Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 218: Quận Huyện

Chương 218: Quận Huyện

=== oOo ===


Thời gian vội vàng trôi, đảo mắt nửa năm đã trôi qua.

Sản lượng thu hoạch vụ thu năm ngoái so với trước đây tăng gấp đôi, các địa phương khác cũng được mùa, lương thực dự trữ của Thương Quốc nhiều gấp đôi so với trước.

Lãnh thổ đoạt được của Thịnh Quốc dưới sự kinh doanh của các bộ môn, ảnh hưởng trái chiều trên căn bản đã được tiêu trừ.

Làm người vui mừng nhất chính là sau khi chiến tranh kết thúc, kinh tế Thương Quốc khôi phục vô cùng tốt. Nửa năm qua, đội buôn giao thiệp với Thương Quốc lại bắt đầu tăng lên, càng thêm phồn vinh hơn trước. Xưởng dệt, xưởng in ấn và xưởng giấy là ba nhà xưởng trụ cột trong nền kinh tế Thương Quốc, có thể nói là một ngày thu đấu vàng, cũng là chìa khóa để Thương Quốc mở ra cánh cửa ngoại giao.

Ngoài ra, Thương Quốc còn có một nhà xưởng không mở ra với người ngoài, đó là xưởng sắt thép.

Sắt thép, trên trái đất được ca ngợi là khởi nguồn của công nghiệp cận đại, sản lượng thép là một chỉ tiêu kinh tế trọng yếu của quốc gia. Đặc biệt ở thế kỷ hai mươi, nền công nghiệp của các quốc gia đều trực tiếp dựa theo sản lượng sắt thép.

Luyện thép lò cao cần phải có xi măng và than đá, mà hiện nay kỹ thuật này Thương Quốc lại chưa quá thành thục, cho nên chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, chọn phương pháp quán cương.

Hơn nữa trong phương pháp rèn thép lại chọn dùng phương pháp rèn lạnh tiên tiến, chính là trực tiếp rèn đúc đối với loại thép không được nung nóng. Như thế sau khi trải qua rèn đúc, thép không chỉ có bề ngoài vừa đen vừa sáng mà còn rất chắc chắn. Trong lịch sử, người đầu tiên phát hiện ra công nghệ rèn đúc này chính là người dân tộc Tạng của Trung Quốc, qua vãng lai buôn bán được truyền tới Bắc Tống, lúc đó triều đình liền dùng loại phương pháp rèn lạnh này để chế tạo lượng lớn trang bị áo giáp chất lượng cao cho quân đội.

Kỹ thuật luyện thép ở Thương Quốc hiện nay mới đạt mức căn bản, kết hợp các ưu khuyết điểm của từng phương pháp, gia tăng thêm vài trình tự sản xuất, hiệu suất cao đến kinh người, xét từ chất lượng thì có thể nói là bảo kiếm sắc bén nhất hiện nay cũng không tốt được như vậy.

Trong bốn nhà xưởng, xưởng sắt thép bị ô nhiễm rất lớn, cho nên được xây ở nông thôn, mỗi ngày không ngừng làm ra các lợi khí chiến tranh, sau đó đưa vào phủ khố Binh bộ.

Trong này, tất nhiên là có công lao của xưởng sắt thép, thế nhưng trọng yếu nhất vẫn là mức độ nâng đỡ của triều đình.

Rõ ràng nhất chính là hai ngàn vạn lượng bạc từ Thịnh Quốc đã trực tiếp được chia làm hai phần, một ngàn vạn lượng đưa cho Binh bộ, một ngàn vạn lượng cho Bộ Giáo dục.

Binh bộ nắm tiền trong tay, trực tiếp đem ba trăm vạn lượng quăng vào xưởng luyện thép, dự định làm ra một lượng binh khí đủ trang bị cho ba mươi vạn người trong quân đội.

Dương Mộc ngồi trong Tử Thần Điện lật xem một kỳ báo chí.

Biểu hiện đáng chú ý nhất của Bộ Giáo dục trong thời gian gần đây là liên tiếp tổ chức hai lần đại hội biết chữ, ở trong mấy cương vực mới đoạt được cũng thành lập mấy chục lớp học. Điều này trực tiếp khiến cho tỷ lệ biết chữ ở Thương Quốc tăng vọt, người biết chữ đã gần một trăm vạn, bất luận là người biết chữ hay là tỉ lệ biết chữ nếu so với các quốc gia khác cũng có thể xem như vững vàng ở đầu bảng.

Đây là một số liệu rất khủng bố.

Phải biết, dân cư Tấn Quốc có gần một ức (trăm triệu), nhưng người biết chữ cũng mới chỉ có một trăm vạn người, tỷ lệ biết chữ khoảng một phần trăm. Mà dân cư của Thương Quốc hiện nay là hơn bảy trăm vạn, tỷ lệ biết chữ đạt đến mười bốn phần trăm, gấp mười bốn lần Tấn Quốc.

Bỏ xa mấy con phố!

Đây cũng không phải là một kỳ tích, mà là dùng tiền bạc và tài nguyên đổi lấy.

Từ xưa đến nay, không có bất kỳ một quốc gia nào liên hệ việc đọc sách biết chữ với việc kiếm tiền, không có bất kỳ một quốc gia nào đặt ngang hàng giáo dục với quân sự, cũng không có bất kỳ một quốc gia nào có liên tục đổ một lượng lớn bạc để chống đỡ một hệ thống như thế vậy phát triển.

Thương Quốc vận động chống nạn mù chữ đã đạt được thành quả như dự liệu.

Bây giờ, toàn bộ bách tính của Thương Quốc đều rất tin tưởng vào văn hóa Hoa Hạ.

Ở bản thổ Thương Quốc thì tất cả mọi người đều cho rằng, vô số năm trước tổ tiên đã khởi nguyên ở trên vùng đất này rồi hình thành nên một quốc gia tên là Hoa Hạ, mọi người đều là hậu thế. Có điều, bởi vì niên đại quá lâu nên tư liệu lịch sử đều đã bị thất lạc, mãi đến tận hiện tại Hoàng Đế Bệ hạ Thương Quốc mới có được thiên mệnh, được thuỷ tổ Hoàng Đế Hoa Hạ báo mộng.

Nếu như lúc mới bắt đầu, dân chúng Thịnh Quốc ở nơi bị Thương Quốc chiếm lĩnh còn có một chút mâu thuẫn. Thế nhưng sau khi bị quan niệm này truyền vào, hầu như đã bị tẩy não, một chút phản kháng trong lòng đã biến mất.

Dù sao mọi người đều có cùng tổ tiên và nguồn gốc, rất nhiều năm trước không phải là một quốc gia sao? Chỉ là sau này chậm rãi hình thành các quốc gia khác nhau mà thôi, lùi lại mà nói thì chung quy lại mọi người vẫn là con dân của vương triều Đại Lễ.

Quả thật, ban đầu loại tư tưởng này chỉ là một lí do để tự an ủi mình, thế nhưng sau khi trải qua lớp học và “Thời báo Đại Thương” tẩy não, đã hoàn toàn được mọi người tiếp thu.

- Ah… chuyện trong khoảng thời gian này cũng nhiều hơn không ít.

Dương Mộc chậm rãi xoay người, phát ra một chút bực tức.

Rõ ràng nhất chính là, trước đây hắn còn có thể thoải mái tắm một cái, mà hiện tại ngay cả thời gian đi Dục Linh Cung đều không có, ba mươi tám quý nhân trong hậu cung đã mấy tháng không sủng hạnh, tiểu yêu tinh Diệu Hi kia lại càng không dám chạm.

Điều này làm cho Dương Mộc vốn đang tu luyện Trường Xuân Công thường xuyên cảm thấy tâm phiền ý loạn, cảm giác buồn bã ỉu xìu, cần một trận đại chiến mới có thể khôi phục nguyên khí.

Suy nghĩ một chút, Dương Mộc cảm thấy chính vụ các nơi đã chiếm cứ rất nhiều thời gian của hắn.

Thương Quốc bây giờ có hơn trăm tòa thành trì, thế nhưng đều là cấp huyện, mỗi một chỗ trình lên một đạo sổ con, chính là hơn trăm đạo. Hơn nữa còn có mấy chuyện lớn nhỏ của mười hai bộ, sau khi lên triều sổ con phải xử lý đã chồng cao như một ngọn núi nhỏ, đừng nói phê duyệt xong rồi nghỉ ngơi, thậm chí ngày hôm sau đều bận bịu vì việc này.

Làm Hoàng Đế mà chỉ để phê duyệt sổ con thì không có chút ý nghĩa nào.

Là thời điểm nên cải cách...

Ngày thứ hai lên triều, Dương Mộc liền biểu đạt ý này.

Lập tức, đám triều thần liền mỗi người nói một kiểu, sôi nổi thương nghị việc này, các loại biện pháp đều có.

Theo mọi người, việc làm này đơn giản là giảm thiểu phiền phức cho Hoàng Đế Bệ hạ khi phê duyệt tấu chương.

Cho nên có người đề nghị thành lập một bộ ngành mới chuyên phê duyệt tấu chương.

Có người kiến nghị học theo Tấn Quốc, trao quyền cho mỗi huyện.

Ngay cả Khổng Thượng Hiền luôn có chủ ý hay, cũng không đưa ra kiến nghị nào.

- Đề nghị của các vị ái khanh đều có đạo lí riêng, thế nhưng đều quá mức bảo thủ. Bây giờ Thương Quốc đã có hơn trăm tòa thành, còn có thể làm được, nhưng nếu ngày sau cương vực lại mở rộng thì nên làm thế nào? Cho nên trẫm có một biện pháp, đó là phân cấp quan phủ địa phương.

Phân cấp?

Lời này vừa nói ra, lập tức đã có người ngộ ra một chút.

- Bệ hạ, muốn học theo Sở Quốc?

Khổng Thượng Hiền hỏi.

Dương Mộc gật gật đầu, nói:

- Các quốc gia đều có lớn có nhỏ, lãnh thổ Sở Quốc rộng lớn, cho nên phải chia các nơi làm mười mấy khối, phân tầng quản lý xuống. Đây là một loại phương pháp cực kỳ hữu hiệu, chính vụ bình thường chỉ cần báo cáo kết quả xử lý lên thượng tầng trên một cấp là được. Trẫm cho rằng, có thể thiết lập quận thành trên toàn quốc, quản lý các huyện thành bên dưới.


Bạn cần đăng nhập để bình luận