Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 180: Viêm Quốc

Chương 180: Viêm Quốc

=== oOo ===


Các hành động liên tiếp của Thương Quốc không thể giấu được tai mắt của Đại Thịnh Quốc.

Từ khi xuất bản sách lậu, lại xảy ra chuyện mật thám phái đến khu công nghiệp bị bắt, thám tử Đại Thịnh Quốc vẫn không ngừng tràn vào Hoàng thành Thương Quốc.

Trong đó có một nhóm bị Cẩm Y Vệ bắt được, cũng sắp xếp được nội ứng vào.

Từ khi biết Thương Quốc trưng binh, Đại Thịnh Quốc bắt đầu cảnh giác. Mặc dù Thương Quốc không thể cấu thành uy hiếp gì lớn, nhưng nếu thừa cơ Đại Thịnh Quốc đang giao chiến với nước khác mà đâm một đao ở sau lưng thì thực sự là đau đầu.

Nhưng rất nhanh, quân thần Đại Thịnh Quốc nghe tin Thương Quốc trắng trợn mua ngựa thì bắt đầu thả lỏng.

Chiến xa?

Địa hình của Thương Quốc và Đại Thịnh Quốc không hợp giao chiến bằng chiến xa quy mô lớn, nhất là vùng đồi núi ở biên cảnh hai nước. Cho nên, nếu hai nước xảy ra chiến tranh, tác dụng của chiến xa rất thấp.

Quả nhiên là một tiểu quốc không biết gì, tự cho là có thể chiếm được Trịnh Quốc trong một thời gian ngắn là giỏi lắm. Chẳng lẽ vẫn ôm may mắn khi đối đầu với Đại Thịnh Quốc sao?

Sớm muộn gì sẽ biết chế tạo nhiều chiến xa như vậy là chuyện ngu xuẩn chừng nào.

Quân thần Đại Thịnh Quốc buông lỏng cảnh giác, tiến thêm một bước đánh vào thương đội buôn bán qua đường. Chỉ cần mệnh mạch của Thương Quốc còn nằm trong tay bọn họ, vạn sự không cần lo.

Mà lúc này, ở Thương Quốc, quân đoàn Thanh Long đã phái ra một nhánh quân xâm nhập biên cảnh tây nam.

Nơi này vốn là địa bàn của Thân Quốc. Bởi vì là khu vực biên thùy, nên sau khi Thân Quốc quy thuận Thương Quốc cũng không có biến hóa gì.

Ngoài biên thùy là núi lớn mờ mịt.

Bên kia núi lớn là một quốc gia khác - - Viêm Quốc.

Đây là một quốc gia lớn không kém gì Đại Thịnh Quốc, trong nước tôn trọng lửa, cho nên Quốc quân lấy màu đỏ làm chủ, Quốc danh cũng là Viêm Quốc.

Đúng vậy, chính là Viêm Quốc, là tự mình chọn tên chứ không phải được Thiên Tử Đại Lễ phân đất phong hầu.

Giống với Thương Quốc, Viêm Quốc không phải một trong một trăm bốn mươi nước chư hầu. Khi Vương Triều Đại Lễ phân đất phong hầu, một phần lớn diện tích Viêm Quốc nằm dưới danh nghĩa Đại Thịnh Quốc. Mà trên thực tế, Đại Thịnh Quốc cũng từng có một thời gian thống trị nơi đó.

Nhưng mà, thống trị cũng không tốt.

Bởi vì phần lớn quốc thổ Viêm Quốc đều là rừng núi, nhân khẩu thưa thớt, sông núi hiểm trở, trong rừng sâu núi lớn có chướng khí trải rộng, đồng thời ở giữa Viêm Quốc và Đại Thịnh Quốc có một khu vực cực kỳ khó qua lại.

Sau này Đại Thịnh Quốc và Động Quốc xảy ra chiến sự để tranh đoạt một khu vực, không chỉ vẫn luôn rơi vào thế hạ phong, mà còn phải tiêu hao rất nhiều quốc lực để giằng co. Đau dài không bằng đau ngắn, quân thần Đại Thịnh Quốc dứt khoát tuyên bố từ bỏ mảnh thổ địa này, mặc kệ bách tính và nô lệ nơi đó tự thành lập một quốc gia mới.

Thế là Viêm Quốc được thành lập, trải qua hơn hai trăm năm sinh sống, không ngừng khai thác đất đai, gây dựng nên quy mô như hiện tại.

Mặc dù diện tích quốc thể không thể so với Đại Thịnh Quốc, nhưng hơn phân nửa địa bàn là nơi không hợp cho con người sinh sống, lại thêm địa thế và nội tình vốn mỏng, cho nên nhân khẩu trong nước cũng chỉ có hơn hai trăm vạn, còn ít hơn cả Thương Quốc.

Giữa Thân Quốc và Viêm Quốc có một đạo giới tuyến thiên nhiên, địa thế cách trở, cho nên nhiều năm qua hai nước cũng không lui tới.

Hiện giờ, quan hệ giữa Thương Quốc và Đại Thịnh Quốc đang căng thẳng, không thể không tìm đường ra khác, lo trước khỏi họa.

Quân đoàn Thanh Long mở đường, mấy quan viên Lễ Bộ mang theo hậu lễ trèo đèo lội suối, dựa theo con đường cổ có ghi lại trong điển tịch tiến tới Đô thành Viêm Quốc.

Tất cả đều đã được tính trước.



Nhị Châu Cung.

Lúc này Dương Mộc đang nói chuyện với Nặc Phi. Bụng nàng càng ngày càng lớn, hắn cũng cảm nhận rõ hơn cảm giác sắp được làm cha.

Tính ra nàng đã mang thai sáu tháng, còn bốn tháng nữa là sinh rồi.

Cho nên, trong khoảng thời gian này, Dương Mộc cũng dành nhiều thời gian ở bên nàng hơn.

Ngay cả Hoàng Hậu vẫn luôn khổ não vì cái bụng mãi không lớn cũng tới thăm hỏi mấy lần, đồng thời hạ ý chỉ cho phép Nặc Phi miễn đi đại lễ thỉnh an mỗi ngày, chỉ cần phái cung nữ thiếp thân tới Phượng Nghi Điện thay mặt thỉnh an là được.

Dương Mộc không quản chuyện Hậu cung, mặc kệ cho Hoàng Hậu muốn làm gì thì làm. Thực ra Hoàng Hậu cũng chẳng làm gì nhiều, có rất nhiều chuyện là do Lục Nhi bận bịu lo trước lo sau.

- Ah, tối nay trẫm sẽ nghỉ lại Nhị Châu Cung. Mấy hôm nay Hoàng Hậu có nguyệt sự, trẫm cũng không có chút hứng thú nào.

Dương Mộc khoát tay áo nói.

Nặc Phi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

- Thần thiếp nghe Thái Hậu nói người mang thai không thể thị tẩm, nếu Bệ Hạ không thích, có thể tới chỗ mấy vị quý nhân nghỉ ngơi…

- Các nàng kia… Ah, hay là gọi đến đây đi.

Dương Mộc nhếch khóe miệng, hắn vẫn thích giao lưu tinh thần một chút. Hiện giờ xử lý quốc sự đã mệt lắm rồi, không muốn lãng phí thời gian chạy qua chạy lại.

Chốc lát sau, một đội cung nữ thái giám dẫn theo mấy Quý nhân đi vào.

Lương Như Ngọc, Tống Hồng Cẩm, Diêu Minh Nguyệt, Cố Tích Vận.

Hiện tại Hậu cung Thương Quốc rất đơn giản: Một Hoàng Hậu, một Phi tử, bốn Quý nhân, ba mươi tư Mỹ nhân.

Bốn Quý nhân này đều đã từng thị tẩm hơn hai lần, cho nên cơ bản Dương Mộc cũng nhớ. Hiện giờ hắn tiện miệng gọi tên các nàng đến Nhị Châu Cung.

- Thần thiếp tham kiến Bệ Hạ, Nặc Phi nương nương.

Bốn nàng hành lễ, cúi đầu quỳ sát bên ngoài màn.

- Vào đi, xoa bóp cho trẫm.

Dương Mộc ra lệnh, sau đó nằm nghiêng ra để cho bốn nàng thuận tiện nắn vai bóp lưng cho mình.

Bốn nàng đều cung kính nghe theo. Trong Hậu cung, trước mặt đám cung nữ thái giám thì các nàng là chủ tử, nhưng trước mặt Hoàng Đế và Nặc Phi, các nàng chỉ là đồ chơi, chỉ có thể cẩn thận phục thị, nếu lỡ sơ suất có thể sẽ bị tống vào lãnh cung hoặc bị xử phạt.

Bốn nàng chia hai bên trái phải, quỳ ngồi bên cạnh Dương Mộc, nắn vai đấm lưng cho hắn.

Dương Mộc híp mắt hưởng thụ cuộc sống hủ bại, bất tri bất giác mơ màng ngủ.

Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên ngoài màn.

Sau đó, lập tức trở nên yên ắng.

Dương Mộc tò mò, mở mắt quay đầu nhìn lại. Thẩm An đang đứng bên ngoài màn.

- Chuyện gì?

- Khởi bẩm Bệ Hạ, Tả Thừa tướng đại nhân đang cầu kiến ở Tử Thần Điện.

Thẩm An bẩm báo.

- Khổng Thượng Hiền? Có chuyện gì quan trọng sao?

Dương Mộc khẽ nhíu mày. Lần trước luận công ban thưởng, các tướng sĩ đều được ban thưởng theo quân công. Khổng Thượng Hiền dù là một quan văn nhưng công tích vô cùng lớn, Dương Mộc cũng theo hứa hẹn ban đầu, đề bạt hắn lên làm Tả Thừa tướng.

Mặc dù tốc độ thăng tiến của Khổng Thượng Hiền đã dấy lên một chút nghi ngờ trong triều đình, nhưng không ai dám phản đối.

Hai vị Tả Hữu Thừa tướng phụ trách quản lý quốc sự, lại có mười hai bộ được phân công rõ ràng làm cho thời gian này Dương Mộc khá nhàn rỗi. Không có việc gì quan trọng thì trên cơ bản đều ở lại Hậu cung, hoặc vào Đồ Thư Quán trong đầu chép sách.

Hiện giờ Khổng Thượng Hiền cầu kiến ở Tử Thần Điện, nhất định là có chuyện gì rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận