Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 216: Hoàng Tử Tên Quân

Chương 216: Hoàng Tử Tên Quân

=== oOo ===


- Tham kiến bệ hạ.

- Cung nghênh liễn giá bệ hạ về nước.

- Cung nghênh liễn giá bệ hạ về nước.

- Cung nghênh liễn giá bệ hạ về nước.

Mấy vạn tướng sĩ hô lớn, âm thanh rung động đất trời, từng đạo ánh mắt chờ đợi nhìn về phía lều trại.

Dưới sự bảo hộ của một đám thân vệ, Dương Mộc chậm rãi đi ra từ trong doanh trướng.

Lập tức, toàn bộ binh sĩ đều rất kích động, hô to vạn tuế.

- Thần Vệ Trung Toàn, Tư Mã Hoành, tham kiến bệ hạ. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Hai Đại Tướng quân tiến lên một bước, quỳ xuống đất bái nói.

- Đứng lên đi, các vị tướng sĩ đã mấy ngày liền bôn ba, vất vả rồi.

- Vì nước vì quân, vạn chết không từ.

- Vì nước vì quân, vạn chết không từ.

- Vì nước vì quân, vạn chết không từ.

- Vì nước vì quân, vạn chết không từ.

Dương Mộc nhìn về phía hàng ngũ chỉnh tề, thoả mãn gật đầu, hỏi:

- Lần này mang binh đến đây, thành trì còn có người đóng giữ không?

- Bệ hạ yên tâm, lần này chúng thần chỉ dẫn theo một số người đến đây, lại có Kỳ Lân Quân ở phương Bắc uy hiếp, trong mấy ngày tới sẽ không có biến.

Vệ Trung Toàn ôm quyền nói.

Trong lòng Dương Mộc hiểu rõ, có quân đội vượt thời đại như Kỳ Lân Quân ở đây, Thịnh Quốc thì lại liên tiếp nếm mùi thất bại, cho nên sẽ rất kiêng kỵ. Từ sau khi Đặng Chi lệnh cho mười sáu vạn đại quân lui lại, trong khu vực này quân Thương tạm thời sẽ không có đối thủ.

Sức chiến đấu của kỵ binh, cũng không phải chỉ đơn thuần là lấy nhân số để tính toán. Trong lịch sử, Hoắc Khứ Bệnh suất lĩnh ba ngàn kỵ binh liền có thể thâm nhập vào trong địa bàn của Hung Nô, đạt được một lần đại thắng. Từ đó có thể thấy được sự cơ động và sức mạnh của kỵ binh, giống như u linh phiêu đãng xung quanh vậy, khiến cho địch nhân thúc vô thủ sách.

- Nên bố trí đã bố trí tốt chưa?

Dương Mộc hỏi

- Theo như thư của Bệ hạ, vi thần đã cho người thi hành, Kỳ Lân Quân cũng đã chuẩn bị sắp xếp, chỉ còn chờ cấp cho Thịnh Quốc một kích cuối cùng.

Vệ Trung Toàn nói, trên mặt hiện ra vẻ cung kính:

- Có kỳ mưu diệu kế này của Bệ hạ thì khi trận chiến này qua đi, Thịnh Quốc dù có mười năm cũng không thể khôi phục lại. Đến thời điểm đó Thương Quốc ta phát triển mạnh mẽ, nhất định có thể ngầm chiếm Thịnh Quốc, trở thành một trong các chư cường.

Dương Mộc không tỏ rõ ý kiến, để cho Thân Vệ Quân chuẩn bị một phen, sau đó dựng vương kỳ, dưới sự hộ tống của hai Đại Tướng quân, chậm rãi về nước.

Tháng bốn rời Hoàng Thành, tháng tám mới về nước.

Thời gian gần bốn tháng, cả vương triều Đại Lễ đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Các nước phương Bắc hình thành nên hai khối liên minh quân sự, lấy Tấn Quốc và Ngụy Quốc cầm đầu, phạt chiến không ngừng.

Các nước phía Trung và Nam, hoặc là điệu thấp phát triển xem chuyện hội minh chỉ như một gợn sóng nhỏ, hoặc là bắt đầu đối ngoại bằng cách chinh chiến mãnh liệt, chuẩn bị cho tương lai.

Ngày 12 tháng 8, dưới sự hộ tống của hai đại quân đoàn, Dương Mộc về nước.

Trong thành ngoài thành, tiếng hoan hô giống như sơn hô biển gầm, các gia đình tràn ngập vui mừng, toàn bộ bách tính đều đi tới đầu đường, có từ đường nông thôn còn giết lợn làm thịt dê để cúng bái tổ tiên, cảm tạ tổ tiên đáp ứng khẩn cầu của hậu thế.

Sau khi Dương Mộc trở lại Hoàng cung, phát hiện đám người Hoàng Hậu và Thái Hậu đã đợi sẵn.

Tất cả mọi người sau khi biết được Hoàng Đế đã trở về thì cuối cùng cũng yên lòng. Thái Hậu rơi lệ, trách cứ Dương Mộc không nên đặt mình vào nguy hiểm, hỏi hắn vì sao không về sớm một chút.

Đương nhiên Dương Mộc sẽ không nói đây là mưu tính chính trị, chỉ nói là bị Thịnh quân chặn ở bên ngoài, trở về sớm thì sẽ không quá an toàn, lấp liếm cho qua.

Tiếp đó, trong Hoàng Cung cử hành một bữa đại tiệc đón gió tẩy trần, quần thần và một phần tướng lĩnh của hai đại quân đoàn cũng tham dự yến hội này.

Quá trình này khiến cho những tướng lãnh kia thụ sủng nhược kinh, đồng thời cảm khái vạn phần. Nếu là một năm trước thì địa vị của võ tướng còn kém xa so với quan văn, các tướng lĩnh trong hai đại quân đoàn ngoại trừ Vệ Trung Toàn và Tư Mã Hoành có tư cách tham gia tiệc rượu thì các tướng lĩnh còn lại, sợ là ngay cả tư cách tiến vào Hoàng cung cũng không có.

Mà hiện tại đám Tam thiên nhân tướng bọn họ, không ngờ lại có cơ hội tham gia yến tiệc hoàng gia bậc này.

Khiến người ta không khỏi thổn thức là, Thương Quốc chỉ mới qua một năm ngắn ngủi, sự cách biệt giữa các giai tầng mà đặc biệt là quan văn và quan võ đang chầm chậm thu hẹp, địa vị của Tướng quân và binh sĩ đang dần dần tăng cao. Đến hiện tại, đã không có quan văn nào còn dám chế nhạo võ tướng.

Sau lần chiến tranh này qua đi, một khi phong thưởng xong xuôi, thì số lượng huân quý từ vũ tốt mãng phu lập tức sẽ vượt qua quan văn.

Tiệc rượu qua đi, Dương Mộc liền mệnh lệnh cho tướng lĩnh hai đại quân đoàn lập tức trở về nơi đóng quân, củng cố biên cương.

Sau đó, hắn đi cùng Hoàng Hậu tới hậu cung.

Hai người đi trên con đường rải đá nhỏ, theo sau là một đám cung nữ thái giám, thế nhưng lại không hề có một chút tiếng động nào, bầu không khí có chút quỷ dị.

- Cái kia… Hôm nay khí trời đúng là tốt thật.

Dương Mộc nở nụ cười phá vỡ xấu hổ.

- Ân!

Hoàng Hậu gật gật đầu.

- Đúng rồi, vừa nãy tại sao không thấy Thị Lang Binh Bộ Ngả Trọng Xuân?

Dương Mộc chợt nhớ tới trên yến hội hôm nay, không nhìn thấy bóng dáng người này. Vốn ấn tượng với hắn vẫn rất tốt, có ý muốn bồi dưỡng thêm một chút, chờ sau khi Thượng Thư Binh Bộ Cát Liệt cáo lão từ quan thì để hắn tiến thêm một bước, cho nên có chú ý đến.

- Hắn… quãng thời gian trước, Thịnh Quốc đã từng phái sứ thần đến Hoàng Thành, hắn thu nhận lễ vật của sứ thần Thịnh Quốc nên bị nô tì hạ chỉ ban chết.

Dương Mộc gật đầu. Từ sau khi Cẩm Y Vệ thành lập, hành vi của rất nhiều quan chức hầu như đều nằm dưới mí mắt của Hoàng Đế, khoảng thời gian mình không ở đây thì một việc to nhỏ trong triều đều cần một nữ tắc như Hoàng Hậu phải quyết đoán, giết gà dọa khỉ là điều có thể lý giải.

Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đến đến Nhị Châu Cung.

Người của Nhị Châu Cung đã sớm đoán được Hoàng Đế sẽ đến, nên đã tiến hành chuẩn bị một phen, mang lên trang sức may mắn, xếp thành hàng chờ ở ngoài cung.

- Ồ, mẫu hậu cũng ở đây?

Dương Mộc vừa bước vào chính điện Dục Linh Cung đã thấy trong ngực Thái Hậu đang ôm một đứa bé, cười đùa ha hả.

Thái Hậu quay mặt qua, hô một câu:

- Hoàng Đế và Hoàng Hậu đến rồi? Đến, tìm một chỗ ngồi xuống.

Dương Mộc sờ sờ mũi, Thái Hậu rõ ràng là bất công mà, ôm được hoàng tôn trong tay liền không để ý đến người con trai như hắn nữa, đường đường là một Hoàng Đế lại bị phân phó ngồi xuống nói chuyện.

- Còn đứng đó làm gì? Đến, nhìn hoàng nhi của con.

Thái Hậu tức giận nhìn Dương Mộc một chút, sau đó mang đứa bé trong lồng ngực đưa tới trước mặt hắn.

Tiểu hài tử da dẻ phấn nộn, con mắt to tròn đen nhánh trong suốt, rất linh động, nhìn Dương Mộc chằm chằm không chớp mắt.

Trong lòng Dương Mộc vô cùng xúc động, tựa như có một luồng điện dâng lên trong người.

Kiếp trước hay kiếp này, đây vẫn là lần đầu hắn ôm con của chính mình, cũng là lần đầu ôm trẻ con hơn một tháng, ít nhiều có chút hoảng loạn, một phen luống cuống làm cho hài tử oa oa khóc lớn.

Lần này đã làm cho Thái Hậu hoảng hốt, vội vã đoạt hài tử ở trong ngực Dương Mộc tới, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành.

Cảm giác tồn tại rất thấp ah...

Dương Mộc có chút xấu hổ, nhìn bốn phía đại điện một chút, hỏi:

- Nặc Phi đâu?

- Ở bên trong đấy, đứa nhỏ này thân thể suy yếu, thái y nói phải nghỉ ngơi thật nhiều.

Thái Hậu vừa dỗ dành hài tử trong ngực vừa nói.

Dương Mộc nghe xong, trực tiếp vào bên trong, chỉ thấy Nặc Phi đang nằm ở trên giường.

Thấy Dương Mộc đến, Nặc Phi cả kinh, liền muốn xuống giường quỳ nghênh.

Dương Mộc ngăn nàng lại, nói:

- Những ngày gần đây, ái phi khổ rồi.

Trong lòng Nặc Phi ngọt ngào, ấm áp nói:

- Đây là bổn phận của nô tì. Đúng rồi… bệ hạ nhìn qua hài tử chưa?

- Ah... nhìn rất giống trẫm.

Nặc Phi bật cười:

- Bệ hạ thật biết nói đùa, hài tử mới đầy tháng không lâu, sao có thể nhìn ra hình dáng gì.

- Tiếng khóc đúng là rất giống, ha ha...

Dương Mộc xấu hổ cười cười. Khi hắn ở bên ngoài nói chuyện quốc sự thì rất dễ dàng, thế nhưng đối với mấy chuyện trong hậu cung lại không biết nên xử lý như thế nào.

- Bệ hạ, hoàng nhi sinh ra đã hơn một tháng, kính xin bệ hạ ban cho một cái tên.

Nặc Phi nói.

Tên!?

Dương Mộc trầm ngâm.

Hoàng tử đời thứ hai của Thương Quốc đều có ba chữ. Trạch, Nghi, Mộc đều có quan hệ với Thủy, ngụ ý ôn hòa lâu dài.

Như vậy, đến con trai của hắn...

- Đứa nhỏ này sinh ra vừa đúng lúc thế cục ổn định, không bằng gọi là Dương Quân đi. Nó có nghĩa là anh dũng kiên quyết, phụ trọng đi trước, sau đại thế này, Thương Quốc có thể đứng ở thế bất bại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận