Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 432: Ảnh Hưởng Của Việc Dời Đô

Chương 432: Ảnh Hưởng Của Việc Dời Đô

=== oOo ===


Khi đó chính là người này đi sứ Thương Quốc.

Lúc ấy, Khuất Đan là một Thiếu khanh ở Đại Hồng Lư tự, Dương Mộc vì để gài nội ứng mà tiếp đãi cực kỳ long trọng, những năm gần đây mấy lần đi sứ Thương Quốc, do Dương Mộc bày mưu đặt kế, Bộ Ngoại giao thường xuyên hối lộ qua lại, thậm chí như có như không truyền ra tín hiệu rằng, Hoàng đế Thương Quốc cực kỳ thưởng thức hắn...

Trong một thời gian dài, bản thân Khuất Đan cũng có chút lay động rồi, có lúc thậm chí còn cảm thấy làm quan ở Thương Quốc nhất định có thể lăn lộn tốt hơn. Đáng tiếc bản thân lại sinh ra ở Sở Quốc, nơi nhìn vào sự hơn kém trong xuất thân , tài hoa hoàn toàn bị mai một.

Bởi vì, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn là một tên Thiếu khanh ở Đại Hồng Lư tự của Sở Quốc, địa vị không hề thay đổi chút nào.

Có lúc hắn nghĩ rằng, nếu như lúc này Hoàng đế Thương Quốc vẫn giống như bốn năm trước, đưa ra lời mời với hắn lần nữa, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn bỏ rơi vợ con, nhờ cậy Thương Quốc.

Nguyên do bởi vì Thương Quốc dời đô, con đường từ Sở Quốc đến tân Thương Thành ngắn hơn rất nhiều, sau khi thấy được quy mô và sự hùng vĩ của Thương Thành, Khuất Đan liền không cách nào tự kiềm chế.

Nếu như so sánh Thương Quốc với Sở Quốc, thì trong mắt hắn, Sở Quốc giống như một thanh niên hào hoa phong nhã, đang từ từ đi vào độ tuổi xế chiều.

Sau khi chào hỏi với Nghiêm Chính của Bộ Ngoại giao một chút, hắn liền bắt đầu nói bóng nói gió.

Kết quả đúng như hắn đoán, rất nhiều bề tôi Thương Quốc không mảy may kiêng kỵ về việc Thương Quốc mơ ước địa vị bá chủ.

Thậm chí còn có một số quan viên khen đương kim hoàng đế là con của trời.

Con của trời, tức là Thiên tử.

Phải biết, Tấn Quốc lúc đầu cũng chưa từng có niệm tưởng như vậy!

Tuân theo hoàng lệnh, sau khi Khuất Đan xuất hiện ở Thương Quốc, lại vội vã đến Nguyễn Quốc.

Con đường từ Thương Quốc đến thủ phủ của Nguyễn Quốc vẫn tương đối suôn sẻ. Mặc dù không tiện lợi như đường xi măng và đường ray, Khuất Đan cũng chỉ mất hơn hai mươi ngày đã tới Nguyễn Thành, cũng tiếp kiến được Nữ đế Nguyễn Quốc Nguyễn Thải Nhị.

Nữ đế Nguyễn Quốc hôm nay đã khác với hai năm trước.

Ban đầu, bởi vì có Thương Quốc dẫn đầu, cộng thêm các nước cùng nhau can thiệp vào, các thế lực lớn trong triều đình Nguyễn Quốc đến cuối vẫn yên tĩnh, cuối cùng khéo léo đạt thành nhận thức chung với Nữ đế Nguyễn Quốc Nguyễn Thải Nhị. Người trước từng bước gia tăng bố trí trong triều đình, người sau bình an sinh hạ một bé trai, biết quý tộc Nguyễn Quốc nhất định sẽ không tha cho nó, vì vậy dựng ra vở kịch chuyện bé trai bị giết, âm thầm nhờ tay Cẩm y vệ của Thương Quốc, ủy thác đến Thương Quốc.

Mặc dù, kết cấu quyền lực không thay đổi, nhưng toàn bộ Nguyễn Quốc lại không giống trước kia.

Trong triều đình, các Vương gia tăng cường khống chế, hợp lực lại chống đối Nữ đế Nguyễn Quốc. Hai năm qua, trừ mấy nhánh quân đội chủ yếu ra, sự khống chế của Nữ đế Nguyễn Quốc đã suy yếu rất nhiều.

Còn trong dân gian, danh tiếng của Nguyễn Thải Nhị cũng giảm xuống ngàn trượng, không còn tiếng thơm năm đó.

Tình trạng này thiên hạ cũng đã sớm biết, cho nên Khuất Đan cũng hiểu rõ bản thân nên ứng đối như thế nào.

Sau một hồi hàn huyên khách sáo, Khuất Đan nói:

- Cách đây không lâu, nghe tin Thương Quốc dời đô, không biết Nữ đế thấy thế nào đối với chuyện này?

Sắc mặt Nguyễn Thải Nhị như thường, nhàn nhạt nói:

- Thương Quốc dời đô hay không dời cũng được, có liên quan gì với trẫm sao?

Nghe lời nói này, Khuất Đan khẽ nhíu mày, nói:

- Chẳng lẽ bệ hạ chưa từng thấy mối đe dọa tiềm tàng sao?

Nói xong, hắn liền trần thuật lại một số lo âu của Hoàng đế Sở Quốc ra ngoài.

Không nghĩ tới, Nguyễn Thải Nhị sau khi nghe xong thì tỏ vẻ không đồng ý, nhẹ nhàng nói:

- Sau một trận phạt Tấn, Thương Quốc mặc dù quật khởi, lãnh thổ mở rộng rất nhiều, chẳng lẽ Đại Nguyễn ta thì đã yếu đi sao?

Khuất Đan kinh ngạc. Nhớ lần trước khi hắn tiếp kiến Nữ đế Nguyễn Quốc, song phương còn trao đổi rất tốt, Nữ đế cũng là một người phụ nữ rất hiểu biết, không nghĩ tới hai năm không gặp, lại không nói lý lẽ như vậy.

Chẳng lẽ, cuộc sống của nữ nhân sau khi sinh con sẽ trở nên cuồng vọng tự đại?

Trong lúc lo lắng, Khuất Đan sắp sửa tiếp tục thuyết phục, lại thấy Nguyễn Thải Nhị khoát tay một cái, nói:

- Trẫm mệt rồi, quý sứ cũng một đường vất vả, không bằng tìm dịch quán trong thành nghỉ tạm đi.

Dứt lời, nàng cũng không để ý đến Khuất Đan, tự mình rời đi.

Khuất Đan không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là trước tiên tới dịch quán trong thành nghỉ ngơi, cẩn thận cân nhắc lại, chuẩn bị ngày mai tiếp tục khuyên nhủ vị Nữ đế này.

Trên thực tế, Nguyễn Thải Nhị thật sự cái gì không cũng không biết sao?

Kiêu ngạo như vậy sao?

Chưa chắc!

Sau khi tiếp Khuất Đan qua loa lấy lệ, Nữ đế Nguyễn Quốc liền lập tức triệu kiến đám người Ninh Vương, Duệ Vương và Đoan Vương.

Cũng không phải là nàng không có chủ ý, mà là Nguyễn Quốc hiện nay không phải mình nàng có thể quyết được. Gặp phải chuyện lớn như vậy, nếu không có mấy Vương gia ủng hộ, nàng căn bản không thi triển được tay chân.

Đột nhiên Nguyễn Thải Nhị yêu cầu triệu kiến, mấy Vương gia cũng rất kinh ngạc, lúc đầu còn có chút thấp thỏm, lo lắng đây là mưu kế gì đó. Nhưng sau khi Nguyễn Thải Nhị nói tỉ mỉ chuyện Thương Quốc dời đô, bọn họ cũng xua đi nghi ngờ.

Đồng thời, trong lòng cũng có chút cảm giác không đúng.

Bất kể như thế nào, vị Nữ đế này vẫn thuộc hoàng thất Nguyễn Quốc, trước sau trong lòng luôn đặt Nguyễn Quốc trên hết, một khi gặp chuyện bất lợi đối với Nguyễn Quốc, nàng vẫn có thể tạm thời gác lại thành kiến.

Nếu nhìn từ góc độ khác, thật ra thì song phương đều có lỗi trong chuyện Nữ đế mang thai.

Dẫu sao, Nguyễn Thải Nhị cũng là người, nàng cũng ham muốn có tình dục, cũng có bản năng sinh con để kéo dài đời sau.

Ninh Vương Nguyễn Phụ Ninh trầm ngâm một hồi, nói:

- Xem ra, Hoàng đế Sở Quốc đã nóng nảy.

Dứt lời, hắn có chút bất ngờ, nhìn về phía Nguyễn Thải Nhị liền hỏi:

- Bệ hạ tại sao không để cho Khuất Đan kia nói tiếp chứ?

- Nói tiếp?

Nguyễn Thải Nhị liếc hắn một cái, nói:

- Nói thêm gì nữa, đơn giản chính vì muốn cùng Nguyễn Quốc kết thành liên minh phản Thương mà thôi. Nhưng mà các ngươi suy nghĩ một chút, trước mắt Sở Quốc không có mối lo từ bên ngoài, nhưng Nguyễn Quốc ta lại có, Tào Quốc và Lan Quốc còn tồn tại ngày nào thì có thể sẽ sinh ra biến cố ngày đó. Hơn nữa, trong việc trao đổi vũ khí trang bị, Nguyễn Quốc và Thương Quốc có mối quan hệ ích lợi to lớn. Nhìn lại Sở Quốc mà xem, quý tộc trong nước liều mạng ném tiền vào Thương Quốc, tầng lớp quý tộc xa hoa lãng phí trước đây chưa từng có, lúc này Sở Quốc cần phải cuống cuồng, Nguyễn Quốc ta vì sao phải cuống cuồng theo? Đã như vậy, dứt khoát lạnh nhạt thờ ơ Sở Quốc, thuận lợi cho ngày sau.

- Thì ra là như vậy!

Ninh Vương Nguyễn Phụ Ninh bừng tỉnh hiểu ra. Lúc này hắn mới biết, hóa ra Bệ hạ đã sớm đoán được mục đích Khuất Đan tới đây, nhưng lại muốn cố ý lạnh nhạt thờ ơ, để cho Sở Quốc vì vậy mà kinh hoảng, thuận lợi để Nguyễn Quốc sau này đưa ra yêu cầu với Sở Quốc.

Hoặc là nói, khiến cho Sở Quốc không thể không đảm đương tác dụng đứng đầu liên minh phản Thương.

- Bệ hạ cao kiến!

Sau khi biết toàn bộ ý định của Nguyễn Thải Nhị, Đoan vương Nguyễn Phụ Đoan chắp tay khen, nói thêm:

- Nếu Sở Quốc muốn lấy lòng, bệ hạ có thể không ngại nói về một chuyện khác.

- Hả?

Nữ đế Nguyễn Quốc hơi sững sờ.

Nói chuyện khác?

Bởi vì một tiếng nịnh bợ trước đó, trong lòng nàng hơi có chút cảnh giác.

Mọi người đều biết, trong các Vương gia thì thế lực Đoan Vương là thấp nhất, nhờ vào việc trái xoay phải xoay cùng với kéo bè kết phái mới có thể lăn lộn đến bây giờ, không bị loại khỏi ván cờ, là một ngọn cỏ đầu tường mà mọi người đều biết, đồng thời cũng là một kẻ nham hiểm, lời của hắn chỉ có thể tin một nửa.

- Bệ hạ, mấy năm qua Nguyễn Quốc ta và hai nước Tào Lan có nhiều mâu thuẫn, sau khi hai nước lấy được vũ khí của Thương Quốc, bởi vì lo lắng bị Nguyễn Quốc ta thâu tóm nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm, như thế đã kìm hãm sức mạnh của Nguyễn Quốc ta, bất luận là làm chuyện gì cũng không thực thi được. Vậy nên phải giải quyết hai phiền toái này, chính là để cho sau này không bị phân tán, thái độ của Sở Quốc là rất trọng yếu.

- Ý ngươi là...

Duệ vương nhíu mày một cái, nói:

- Nhân cơ hội này, Nguyễn Quốc ta sẽ hợp tác với Sở Quốc, đổi lại thì Sở Quốc không can thiệp, để cho chúng ta tập trung tinh lực công phạt Tào Quốc và Lan Quốc?

- Đúng, Sở Quốc sẽ đồng ý! Mọi người chớ quên, xung quanh Sở Quốc cũng có rất nhiều nước nhỏ, trừ cái này ra thì còn có một Vân Quốc lớn hơn Tào Quốc. Những năm này Vân Quốc và Thương Quốc hay qua lại, mua một lượng lớn vũ khí, Sở Hoàng nhất định đã sớm muốn nhổ cái gai này đi rồi.

Nguyễn Thải Nhị gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.

Đề nghị này của Đoan vương, chính là nói muốn cùng Sở Quốc mở ra thời đại chinh phạt thâu tóm.

Nếu vào mười năm trước, hai nước hoàn toàn không có sức mạnh như vậy.

Nhưng mà hôm nay, bất luận là lãnh thổ hay quốc lực cũng đã tăng trưởng gấp đôi, những kình địch mạnh mẽ ngày xưa như Tấn Quốc và Ngụy Quốc đều đã suy sụp, lúc này thâu tóm các nước nhỏ xung quanh, quả thực là cơ hội trời ban.


Bạn cần đăng nhập để bình luận