Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 468: Khuất Đan Mờ Mịt

Chương 468: Khuất Đan Mờ Mịt

=== oOo ===


Từng có thời kỳ, Sở Quốc cường thịnh khiến cho tất cả các quốc gia xung quanh đều run lẩy bẩy, không ai dám đứng ra thách thức, chỉ có cho người khác xem sắc mặt mình.

Khi nào phải nuốt giận vào bụng như vậy?

Chẳng lẽ, tương lai phía trước còn phải cúi đầu khúm núm đối với Thương Quốc.

Trong thời kỳ Cổ Nghị còn làm Thừa tướng, đó là thời kỳ Sở Quốc hưng thịnh nhất, là một thời kỳ hiệu lệnh thiên hạ. Ngoài kẻ địch lâu năm là Ngô Quốc ra, đó là thời kỳ khiến cho tất cả đều phải run lẩy bẩy.

Nếu như ở trong quá khứ, chịu một trận thất bại không quan trọng lắm, Sở Quốc nhất định sẽ lần thứ hai điều binh khiển tướng, lần thứ hai phát động chinh chiến là được rồi.

Nhưng mà lần này khác biệt, Sở Quốc không đánh nổi.

Sở Quốc, không dám đánh!

Sở Quốc, phải chịu thua!

Trong đáy lòng hắn, Sở Quốc là bất bại.

Thế nhưng hiện thực rất tàn khốc, làm hắn hiểu sâu sắc một điều, bất kỳ một quốc gia nào, đều có khả năng thất bại.

Hoàng đế Sở Quốc cũng là thân thể máu thịt, bách tính cũng là thân thể người phàm, Sở Quốc bị bại trận, Sở Quốc phải hướng về quốc gia khác cầu hoà, tất cả những thứ này đều hợp tình hợp lí.

Tuy rằng hợp tình hợp lý, nhưng mà quá bất ngờ.

- Cổ công, muộn như vậy rồi mà ngài còn chưa nghỉ ngơi?

Lúc này, một giọng nói truyền đến.

Khuất Đan chậm rãi bước từ trong phòng ra ngoài đình viện, thở một hơi thật dài.

Cổ Nghị nghiêng mặt sang bên, hai người nhìn nhau, cùng bất đắc dĩ nở nụ cười.

Đúng vậy, tha hương ở nơi đất khách quê người, hai vị quý tộc Sở Quốc ở trọ trong một khách sạn nhỏ hẹp, trong đêm khuya đều mất giấc ngủ, dĩ nhiên gặp nhau ở trong đình viện, thực sự là một loại trào phúng.

- Chính Khanh đại nhân, vào lúc này, ngài có cảm tưởng gì?

Cổ Nghị hỏi.

- Cổ công có ý gì?

- Tự nhiên là nói đến tâm tình của ngài bây giờ.

Cổ Nghị dừng một chút, nói:

- Mấy ngày nay, trong phòng Khuất đại nhân chắc có không ít người đến bái phỏng chứ?

- Hóa ra là nói về chuyện này.

Khuất Đan cười khổ, nói:

- Nhân chi thường tình, tại hạ có thể làm thế nào? Quan trường Sở Quốc vốn như vậy, tuy tại hạ không thích những loại hình khách sáo giả mù sa mưa này, thế nhưng cũng không dám vô lễ thay đổi, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí một.

- Ồ? Cẩn thận từng li từng tí một?

Cổ Nghị trầm ngâm một chút, chợt nở nụ cười:

- Khuất đại nhân vừa thăng nhiệm thành Chính Khanh, trước mắt lại phụ trách giao thiệp cùng Sở Quốc, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Nếu như có thể thuận lợi hoà đàm, sau khi về nước nhất định sẽ được bệ hạ tín nhiệm, so với quá khứ, thân phận đã hoàn toàn khác biệt, nên cẩn thận từng li từng tí phải là bọn họ, mà không phải ngài.

Khuất Đan vội vã ôm quyền, cười khổ nói:

- Cổ công hiểu rõ trong lòng, hà tất cần nói móc tại hạ. Chức quan Chính Khanh này của Khuất Đan cũng chỉ là kế tạm thời, sau khi trở lại triều đình, Đại Hồng Lư tự làm sao có khả năng có cùng lúc hai vị Chính Khanh. E rằng lúc đó Khuất Đan sẽ trở thành cái đinh trong mắt một số người, ngay đến vị trí Thiếu Khanh sợ còn không gánh nổi.

Cổ Nghị nheo mắt lại, nhìn kỹ Khuất Đan, dường như đang đoán xem những lời này là thật hay giả.

Khuất Đan thấy vậy, trong lòng cũng hồi hộp, lại có chút thấp thỏm, nói:

- Coi như bệ hạ có tính toán khác, có ý định để Khuất Đan ngồi vào vị trí này, khó tránh khỏi có một số người âm thầm bất mãn, nói mấy lời gièm pha bên tai bệ hạ, vì thế Khuất Đan vẫn nên cẩn thận một chút mới được.

Cổ Nghị trầm mặc.

Nhìn Khuất Đan, trong lòng hắn dâng lên cảm giác rất ngờ vực, một lúc lâu sau rốt cục cau mày, nói:

- Lão phu hỏi ngươi, ngươi làm Thiếu khanh ở Đại Hồng Lư tự đã bao lâu?

- Không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi năm.

Khuất Đan hơi nghi hoặc một chút.

- Trước đây, ngươi ngồi trên vị trí Thiếu Khanh, là người phương nào tiến cử?

- Gia phụ và gia bá!

- Làm Thiếu khanh hai mươi năm, vì sao ngươi không có tư cách ngồi trên vị trí Chính khanh?

Cổ Nghị lại hỏi.

Khuất Đan cười khổ, nói:

- Cổ công cần gì biết rõ chuyện còn hỏi! Khuất gia ta mặc dù là quý tộc, ở Sở Quốc cũng coi như là thế gia vọng tộc, thế nhưng thân phận của tại hạ, cũng không phải dòng chính, trong gia tộc có tộc huynh làm thống lĩnh trong quân đội, gia phụ và gia bá có thể tiến cử tại hạ đến vị trí Thiếu Khanh đã là cực hạn, muốn trèo lên trên nữa thì vẫn thiếu một chút...

Khuất Đan không tiếp tục nói.

Bởi vì, Cổ Nghị cũng không phải người xa lạ gì, vừa vặn ngược lại, Cổ Nghị đã từng là gia chủ của một trong những gia tộc đứng đầu Sở Quốc, vì thế hết sức quen thuộc đối với những quy tắc trong các thế gia môn phiệt kia.

Nói cho cùng, triều đình Sở Quốc chính là một triều đình của quý tộc, chức quan đều cần chiếu theo bối cảnh trong nhà để xem xét.

Cổ Nghị chần chờ một chút, nói:

- Nghe nói những năm này Khuất đại nhân đi sứ ngoại bang, công lao không ít, trong bao năm qua giao thiệp cùng Thương Quốc, thường thường có thể vì Đại Sở ta thu được rất nhiều lợi ích, so với sứ thần nước khác thì càng như cá gặp nước, ở Thương Quốc sống đến mức mở... Theo lý mà nói, so với những quan chức chỉ biết tham nhũng kia thì khá hơn không biết bao nhiêu lần, vị trí Chính Khanh này có thể yên tâm thoải mái ngồi lên.

- Cổ công quá khen rồi, tại hạ...

- Đừng nóng vội khiêm tốn, lão phu còn chưa nói hết.

Cổ Nghị khoát tay áo một cái, lại nói:

- Chính là vì Khuất đại nhân như vậy, mới khiến lão phu cảm thấy rất kỳ quái. Việc quan hệ đến đại sự, vì sao lại ngu dốt như vậy, không giống như những lời đồn đại.

Ngu dốt?

Không giống với đồn đại?

Cổ lão nói ta ngu dốt?

Nói ta hữu danh vô thực?

Khuất Đan rất kinh ngạc. Hắn không thể nghĩ ra được, cái ngu dốt này bắt nguồn từ đâu.

Ngay cả ý hữu danh vô thực càng làm cho hắn không phục lắm. Những năm gần đây, các vấn đề trong công tác ngoại giao cùng Thương Quốc, nếu như gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, một khi hắn đứng ra, Bộ Ngoại giao đều có thể cho chút mặt mũi, chuyện gì cũng đều không quá tệ.

Dù cho Cổ Nghị là nguyên lão của quốc gia, cũng không thể tùy tiện phủ định chứ?

Lẽ nào, vừa nãy mình nói có chỗ không được?

Nói về chuyện gì không đúng?

- Kính xin Cổ lão chỉ giáo.

Khuất Đan vội vã chắp tay, dáng vẻ khiêm tốn.

- Cũng không thể nói là chỉ giáo! Có điều, biểu hiện của ngươi lại khiến cho lão phu khá thất vọng, không thể không cảnh tỉnh ngươi một chút.

Cổ Nghị dừng một chút, nói:

- Sau cuộc chiến phạt Tấn, Đại Sở ta liên tiếp tiêu diệt đại địch lâu năm Ngô Quốc và mấy quốc gia nhỏ xung quanh, vẫn chìm đắm ở trong mộng đẹp đại quốc đệ nhất. Hiện tại mộng đẹp đột nhiên bị Thương Quốc đánh gãy, đến ngay cả Hoàng Đế Bệ hạ cũng đã tỉnh táo lại. Ngươi nói xem, trong mấy năm tiếp theo, Đại Sở ta sẽ phải làm gì?

- Đương nhiên là hàn gắn mối quan hệ cùng Thương Quốc, đó chính là mục đích chuyến đi này của chúng ta.

Khuất Đan đáp.

- Tốt lắm, ngươi nói cho ta, vì sao Đại Sở phải sửa chữa quan hệ cùng Thương Quốc?

- Thương Quốc cường thịnh, Sở Quốc cần dựa vào.

- Không sai, Đại Sở ta bị đánh bại hai lần liên tục, cũng không phải là binh sĩ không dũng, cũng không phải Đại tướng không đủ tài giỏi, đều là vì bị ưu thế đặc hữu áp chế trên chiến trường. Vì thế, sau khi hai nước sửa chữa mối quan hệ, mới có thể làm cho Thương Quốc thả lỏng cảnh giác đối với Đại Sở ta, không tận lực nâng đỡ Vân Quốc và Mãng Quốc. Càng quan trọng hơn, Đại Sở ta cũng có cơ hội xây dựng trọng kỵ binh.

- Đúng vậy, trọng kỵ binh là đại họa tâm phúc của Đại Sở ta.

Khuất Đan rất tán thành gật đầu.

- Như vậy, mấy năm trong tương lai, thậm chí trong vòng mười mấy năm, trong lúc Đại Sở ta vẫn chưa thể đoạn tuyệt với Thương Quốc, bệ hạ sẽ không bởi vì ý kiến của mấy người mà chọc giận Thương Quốc.

- Cổ công có ý là?

Ánh mắt Khuất Đan sáng lên, hắn tựa hồ nắm lấy được điều gì.

- Lần này vì hoà đàm, bệ hạ sẽ ban chỉ cho ngươi thăng nhiệm thành Chính Khanh của Đại Hồng Lư tự, chính là vì cho Thương Quốc một câu trả lời. Ở trong mắt Thương Quốc, thân phận của ngươi thay đổi, chính là một loại lễ nghi ngoại giao, cũng là để tỏ rõ sự tôn trọng đối với Thương Quốc. Lần này sau khi hoà đàm, cho dù không thể nào cải tiến quan hệ giữa hai nước, bệ hạ cũng sẽ không đưa ngươi phục hồi nguyên chức, thậm chí là cách chức quan. Nếu như vậy chỉ có thể làm Thương Quốc tức giận, bản thân cảm thấy bị trêu chọc lừa gạt.

- Nói như vậy... Chức quan này của tại hạ, trên thực tế là Thương Quốc cho?

Khuất Đan ngây dại ra, mờ mịt lẩm bẩm một câu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận