Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 495: Hiến Hàng Làm Chủ

Chương 495: Hiến Hàng Làm Chủ

=== oOo ===


Hùng Vũ tỏ thái độ như vậy, những kẻ lão làng trong quan trường đang ngồi đây đương nhiên biết Sở Quốc đầu hàng có ý nghĩa như thế nào.

Thật vậy, quân Thương có thể công phá Sở Thành, giết sạch hoàng tộc và thế gia bên trong thành.

Nhưng mà, chỗ còn lại của Sở Quốc thì sao?

Phải biết rằng, cho dù đến trình trạng sắp mất nước, triều đình và quân đội Sở Quốc vẫn nắm trong tay ít nhất ba phần lãnh thổ. Nếu như hoàng tộc Sở Quốc bị diệt, như vậy địa bàn còn lại của Sở Quốc các quốc gia đều có thể tranh đoạt, quân Thương phải trả một cái giá rất lớn, sau đó đoạt thành chiếm lấy từng chút một.

Nếu Sở Quốc đầu hàng Thương Quốc, như vậy hơn ba phần lãnh thổ còn lại có thể bình yên giao cho Thương Quốc.

Hoặc là nói, Sở Thành là nhỏ, Sở Quốc đầu hàng mới là lớn.

Cái gọi là công thành, chỉ là một thủ đoạn đe dọa mà thôi.

Quân thần Sở Quốc cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên biết rất rõ mình có chỗ dựa trong người, Thương Quốc chắc hẳn sẽ đáp ứng.

Bây giờ cần phải cẩn thận suy nghĩ, chính là sau khi Sở Quốc đầu hàng, hoàng tộc Sở Quốc và các quý tộc có thể đạt được điều kiện trấn an thế nào.

Đây mới là điều quan trọng nhất!

Cùng lúc hoàng tộc Sở Quốc muốn bảo vệ được tông miếu, thu được một phần đất phong thế tập, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống trên người khác.

Về phương diện khác, thế gia quý tộc đều hy vọng có thể bảo vệ được sự giàu có của gia tộc của mình, nhận được một ít tước vị và quan chức.

Bao gồm cả việc Thương Quốc có thể giữ lời hứa, hay là sau khi Sở Quốc hoàn toàn đầu hàng, lại qua sông phá cầu?

Quân thần bàn bạc một hồi, đã đến điểm mấu chốt.

Phái ai đi?

Nếu muốn cò kè mặc cả với Thương Quốc, chắc chắn phải là một sứ thần đi tới đàm phán với quân Thương ngoài thành, thậm chí còn đi Thương Quốc đàm phán cùng triều đình Thương Quốc.

Người của các đại thế gia có thể làm phó sứ, nhưng chắc chắn không thể là người quyết định hành động, như vậy bất luận là đại thế gia còn lại hay hoàng tộc đều sẽ không yên tâm, càng không có cách nào thể hiện ra thành ý, kéo dài tiến trình đàm phán.

Phải biết rằng, bây giờ chiến sự ác liệt, mỗi ngày thành trì của Sở Quốc đang dần rơi vào tay giặc, thủ đoạn mà Sở Quốc có thể lấy ra đàm phán càng lúc càng ít, càng kéo dài lâu sẽ càng bất lợi cho Sở Quốc.

- Khuất Đan đại nhân là Thừa Tướng phụ quốc, có thể làm chủ.

- Hoài Vương chính là người thuộc dòng họ hoàng thất Đại Sở ta, có thể làm chủ sứ.

- Khuất Đan đại nhân thích hợp.

- Hoài Vương càng thích hợp hơn!

- Khuất Đan đại nhân...

- Hoài Vương thích hợp!

Vì vậy, trong đại điện bắt đầu một cuộc tranh luận kịch liệt.

Tất cả mọi người đều thảo luận xem giữa Khuất Đan và Hoài Vương nên phái ai đi làm người đàm phán chính.

- Khụ khụ...

Hùng Vũ che miệng ho khẽ một tiếng, ở trong đại điện tranh luận như vậy có vẻ rất không đúng lúc.

- Như vậy đi, Thừa Tướng Khuất Đan vốn được rèn luyện nhiều năm ở Đại Hồng Lư Tự, đồng thời cũng có quan hệ với người bên Thương Quốc, hiện giờ quốc gia đang gặp nguy hiểm vẫn lo lắng hết lòng, cống hiến tất cả gia sản, có thể nói là trung hiền đến cực điểm, không bằng để Khuất Đan đại nhân đảm nhiệm chính sứ, Hoài Vương phụ tá...

- Hừ! Bản vương không đồng ý!

Hoài Vương ngắt lời Hùng Vũ, bực bội nói:

- Mặc dù Khuất Đan trung thành, nhưng là người họ khác, nếu làm chính sứ, khó tránh khỏi chọc cho người ta trách móc. Chuyện liên quan đến đường lui của Đại Sở, sao có thể dựa vào một người ngoài, lựa chọn số phận cho hoàng tộc Đại Sở ta được.

Yên lặng...

Bầu không khí trong đại điện im lặng một cách kỳ lạ.

Ngắt lời Hoàng đế nói, còn công kích Thừa Tướng rất được hoàng đế tín nhiệm, cho dù là một Vương gia cũng không thể làm như vậy chứ?

- Hừ! Hoài Vương! Ngươi nói như vậy là đang nghi vấn trẫm sao?

- Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi, thần chỉ là đang suy tính cho giang sơn xã tắc, không dám có nửa phần bất kính đối với bệ hạ.

- Ah? Giang sơn xã tắc? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chỉ điểm giang sơn?

Trong mắt Hùng Vũ lóe sáng.

- Bệ hạ hiểu nhầm, Sở Quốc này không phải của một mình bệ hạ, mà là của cả hoàng tộc Đại Sở. Nếu chúng ta là Vương gia, tất nhiên nên suy tính cho cả hoàng tộc.

- Ngươi!

Ánh mắt Hùng Vũ chợt nghiêm lại, tức giận nhưng không dám nói gì.

Ở trong đại điện thật sự không thích hợp trở mặt với mấy Vương gia này.

Mọi người đều biết, hắn làm hoàng đế chưa được mấy ngày, cho nên tôn kính và kiêng kỵ trong lòng mọi người khó tránh khỏi sẽ ít đi vài phần.

Nếu chẳng may gây ra cục diện mất khống chế, nội chiến gì đó, sợ rằng hắn sẽ không thể gánh chịu được hậu quả.

Hùng Vũ phất ống tay áo:

- Ý của trẫm đã quyết! Trẫm lệnh cho Khuất Đan làm chủ sứ, Hoài Vương làm phó sứ có trách nhiệm giám sát, các gia tộc còn lại đều chọn lựa ra một người, đi theo đàm phán cùng quân Thương!

- Vâng, chúng thần tuân chỉ.

- Không, bản vương không phục!

Hoài Vương hô to, vung tay áo nói:

- Nếu như bệ hạ cố ý như vậy, thần không thể làm gì khác hơn là chống lại thánh chỉ, đường đường là Vương gia lại trở thành phó sứ, như thế...

- Được!

Hùng Vũ đột nhiên hét lớn:

- Trẫm đồng ý! Vị trí phó sứ này cũng không cần ngươi làm nữa! Truyền lệnh xuống, Hoài Vương chống lại thánh chỉ, nể tình nhiều năm trung thành vất vả nên không truy xét tới tội khác, lúc đàm phán cùng Thương Quốc, không cần bàn tới tước vị và gia sản của Hoài Vương!

- Bệ hạ!

- Bệ hạ nghĩ lại!

- Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

Hùng Vũ giận dữ làm cho chúng thần trở tay không kịp, đặc biệt là bảy Vương gia còn lại, tuy trong lòng rất không phục, tất cả đều nổi giận đùng đùng, nhưng tức giận lại không dám nói gì, rất sợ vào lúc này sẽ bước theo vết xe đổ của Hoài Vương, chặt đường sống của mình.

Trong lòng Hùng Vũ càng kiên định hơn, nói với Khuất Đan:

- Xin Thừa Tướng đại nhân chuẩn bị đi. Hoài Vương chống lại thánh chỉ, không thức thời, gia sản và tước vị có thể nhường lại cho gia tộc Khuất thị.

- Thần tạ chủ long ân, nhất định không làm nhục sứ mạng!

Khuất Đan quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu.

Mọi người trong điện rời đi, Khuất Đan gật đầu chào một số người, sau đó ra khỏi thành.

Người của các gia tộc còn lại đều bận rộn, đóng gói các loại vàng bạc tài bảo và Đại Thương tệ, để chuẩn bị nghênh đón đại quân Thương Quốc.

Dân chúng trong thành phát hiện ra tình hình không ổn, một cuộc hỗn loạn lan tràn khắp trong thành.

Có thù báo thù, có oán báo oán.

Vào lúc này, những tình cảm thường ngột ngạt bị ép xuống hoặc suy nghĩ xấu xa trong lòng đều được phóng thích ra ngoài.

Trị an bên trong thành cực kém, các quan sai cũng không có tâm tư làm việc, ai nấy về chạy trở về nhà.

Các quán nhỏ ven đường đã sớm không thấy bóng dáng, hai bên đường phố vốn đầy cửa hàng náo nhiệt bây giờ đều đã đóng cửa.

Đồ ăn và đồ dùng cũng không bán nữa.

Dường như chỉ trong một ngày, cả Sở Thành đã tê liệt.

Đến buổi tối, các nhà các hộ đóng chặt cửa, tắt đèn tắt lửa, ngày thường đêm tối trong thành vẫn có ánh đèn. Nhưng hiện giờ, sau khi màn đêm buông xuống liền tối đen như mực, làm cho lòng người hoảng sợ.

Áp lực!

Cũng trong một ngày này, các gia đình quyền quý Sở Quốc đều ngủ không được ngon giấc.

Bởi vì Khuất Đan đi đàm phán cùng Thương Quốc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai có thể nhận được một thái độ sơ bộ, có thể xác định được Thương Quốc có chấp nhận Sở Quốc đầu hàng hay không. Hoặc là nói, sau khi Thương Quốc tiếp nhận Sở Quốc đầu hàng, có thể cho ra những điều kiện gì, đó là điểm mấu chốt cho số phận sau này.

Một đêm này, rất ít người ngủ ngon giấc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận