Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 614: Đại Khánh Diệt

Chương 614: Đại Khánh Diệt

=== oOo ===


Chương 614: Đại Khánh Diệt

Quá trình chiếm đóng thành Ngọc Kinh không diễn ra liên tục.
Vì thực ra, quy mô của thành Ngọc Kinh không khác Tân Thương Thành là bao.
Chỉ là do bị hạn chế về kỹ thuật và vật liệu, không có cho thêm thép và xi măng vào, nên trông không đồ sộ bằng thôi.
Đại quân liên tục công thành, chiến đấu kịch liệt suốt ba ngày, từ giao chiến bên ngoài chuyển sang chiến đấu trên phố, cho dù là Thống soái Lý Ngự giỏi chỉ huy, Cố gắng xốc lại tinh thần, cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Dù sao, nơi này cũng là đô thành của một Vương triều trong mấy trăm năm, ba tầng ngoài ba tầng trong được làm cực kì vững chắc, mặc dù có được trang bị tiên tiến, nhưng phải giằng co chiến đấu trên phố như vậy
cũng rất khó đánh.
Ngoài ra, sau khi hai quân hỗn chiến chẳng phân biệt được địch ta, loại vũ khí giết người phạm vi lớn như Hồng Y Đại Pháo là không thể sử dụng, điều này chắc chắn khiến cho quân Thanh Long mất đi một trợ công rất lớn.
Ầm ầm!
Cuối cùng, sau ba ngày, đã có một nhánh quân Thương đánh được vào Hoàng cung, giống như một thanh dao nhọn đâm vào trong tim của Vương Triều Đại Khánh.
Mà đội quân này cũng không tiếp tục tấn công, ngược lại đi chiếm giữ mấy bãi đất, dựa vào ưu thế của súng kíp, giống như muỗi hút máu, vững vàng gắn chặt trong hoàng cung Đại Khánh, phối hợp tác chiến với một đội lại một đội công thành.
Vừa có đại quân vây thành, vừa có đại quân giết tiến vào Hoàng cung, cuối cùng Vương Triều Đại Khánh cũng đi tới ngày diệt vong.
Một phong thư chiều hàng do thuộc họ Lý Ngự bịa đặt ra, đưa đến trước mặt Cơ Dung.
Ban đêm, Cơ Dung si ngốc nhìn hai Hoàng tử trông coi trước giường, thở dài một tiếng, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Ba người im lặng thật lâu, Cơ Dung nghẹn ngào nói:
- Quân Thương đã đánh vào Hoàng cung, mặc dù có mười vạn cấm quân, nhưng dù sao vẫn không thể chống đỡ được, đây chỉ là kế trước mắt, chỉ còn cách cố gắng bảo tồn được huyết mạch xã tắc ta, mai sau mới có thể tính tiếp...
Các Hoàng tộc liên quan xung quanh cũng đều thở dài gật đầu.
Một đêm cuối cùng, Cơ Dung trải qua ở Thái Miếu.
Hắn đã phải mất sứ ước định với Lý Ngự: Quân thần Cơ Dung hàng Thương, nhờ Lý Ngự tường thuật lại với Hoàng đế Đại Thương. Sau đó niêm phong nơi đây để cúng tế xã tắc, quân Lý Ngự không được giết chóc Hoàng tộc, không tổn thương dân chúng, không cướp bóc tiền bạc của cải, không tiến vào Thái Miếu.
Nói cách khác, Cơ Dung lấy việc đầu hàng để đổi lại sự bình yên cho lãnh thổ Vương Triều Đại Khánh và sự sống cho các Hoàng tộc còn sót lại. Cơ Dung suy đi nghĩ lại, đây là đường ra duy nhất của Đại Khánh. Thế sự biến hóa khôn lường, số mệnh của Đại Khánh đã hết, hắn có thể làm gì được nữa chứ?
Cho dù Lý Ngự hủy bỏ lời hứa, hạ sát thủ với Hoàng tộc, hắn cũng không thể làm gì được.
Tuy rằng, trong lòng cực kì không cam tâm, nhưng hắn cũng chỉ có thể nói với tổ tiên là, tông miếu vẫn còn, huyết mạch không mất đi
mà thôi.
Đèn đuốc sáng ngời, nhang khói lượn lờ.
Trên bàn cúng, ba loại heo bò dê được sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng, Cơ Dung mặc y phục thuần trắng, trên đầu đội vương miện bằng châu ngọc, một đầu tóc dài đen đã bạc đi rất nhiều, quỳ rạp xuống trước bàn cúng.
- Liệt tổ liệt tông trên cao, Cơ Dung quỳ xuống đây xin thưa: Vận mệnh của thiên hạ đã có sự thay đổi lớn, quốc sự thay đổi nhiều lần, cuối cùng đưa Đại Khánh bốn trăm năm tuổi vào đường diệt vong rồi! Con cháu bất tài, tuy có tâm hộ quốc, tuy nhiên không có sức để Xoay chuyển trời đất. Tướng sĩ tiền tuyến tử nạn hi sinh cho nước, triều thần vô năng, quốc không còn đại quân, phủ kho trống rỗng, Cơ Dung và bảo tồn huyết mạch của xã tắc, chỉ có một con đường xin hàng, tới thời hạn, Cơ Dung liền không còn là Thiên Tử Đại Khánh nữa. Tối nay, là lần cuối cùng Cơ Dung lấy thân thân Thiên Tử đi cúng tế liệt tổ liệt tông. Hoàng tộc Đại Khánh, từ này không còn nữa rồi! Bài vị của liệt tổ liệt tông cũng tha hương xứ người. Quốc vong nhà tan, Cơ Dung vô năng, có lỗi với tổ tiên rồi!
Khấn vái xong, từ xa xa một tiếng chuông ngân vang truyền vào trong Thái Miếu.
Cơ Dung gian nan đứng lên, nháy mắt như già đi mười tuổi, chầm chậm đi vào trong đại điện.
Một đêm này, Cơ Dung giống như một đứa nhỏ trở về với mẫu thân, cuộn mình trong đại điện, hai mắt nhắm lại, ngay từng tiếng nhỏ.
- Bệ hạ, đã là canh năm, không thể trì hoãn nữa.
Cơ Dung bị người hầu xung quanh nhẹ giọng kêu dậy.
Cơ Dung tập tễnh chống gậy đi ra, ánh nắng ban mai bắt đầu xuất hiện giữa đám sương mù mông lung trong sân Thái Miếu.
Cơ Dung cười ảm đạm, đây cũng chính là lần cuối cùng hắn được nhìn mặt trời mọc.
Quốc gia đã diệt, vận mệnh Hoàng tộc và xã tắc hợp lại, cùng chung một nhịp thở, tất cả mọi thứ đều dựa vào một ý niệm Lý Ngự, cho dù hắn có không tuân thủ ước định, CỐ ý muốn giết vương tộc còn sót lại, Hoàng tộc Đại Khánh cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Trong khói mù bao phủ, toàn bộ Hoàng cung lặng yên không một tiếng động bắt đầu bận rộn lên.
Lễ nghi đầu hàng, trước đó hắn cũng đã viết trên thư ước định với quân Lý Ngự, trong lòng Cơ Dung tràn đầy bi thương, xin lấy quốc tang ra hàng.
Lý Ngự cười ha ha, mấy trận chiến diệt quốc trước đó đều là thẳng một mạch, cũng có một ít tiểu quốc muốn gìn giữ tông miếu, nhưng lấy quốc tang ra làm thì vô cùng khác biệt.
Nhưng mà, điều này cũng không ảnh hưởng tới đại cục, nên Lý Ngự liền đồng ý.
Vừa đến giờ mẹo, tiếng kèn nặng trĩu từ Hoàng Thành truyền ra hơn mười dặm tường xung quanh, tượng trưng cho thời kỳ Đại Khánh đã hoàn toàn biến mất.
Binh lính trông coi cổng thành buông binh khí trong tay xuống, yên lặng đi xuống tường thành, các quan viên đại thần may mắn còn sót lại đều mặc một thân bố y, không mũ mão không gươm kiếm, yên lặng đi ra cửa nam của thành Ngọc Kinh.
Hậu duệ Hoàng tộc và nội thị thị nữ thì đều mặc áo trắng, im lặng tập trung ven đường, giống như đang đợi chờ vận mệnh xét xử.
- Quốc hàng! Hạ CỜ Hoàng Thành xuống, mở cửa...
Theo tiếng hô khàn khàn bị thương của quan Tư Lễ, toàn bộ CỜ xí của Hoàng thành đều dần dần biến mất, các tướng sĩ bỏ binh khí trong tay ra, lặng yên không một tiếng động hợp vào đoàn người.
Đám người vốn dĩ đang chết lặng, nghe thấy tiếng hộ và cờ xí biến mất, đột nhiên khóc lên, có một ít người cứng rắn hơn thì trực tiếp đập đầu vào tường chết.
Máu khắp nơi...
Cơ Dung coi như không thấy, dẫn đám người còn sót lại chậm rãi xuôi ra Hoàng Thành phố xá thành Ngọc Kinh hoàn toàn trống không, từ Hoàng Thành đi thẳng ra cửa nam, một con đường dài như vậy nhưng lại không có một bóng người.
Muôn người đều đổ xô ra đường.
Thẳng cho tới khi xe ngựa của đám người Cơ Dung xuôi ra cửa nam, tụ hợp với đám người đại thần vẫn không có một thân ảnh của người dân nào.
Ngày nay, toàn bộ thành Ngọc Kinh lặng như tờ, so sánh với đoạn thời gian lửa đạn mấy ngày trước, quả thực là cực kỳ khác biệt.
Trong lòng Cơ Dung ôm hộp ngọc chứa ẩn tỉ Hoàng đế, hắn dâng ra lục tỷ.
Lần lượt là Hoàng đế hành tỷ, Hoàng đế chi tỷ, Hoàng đế tín tỷ, Thiên tử hành tỷ, Thiên tử tín tỷ, Thiên tử chi tỷ.
Cộng lại, vừa đúng là Tam Hoàng đế tỷ, Tam Thiên tử tỷ, ứng với sáu phương án tỷ.
Khi Cơ Dung mặc bố y đem sáu tỷ nâng trên đầu bước ra, đi từng bước tới chiến xa của Lý Ngự, Lý Ngự nở nụ cười.
Lần đầu tiên, Vương Triều Đại Thương thực sự tiêu diệt một Vương triều!
Vương triều này làm cực kì long trọng, So với nó, Tấn Quốc và Sở Quốc trước đó chỉ có thể nói là có chút lòng thành mà thôi.
Đây là lần đầu tiên, Lý Ngự hắn mang binh liệt một quốc gia.
Hơn nữa, còn là một Vương triều.
Trong nụ cười sáng lạng của hắn, Vương Triều Đại Khánh tuyên bố kết thúc.
Diệt!


Bạn cần đăng nhập để bình luận