Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 416: Luận Quốc Phú Và Cuộc Chiến Tiền Tệ

Chương 416: Luận Quốc Phú Và Cuộc Chiến Tiền Tệ

=== oOo ===


Đây quả thực là một ý tưởng mới.

Thế nhưng, làm sao nghe qua cũng thấy tâm địa hơi đen tối?

Tuy rằng vũ khí bất kể cũ tới mức nào, nhưng chúng cũng tốt hơn nhiều so với vũ khí của các quốc gia khác. Chỉ nói riêng tới công nghệ sắt thép, đã vượt qua các quốc gia khác mấy con phố, điểm này không cần nghi ngờ.

Thế nhưng, trong lòng mọi người luôn cảm thấy có chút không đúng.

Sau một thời gian dài suy nghĩ, rất nhiều quan chức của Bộ Công thương cuối cùng đã hiểu ra vì sao lại có cái cảm giác này.

Gian thương, trục lợi!

Quả thực là vi phạm đạo đức!

Cuối cùng, khi Hữu Thừa tướng Phạm Hoành Tể nghe nói tới việc này, lập tức cho phép tiến hành. Lý do là tiền nào đồ ấy, một người muốn đánh còn một người muốn bị đánh, không có gánh nặng tâm lý gì hết.

Vì vậy, các vị quan chức của Bộ Công thương chỉ có thể trợn mắt ngoác mồm, trong lòng âm thầm cảm thán. Mới trải qua vài năm, Thừa Tướng đại nhân cũng thay đổi rồi!

Rất có phong cách của bệ hạ.

Ngày thứ hai, một bản kế hoạch được dâng lên Tử Thần điện.

Dương Mộc mở ra xem, hơi ngạc nhiên, lại nhìn tới chỗ ký tên là Phạm Hoành Tể, bỗng phá lên cười ha ha, lập tức múa bút như rồng bay phượng múa phê chuẩn.

Quá hợp khẩu vị!

Những binh khí bị đào thải kia, hiện giờ ở Thương Quốc đã biến thành vật vô dụng, cùng lắm thì nấu lại để tái chế thành nông cụ sản xuất mà thôi. Nếu như có thể bảo quản tốt một chút, lại bán cho các quốc gia khác, chuyện này quả thực chính là lợi dụng rác rưởi.

Lúc này, hắn càng ngày càng cảm thấy Cát Liệt của Binh Bộ quả thực là một nhân vật cá tính.

Ngay sau đó, hắn cử người tuyên triệu Thượng thư Bộ Công thương Tần Trường Phong tiến cung, sau đó đưa ra một quyển sách, “Nghiên cứu nguyên nhân và tính chất của cải quốc dân?”

Tần Trường Phong cầm quyển sách ở trong tay, nhanh chóng nhìn lướt qua, trong lòng gào to.

Hoàng Đế Bệ hạ không thể vô duyên vô cớ, trao cho hắn một quyển sách vô dụng.

Nhất định có thâm ý gì đó!

Lật qua xem vài tờ, hắn liền cảm giác được nội dung của quyển sách này vô cùng thâm ảo, chỉ nhìn qua một chút nhưng không cách nào hiểu được ý nghĩa trong đó.

- Cứ trực tiếp xem sách ở đây đi, có điều gì không hiểu, trẫm có thể giải thích nghi hoặc.

Dương Mộc mang vẻ mặt ôn hòa, nói.

- Vi thần tuân chỉ.

Tần Trường Phong vội vã thi lễ, cung kính đáp lời, sau đó cẩn thận mở sách ra đọc.

- Tạo thành sự giàu có của một quốc gia không phải vàng bạc, cũng không phải tiền, mà là tất cả những nhu yếu phẩm cần thiết và tiện lợi mà mọi người có thể tiêu phí, đây chính là tính chất của cải quốc dân. Nó vừa có thể đạt được thông qua ngành sản xuất trong nước, cũng có thể thu được thông qua trao đổi thương mại quốc tế, đây chính là nguyên nhân tăng cường của cải quốc dân.

- Quốc dân giàu có, là được đáp ứng đầy đủ tất cả những nhu yếu phẩm cần thiết và tiện lợi cho đời sống sinh hoạt, hoặc là của cải vật chất, mà không phải vàng bạc hoặc là tiền tệ. Tiêu chí của một quốc gia giàu có là luôn được tăng cường của cải vật chất, mà không phải gia tăng túi tiền. Tiêu chí cho sự giàu có của bách tính là luôn đầy đủ nhu yếu phẩm cần thiết và tiện lợi cho đời sống sinh hoạt, mà không phải chỉ đầy túi tiền.

- Dùng những sản phẩm sinh ra từ lao động thặng dư mà mình không tiêu phí đến, trao đổi lấy những sản phẩm cần thiết cho chính mình do sự lao động của người khác tạo ra. Hình thức trao đổi này là trao đổi sản phẩm vật chất, mục đích trao đổi là của cải vật chất, mà không phải là kiếm tiền. Mặc dù lao động là thước đo chân thực của giá trị trao đổi tất cả thương phẩm, nhưng giá trị của tất cả các thương phẩm thường không được ước tính cố định theo đúng mức lao động.

- Nguyên tắc ngoại thương là, tất cả vì phát triển tài sản và sự nghiệp của chính mình, tất cả vì tăng cường sản phẩm của mình. Ở phương diện ngoại thương, hai thủ đoạn để làm giàu quốc gia là hạn chế nhập khẩu và khuyến khích xuất khẩu.

...

Tần Trường Phong mải mê lắng nghe.

Đảm nhiệm chức Thượng thư Bộ Công thương, vào lúc Đại Thương tệ được xuất bản, hắn vẫn luôn có một dấu hỏi trong đầu, vì sao bệ hạ phải cố gắng phổ biến Đại Thương tệ như thế.

Bởi vì theo quan điểm của hắn, chỉ cần kiếm được nhiều tiền, càng ngày càng nhiều bạc chảy vào, Thương Quốc sẽ càng lớn mạnh.

Phát hành một bộ tiền giấy, dường như không quá cần thiết cho lắm.

Hơn nữa, còn vì điều này mà tạo thêm rất nhiều phiền phức cho các giao dịch trong và ngoài nước.

Thế nhưng, nhìn thấy những lý luận này, hắn dường như cũng có chút hiểu ra.

Tuy rằng, cũng không hiểu rõ kỹ càng.

Tuy nhiên, Hoàng Đế Bệ hạ cho hắn đọc cuốn sách này, nội dung viết bên trong, khẳng định không có lửa sao lại có khói.

Điểm này có thể nhìn ra được từ những cuốn sách mà bệ hạ nhiều lần lấy ra trong những năm trước đây, không có cuốn nào mà không phải là tác phẩm kinh điển.

Hắn lâm vào suy tư, sau khi trở về phải nhất định tìm hiểu thấu đáo quyển sách này. Nhưng bỗng thấy Dương Mộc lấy ra một quyển sách khác, ném đến trước mặt hắn.

Cuộc chiến tiền tệ?

Tần Trường Phong cầm lấy quyển sách, cẩn thận lật xem.

So với quyển sách đầu tiên, thì quyển này càng thêm thâm ảo.

Cũng rất kỳ lạ!

Trên mặt sách còn viết rất nhiều cái tên khó hiểu.

Rothschild?

Cục Dự Trữ Liên Bang Hoa Kỳ?

Cái này viết về điều gì chứ?

May mắn là ngay từ đầu bệ hạ đã nói rõ, những việc này đều từng phát sinh ở thời kỳ thượng cổ, đó là một nền văn minh cực kỳ xán lạn, bao quát tất cả, có rất nhiều văn hóa khác nhau, vì thế có cái tên kỳ lạ nào cũng không cần ngạc nhiên.

Dương Mộc vẫn quan sát Tần Trường Phong, nhìn hắn chậm rãi lật xem sách.

Trên thực tế, Dương Mộc đã chuẩn bị hai quyển sách này từ rất lâu.

Kể từ sau Hội minh, hắn đã bắt đầu sao chép.

Đương nhiên, cũng không phải sao chép toàn bộ. Bởi đời trước hắn học được một ít kinh tế học, vì thế về mặt ngôn ngữ có thể viết ngắn gọn liền ngắn gọn. Bằng không, nếu sao chép nguyên văn, cũng mệt đến chết.

Nội dung được rút gọn, tự nhiên không còn chuyên nghiệp như vậy. Bởi liên quan đến tính thích ứng, cũng bị hắn xóa giảm lượng lớn nội dung, đặc biệt là một số lý luận thâm ảo, tất cả đều xóa hết.

Nhưng chỉ vậy cũng đã đủ cho Tần Trường Phong xem no rồi!

(Luận Quốc Phú), là một quyển sách kinh tế học vĩ mô nổi tiếng, tổng kết kinh nghiệm phát triển chủ nghĩa tư bản của các quốc gia trên trái đất, cũng ở trên cơ sở phê phán hấp thu các lý luận kinh tế quan trọng liên quan đến thời kỳ đó, ngay cả quá trình vận hành toàn bộ kinh tế quốc dân cũng được miêu tả một cách có hệ thống.

(Cuộc Chiến Tiền Tệ), giảng giải về quá trình tan hợp của các Tập đoàn kinh tế tài chính quốc tế và quá trình phiên vân phúc vũ của những người nổi tiếng ở trong lịch sử tài chính thế giới. Mục đích là nhắc nhở mọi người cảnh giác với những đả kích tài chính tiềm tàng.

Hai bản kinh tế học tóm lược này, có thể sử dụng làm tiền đề khai sáng lĩnh vực kinh tế học của Thương Quốc.

Dương Mộc vô cùng rõ ràng, nếu như muốn triển khai cuộc chiến tiền tệ và chiến tranh thương mại, chỉ dựa vào bản thân một người lên kế hoạch thì còn thiếu rất nhiều.

Dạy người dùng cá không bằng dạy người bắt cá, Dương Mộc chính là muốn dạy cho Bộ Công thương một số phương thức và nguyên lý cơ bản của kinh tế học, để bọn họ càng như cá gặp nước trong việc ngoại thương.

- Ghi nhớ, phải giữ gìn cẩn thận hai cuốn sách này, sau khi xem xong thì mang trả lại cho trẫm, không được phép tự mình sao chép. Nếu như tiết lộ ra ngoài một chữ, trẫm sẽ hỏi tội khanh.

Dương Mộc nói.

- Vi thần vạn lần chết, cũng tuyệt đối không dám tiết lộ nửa chữ!

Tần Trường Phong phát lời thề son sắt.

...

Sau khi Tần Trường Phong xin cáo lui, Dương Mộc suy tư, nên làm chút chuyện khác.

Ví dụ như, cho Sở Quốc thêm một chút rắc rối.

Khoảng thời gian này, Sở Quốc kiêu ngạo càng trở nên kiêu ngạo hơn.

Chiếm đoạt hơn một nửa lãnh thổ Ngô Quốc, tiêu diệt kẻ địch trăm năm, lại phóng tầm mắt nhòm ngó bốn phía, ngoại trừ Vân Quốc và Mãng Quốc có hơi lớn hơn một chút, còn lại tất cả đều là tiểu quốc.

Có thể nói, Sở Quốc ngồi chắc vị trí đại quốc đệ nhất.

Độc Cô Cầu Bại đấy!

Vì vậy, Hoàng đế Sở Quốc cũng bắt đầu trở nên ngạo mạn hả hê, dưới sự giựt giây của giới quý tộc trong nước, mời mười mấy quốc gia đến Sở Quốc, muốn tiến hành một lần Hội minh trong phạm vi nhỏ.

Tuy rằng, Hội minh quy mô nhỏ cũng không có ảnh hưởng lớn gì, mười mấy quốc gia nhỏ cũng chỉ phái ra sứ giả, không có một Hoàng đế nào đến tham dự Hội minh.

Tuy nhiên, vẫn có một chút hiệu quả.

Liên tục, có một số quốc gia bắt đầu triều kiến Sở Quốc, tìm kiếm sự che chở.

Không thể để nó tiếp tục phát triển như vậy được!

Giữa Thương Quốc và Sở Quốc, bây giờ đã giáp giới ở Vương kỳ, những quốc gia nhỏ trong góc vùng đông nam kia, nói theo một ý nghĩa nào đó, là cộng đồng các nước nhỏ phụ thuộc vào hai nước.

Khai chiến là không thể nào, mấy năm tới cũng không thể khai chiến.

Chỉ có thể mưu tính về mặt ngoại giao và thương mại, mới có thể duy trì được sự cân bằng giữa hai thế lực.

Dương Mộc quyết định thả ra một đại chiêu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận