Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 172: Uy Lực Của Tố Nữ Công

Chương 172: Uy Lực Của Tố Nữ Công

=== oOo ===


Trường Xuân Công mặc dù có thể khiến người ta trường sinh, nắm giữ sinh mệnh ngoan cường. Thế nhưng cũng có một khuyết điểm chí mạng, đó là phải tu luyện, tuổi tác càng lớn lại càng phải chăm chỉ.

Từ Trường Xuân Đại Đế có thể thấy được, chỉ bị giam lỏng có ba ngày mà sức sống đã nhanh chóng biến mất, đi đời nhà ma.

So sánh với Dương Mộc một tháng chưa từng sủng hạnh Hậu phi, xem ra chỉ là tiểu bệnh, bệnh trạng đang còn nhẹ.

- Chuyện năm đó chúng ta đều đã nghe nói qua. Sau khi Trường Xuân Đại Đế chết, Đế quốc Trường Xuân sụp đổ, con cháu Hoàng tộc bắt đầu cắt cứ mỗi người một phương, sau đó mới dần dần có năm vương triều là Quốc Khánh, Đại Lễ, Đại Thống, Đại Đức, Đại Hoành. Về phía Phi tần Hậu cung thì sáng lập nên Tố Nữ Môn và Thánh Nữ Sơn. Đây cũng là lí do tại sao đệ tử hai đại môn phái như chúng ta, cả đời đều phải giữ gìn tấm thân xử nữ.

Hoàng Hậu nghi hoặc không rõ, hỏi:

- Chuyện này có quan hệ gì với giữ gìn tấm thân xử nữ? Trường Xuân Đại Đế đều đã chết trăm năm rồi, lẽ nào truyền thừa do Hậu phi hắn sáng lập cũng phải thủ tiết vì hắn?

Có lẽ là do một phen trao đổi, Hoàng Hậu đã thả xuống một chút cảnh giác, bắt đầu trò chuyện với Diệu Hi.

Diệu Hi cười khổ lắc đầu một cái, nói:

- Thế nhân đều cho rằng đệ tử của Thánh Nữ Sơn và Tố Nữ Môn đều cao không thể với tới, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ cổ hủ, trái ngược với nhân luân. Nhưng mà kì thực cũng là do không còn cách nào khác. Bởi vì nữ tử tu luyện Tố Nữ công chỉ có thể cùng nam tử tu luyện Trường Xuân Công, nếu không thì sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Lông mày Hoàng Hậu ngưng lại, hỏi:

- Ta là Thánh nữ của Thánh Nữ Sơn, tại sao lại không biết chuyện này? Huống hồ lúc trước ta cùng bệ hạ kết hợp, chàng vẫn chưa tu luyện Trường Xuân Công, nên giải thích như thế nào?

- Khanh khách… Ngươi còn tự xưng mình là Thánh nữ, thế mà cái gì cũng không biết.

Diệu Hi hé miệng cười khẽ, nói:

- Ngươi có biết, rõ ràng đều là Hậu phi của Trường Xuân Đại Đế, vì sao cuối cùng lại hình thành hai môn phái không?

Hoàng Hậu lắc đầu, những bí ẩn này các trưởng bối chưa từng nói với nàng. Nếu như nàng còn tu luyện ở Thánh Nữ Sơn, sư phụ có thể sẽ nói những điều này cho nàng. Thế nhưng hiện tại sư phụ đã chết, nàng rời khỏi Thánh Nữ Sơn, vì thế tất cả đều mịt mù.

- Thế nhân tương truyền, Trường Xuân Đại Đế có hơn ba ngàn Hậu phi, trên thực tế ba ngàn này để chỉ Hậu phi đã thị tẩm qua. Nếu như thêm vào cả những Hậu phi đang đợi sủng hạnh thì ba vạn còn chưa hết. Tố Nữ Môn ta là do ba ngàn Hậu phi thị tẩm qua kia sáng lập ra, mà Thánh Nữ Sơn các ngươi là do một phần trong rất nhiều Hậu phi chưa phá thân kia sáng lập.

- Một phần?

Hoàng Hậu nghi hoặc hỏi.

Khóe miệng Diệu Hi hiện lên vẻ khinh thường:

- Những Hậu phi không thị tẩm qua kia cũng có tâm tính giống như ngươi, không biết uy lực của Tố Nữ Công, còn tưởng rằng chỉ là bịa ra một câu chuyện để hù dọa các nàng. Do đó không ít người sau khi ra khỏi hoàng cung đã tái hôn, kết quả là từng người đều tẩu hỏa nhập ma, tử trạng thê thảm.

Diệu Hi thở dài một hơi, lại nói:

- Cũng phải nói, nó vừa hay có thể giải đáp nghi vấn của ngươi. Trong đám Hậu phi kia kỳ thực cũng có số ít may mắn sống sót, bởi vì nam tử mà các nàng kết hợp có thể chất thích hợp để luyện Trường Xuân Công.

- Bởi vậy, ngươi đánh chủ ý đến bệ hạ?

Hoàng Hậu hỏi.

Diệu Hi liếc nàng một chút rồi lắc đầu nói:

- Lúc đó ta chỉ biết là hai phái chúng ta có cùng nguồn gốc, mà ngươi sau khi phá thân thì không bị gì, vì thế trong lòng sinh nghi, cố ý thăm dò mới nhìn ra bên trong nội tức của ngươi có chứa khí tức của tiểu Hoàng đế, lại kết hợp với truyền thuyết trong môn phái, nên trong lòng mới có suy đoán.

- Các ngươi… tại sao phải đưa Trường Xuân Công cho bệ hạ tu luyện?

Hoàng Hậu nghi hoặc không rõ.

- Nếu như nói hai môn phái chúng ta vẫn trăm phương ngàn kế tìm kiếm một người có thể tu luyện Trường Xuân Công, ngươi tin sao?

- Vì sao?

- Tố Nữ Công và Trường Xuân Công là tồn tại dựa vào nhau, trong tiềm thức nữ tử tu luyện Tố Nữ Công sẽ luôn muốn tìm kiếm một nam tử tu luyện Trường Xuân Công. Hơn nữa, tu luyện Tố Nữ Công càng lâu thì sẽ xuất hiện một triệu chứng, theo định kỳ sẽ phải chịu một loại dày vò dằn vặt. Ví dụ như sư phụ của ta, cách mỗi ba tháng phát tác một lần, trong cơ thể giống như có vạn trùng cắn xé, đau đến lăn lộn trên mặt đất, vô cùng thê thảm.

Tới chỗ này thân thể Hoàng Hậu liền chấn động, giống như nhớ ra cái gì đó:

- Ta đã từng tận mắt thấy sư phụ lúc không khỏe, thế nhưng nàng vẫn chưa nói kĩ cho ta. Sau đó, lúc ta tu luyện cũng từng xuất hiện mấy triệu chứng nhẹ, lúc đó chỉ cho rằng là tu luyện đã xảy ra sự cố gì...

- Thế thì đúng rồi! Bên trong Tố Nữ Môn và Thánh Nữ Sơn cao thủ như mây, theo lý thuyết là môn phái số một số hai trong chốn võ lâm. Nhưng mà ngươi biết vì sao các trưởng bối từ trước đến giờ đều biết điều, chưa bao giờ xuống núi, không tranh với đời không?

Diệu Hi hỏi.

- Đều là vì sự thiếu sót này?

- Đúng! Nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.

Diệu Hi gật gật đầu, nói:

- Người tu luyện Tố Nữ Công không thể nào rời đi người tu luyện Trường Xuân Công trong thời gian dài. Thế nhưng có một món đồ gọi là Trường Xuân Thạch, tương truyền vật ấy chính là được Trường Xuân Đại Đế dùng cổ thuật luyện đan luyện chế thành, cao hơn một trượng, được đặt ở trong hậu cung để bảo đảm mỗi lần hắn đi tuần thì phi tần trong hậu cung sẽ không bị ảnh hưởng gì. Sau khi Trường Xuân Đại Đế chết, hậu phi sáng lập nên ra thế lực liền chia Trường Xuân Thạch ra làm hai, trở thành bảo vật trấn phái của hai đại môn phái, do đó các tiền bối và sư tỷ sư muội trong hai môn phái của chúng ta đều không thể rời khỏi, bằng không bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Tố Nữ Công phát tác.

- Vậy tại sao chúng ta có thể xuống núi?

Đinh Đang Đinh Đang ——

Một trận tiếng chuông thanh thúy vang lên. Chỉ thấy Diệu Hi nhẹ nhàng run run chân nhỏ, cái chuông nhỏ trên cổ chân vang lên không ngừng.

Diệu Hi bĩu môi, nói:

- Trên cổ chân của ngươi cũng có một cái chuông nhỏ đúng chứ? Ở trong đó có một mảnh Trường Xuân Thạch, lấy tu vi Thuế phàm cảnh thì còn miễn cưỡng có thể chế trụ, sau khi ngươi đột phá lên Tiên thiên, vốn là sắp áp chế không nổi, nhưng may nhờ ta đưa một tấm khăn gấm cho tiểu Hoàng đế, nếu không thì đã có trò hay để xem rồi.

Hoàng Hậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc biết tại sao trên cổ chân của Diệu Hi cũng có một cái chuông nhỏ giống mình. Trước đây chỉ cho rằng Diệu Hi cố ý so đo, lấy một cái giống như đúc, không nghĩ tới còn có nguyên nhân sâu xa như thế.

Nàng nhớ tới một năm trước, khi sư phụ đeo nó lên cổ chân của mình đã từng căn dặn nhất định không thể làm mất. Lúc đó còn nghi hoặc một người tập võ vì sao còn phải đeo chuông lên cổ chân, lúc cùng người tranh đấu chẳng phải sẽ chịu thiệt sao?

Hiện tại, nghi hoặc trong lòng rốt cuộc cũng được giải khai.

Nghĩ tới đây, Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Dương Mộc đang nằm ở trên giường bệnh, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khác thường.

Nếu như không phải gặp hắn, cho dù mình có đột phá cảnh giới Tiên thiên cũng không áp chế nổi Tố Nữ Công phát tác?

Đây chính là duyên phận giữa hai người sao?

Trong lòng Hoàng Hậu dâng lên sự ngọt ngào, nhếch miệng cười.

Thấy vậy, Diệu Hi ở bên cạnh bĩu môi, vẻ mặt xem thường:

- Hừ! Hồ Mị tử lại đang ngượng ngùng. Hiện tại thì hay rồi, trong hai môn phái chúng ta chỉ có ngươi ăn được thịt, cũng không biết đường phân cho người khác…


Bạn cần đăng nhập để bình luận