ như vậy cũng đều có thể hóa giải từng cái, chế độ này cũng tính là một nguyên nhân rất trọng yếu.

Hùng Mẫn Nột thầm than, nếu như Đại Sở ta có thể có quốc thế như vậy, lo gì không hưng thịnh? Thậm chí vào lúc này, cũng có thể chính diện chiến một trận với Tấn Quốc, hà tất để Tấn Quốc ngồi trên vị trí minh chủ kia cả trăm năm?

Tiến vào trong Thương thành, Hùng Mẫn Nột càng thêm thán phục.

Thương thành không hề rộng lớn, đường phố không phải vô cùng rộng rãi, các tòa nhà hai bên đường cũng không có loại cảm giác xa hoa đến mức tận cùng. Nếu như đặt ở Sở Quốc, e rằng còn không được xếp hạng trong nhóm mười thành trì phồn hoa đứng đầu.

Nếu như chỉ nhìn vẻn vẹn từ bề ngoài, một tòa thành trì như vậy căn bản không xứng với thực lực Thương Quốc hiện giờ.

Thế nhưng, sinh cơ và sức sống bừng bừng nó tỏa ra, bất kỳ một tòa thành trì nào của Sở Quốc cũng không sánh bằng được.

Trên đường phố, người buôn bán nhỏ liền không nói, chỉ kể đến cửa hàng bán sách và trang giấy hai bên, thì ở các quốc gia khác đã không thể so bì được.

Nếu như Dương Mộc ở đây, nhất định sẽ nở nụ cười nhạt, đó cũng gần giống với những cửa hàng được miễn thuế ở hậu thế.

Sau giờ ngọ, xe ngựa của Hùng Mẫn Nột tiến vào Hoàng cung Thương Quốc.

- Bệ hạ có chiếu, nghi trượng tiến cung ——

Từng làn từng làn âm thanh lanh lảnh vang ra từ trong miệng các thái giám sau các lớp cửa Hoàng cung.

Cửa Hoàng cung ầm ầm mở ra, đứng chờ ở ngoài Hoàng cung là năm trăm tên Cấm vệ quân tạo thành đội danh dự phân thành hàng ở hai bên, mỗi một người đều mặc khôi giáp toàn thân, sắc mặt nghiêm nghị, bước chân trầm trọng, một thân áo giáp dưới ánh mặt trời phản xạ lóe ra từng trận tia sáng chói mắt.

Áo giáp chói mắt, chính là được chế tạo bởi loại thép luyện thượng hạng.

Đội danh dự?

Trong mắt Hùng Mẫn Nột lộ ra vẻ quái dị, trong lòng bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật. Trang bị tinh xảo như vậy, nếu để cho kỵ binh trang bị trên mình, chẳng phải sẽ có thể quét ngang chiến trường sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận