Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 404: Thế Tộc Làm Khó Dễ

Chương 404: Thế Tộc Làm Khó Dễ

=== oOo ===


Có thể khiến cho quân thần Thiệu Quốc vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật?

Hoàng đế Ngô Quốc lập tức hứng thú. Hắn thực sự không nghĩ ra, chỉ dựa vào sáu chiếc máy bắn đá lại có thể khiến quân thần Thiệu Quốc sợ mất mật.

Các chư tướng còn lại, đều biểu hiện ra dáng vẻ rất hứng thú.

Mưu kế trong chiến tranh, đây là chuyện mà tất cả các nước đều tán đồng. Trước mắt Ngô Quốc đang lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có, nếu quả thật có thể xảy ra điều kỳ diệu thì thật sự quá tốt rồi.

- Thần nghe được, bệ hạ sau khi lấy được những chiếc máy bắn đá kia, đã từng triệu tập thợ thủ công trong nước thực hiện mô phỏng quy mô lớn.

Hoàng đế Ngô Quốc rất thất vọng, thở dài nói:

- Quả thật có chuyện mô phỏng này, chỉ có điều máy bắn đá do Thương Quốc sản xuất quá mức phức tạp, loại sắt thép được dùng không phải là loại sắt thép thông thường, cho dù có mô phỏng giống như đúc thì uy lực của nó cũng khác biệt khá xa. Nếu dùng để tấn công thị trấn nhỏ thông thường thì còn có thể, nhưng Thiệu Thành... Sợ rằng Đại Tướng quân sẽ phải thất vọng.

- Bệ hạ hiểu lầm ý thần rồi.

Đường Ngả cười lắc đầu, chỉ thành trì ở phía xa, rồi nói:

- Bệ hạ nhìn lại đi, Thiệu Thành cách nơi này mấy dặm, trước mắt gió đông đang mạnh, tầm nhìn suy giảm, quân địch tất nhiên không thể nhìn ra xa. Quân ta chỉ cần di chuyển những chiếc máy bắn đá kia đến tiền tuyến, do sáu chiếc máy bắn đá kia đánh trận đầu, trưng bày bên ngoài thành, tất có thể khiến cho quân địch nghe tiếng đã sợ vỡ mật, quý tộc trong thành hoảng hốt bỏ chạy. Đến lúc đó, thừa dịp bên trong Thiệu Thành đang hỗn loạn, lòng người hoang mang, quân ta đưa ra ý chiêu hàng, lấy Thiệu Thành còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

- Cái này... Cái này không được đâu. Ngô Quốc ta đánh một trận này, chính là muốn thắng lợi một cách đường đường chính chính, cho các nước trong thiên hạ nhìn rõ thực lực của Ngô Quốc ta. Nếu như dùng mưu kế để thắng lợi, vậy chẳng phải như công dã tràng, để cho các nước nhạo báng?

- Bệ hạ quá lo lắng rồi! Chỉ cần Thiệu Thành vừa vỡ, thì ta chính là dao thớt, địch là thịt cá, chỉ cần giết hết những người dân vừa đầu hàng kia, ai biết được quân ta rốt cuộc công phá thành trì như thế nào?

Ánh mắt Hoàng đế Ngô Quốc sáng lên, nhìn chư tướng xung quanh một chút, trong lòng yên lặng suy tính, cảm thấy rất có lý, vì vậy gật đầu nói:

- Đúng vậy! Lần trước lúc ở Thương Quốc, trẫm nghe người ta nói qua, người thắng thành vương hầu người bại thành tặc, cái gọi là binh bất yếm trá, có lẽ chính là biện pháp mà ái khanh nói. Như vậy, toàn bộ chuyện công thành do Đại Tướng quân định đoạt đi. Có điều nhất định phải nhớ, chúng ta không có nhiều thời gian, sáng sớm ngày mai trẫm phải lên đường trở lại hoàng thành để trấn giữ đại cuộc, ái khanh nhất định phải đánh hạ Thiệu Quốc trước khi đại quân Thương Quốc đuổi đến, sau đó hạ lệnh đồ thành!

- Vâng!

...

Hoàng đế Thiệu Quốc vừa về nước, thứ nghênh đón hắn không phải là cổ nhạc, mà là tiếng khóc lóc thảm thiết của một đám thần tử và thế gia vọng tộc.

- Bệ hạ, ngài trở lại rồi!

- Thiệu Quốc không xong rồi, Thiệu Quốc không xong rồi! Công Tử An nhất định phải bị phanh thây thành trăm mảnh!

- Bệ hạ, xin nghiêm trị Công Tử An, đảm bảo lòng quân!

- Xin bệ hạ chủ trì đại cuộc, thu hồi binh quyền của Công Tử An, để cho đại quân nghênh chiến với địch!

Một đám thế tộc đại thần khóc lóc thảm thiết, rối rít khẩn cầu Hoàng đế Thiệu Quốc chủ trì đại cuộc, tiến hành trừng phạt Công Tử An.

Sau khi Hoàng đế Thiệu Quốc trở về nước thấy Thiệu Thành bình yên vô sự, trong lòng buông lỏng một chút. Nhưng khi nhìn thấy đám đại thần thế tộc quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể, trái tim lại co vào.

Hắn không phải không biết, sách lược rút lui của Công Tử An là chính xác, nhưng mà các thế tộc không đồng ý chuyện này!

Một mặt, Công Tử An liên tiếp rút lui, đúng là dấy lên hiềm nghi sợ chiến đấu.

Mặt khác, sản nghiệp của các đại thế gia tổn thất thảm trọng, trong tình thế liên tục rút lui, có gia tộc thậm chí trong một đêm không còn gì cả.

Đây chính là mâu thuẫn giữa hoàng tộc và thế tộc. Mục đích của hoàng tộc là bảo vệ tông miếu quốc gia, bản thân cùng tồn tại với quốc gia, chỉ cần quốc gia vẫn còn, có thể thu các loại thuế, không làm suy yếu được căn cơ của hoàng tộc. Nhưng còn suy tính đầu tiên của thế tộc là lợi ích gia tộc, hôm nay rút lui về Thiệu Thành, bất luận là gia tộc nào cũng sẽ tổn thất thảm trọng.

Lợi ích hai bên bất đồng, cho nên phản ứng đối với chuyện rút lui cũng bất đồng. Cho dù người ở vị trí trung gian cho rằng rút lui sẽ có lợi cho toàn bộ Thiệu Quốc, nhưng họ cũng cho rằng còn có lựa chọn tốt hơn, đó chính là lúc mới đầu dựa vào thành mà chiến.

Vì vậy, cách rút lui của Công Tử An đã lập tức đắc tội với tất cả thế tộc.

Trong lòng Hoàng đế Thiệu Quốc thở dài. Làm một vị vua cầm quyền hai mươi mấy năm, hắn biết có vài lời không thể nói.

Ví dụ như, nếu như ban đầu không phải Công Tử An chủ trương rút lui, sợ rằng trận chiến đầu tiên ngoài biên ải, chính là quyết chiến.

Quân Thiệu có thể ứng phó với trận quyết chiến đó sao?

Câu trả lời là không!

Coi như trận chiến đầu tiên quân Thiệu phòng thủ được, quân Ngô cũng sẽ không có tổn thất gì quá lớn, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ, tất nhiên sẽ trở lại lần nữa, đánh cho đến khi quân Thiệu bị thương nặng.

Nguy hiểm quá lớn!

Vậy chi bằng giữ lại quân đội, tương lai đến lúc Ngô Quốc không chịu nổi áp lực từ các nước còn lại, sẽ dùng tới để thu hồi phần đất mà Thiệu Quốc đã mất.

Hoàng đế Thiệu Quốc biết rõ điểm này, nhưng lại không thể nói.

Các đại thế tộc mặc dù mất đi phần lớn sản nghiệp, nhưng đối với hoàng tộc thì hiện giờ thế tộc đáng sợ nhất không phải là có bao nhiêu tiền tài, mà là căn cơ và nội tình trong triều đình. Nếu như không có thế tộc ủng hộ, cho dù hoàng đế có ban xuống thánh chỉ gì thì cũng giống như một tờ giấy đầy lỗ thủng, không phát huy được một chút tác dụng.

Hoàng đế Thiệu Quốc giơ tay ra, tỏ ý gọi mọi người đứng lên, nói:

- Chư vị, ở Hội Minh lần này, lúc trẫm ở trong quân doanh Thương Quốc đã từng nghe được một câu nói, cái gọi là bách tướng một lòng, ba quân đồng lực, người người muốn chiến đấu, thì sẽ hướng về vô địch. Hôm nay Thống soái ba quân ở tiền tuyến chiến đấu anh dũng, tại sao chư vị lại ở đây lục đục? Chư khanh mau mau đứng lên, đợi sau khi trở về cung, cẩn thận bàn cách đánh địch.

Nhưng mà, sau khi hắn nói những lời này ra, các thế tộc đại thần trên mặt đất không có bất kỳ phản ứng gì, những người này không hề có ý muốn đứng dậy.

Trong lòng hơi hồi hộp, Hoàng đế Thiệu Quốc ý thức được hôm nay đụng phải phiền toái lớn rồi. Dừng lại một chút, sau đó nói:

- Chư vị đều là quăng cốt chi thần của Thiệu Quốc ta, hà tất đến nổi này? Đàm gia chủ, ngài đã có tuổi, nên ở trong nhà an hưởng tuổi già, nếu còn quỳ lâu ở đây, thân thể có vấn đề gì sẽ là tổn thất cho Thiệu Quốc ta

- Thiệu Thành nguy nan, bên ngoài có cường binh, bên trong có kẻ gian bán nước, bảo lão thần an hưởng tuổi già như thế nào? Tóm lại, kẻ gian một ngày chưa diệt trừ, lão phu một ngày không đứng dậy!

- Đúng! Vi thần hoài nghi, Công Tử An nhận hối lộ của quân Ngô, cho nên cứ liên tiếp lui binh. Thần khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị!

- Nghiêm trị!

- Phó tướng Liên Khí, rất có tài cán!

- Chúng thần ủng hộ Liên Khí!

Trong lúc nhất thời, các thủ lĩnh thế tộc quỳ dưới đất rối rít yêu cầu phế trừ Công Tử An, bổ nhiệm Liên Khí làm chủ tướng, nói cách khác là muốn áp dụng cách chủ động nghênh chiến của Liên Khí.

Sắc mặt Hoàng đế Thiệu Quốc trở nên rất khó coi, hiển nhiên đám thế tộc này tới đón mình là đã sớm thương lượng với nhau. Nếu hôm nay mình không đáp ứng, những người này sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nói dễ nghe là khuyên nhủ, nói khó nghe chính là vua tôi đọ sức!

- Chư vị nếu muốn quỳ không chịu đứng dậy thì cứ quỳ đi, trẫm có chút mệt, trước tiên sẽ về hành cung nghỉ ngơi, sau đó thương nghị cách chống lại quân Ngô.

Hoàng đế Thiệu Quốc vung tay áo một cái, mặt lạnh rời khỏi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận