Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 503: Chiến Thư

Chương 503: Chiến Thư

=== oOo ===


Tào Vô Thương há miệng, hơi sửng sốt một chút, theo bản năng gật gật đầu.

Thật ra thì hắn cảm thấy, lời giải thích của Đại Tướng quân vẫn còn có chút chưa đủ. Bởi vì, ngay cả khi quân đoàn Chu Tước bị lừa, cũng không cần phạm sai lầm rõ ràng như vậy để nói cho bên mình biết chứ?

Nhưng mà, suy nghĩ cẩn thận một chút, thời gian của quân đoàn Chu Tước quả thật không nhiều lắm, sáu nước công Thương đã trở thành sự thật, trong một năm hoặc là vài năm tiếp theo, Thương Quốc sẽ gặp phải áp lực to lớn. Muốn chiến thắng được, hoặc là khiến cho các nước lui binh, thì chỉ có một biện pháp, đó chính là giành được ưu thế trên chiến trường nào đó, thậm chí là giành đại thắng, sau đó mới có thể mượn ưu thế này hóa giải áp lực của Thương Quốc, điều binh lực đi tiếp viện những chiến trường khác.

Như thế thì đã nói thông.

Mặt khác, thật sự không cách nào giải thích được tại sao đại doanh Tiên Phong lại đột nhiên gặp tập kích. Về tình về lý, bất luận là có khả năng nào khác, quân đoàn Chu Tước cũng không thể vô tâm như vậy.

Sau đó, Mạnh Hỏa và Tào Vô Thương gọi tới một ít tướng lĩnh, cùng nhau thảo luận hồi lâu, khi đêm đến từng người mới rời đi.

Buổi tối hôm đó, Tào Vô Thương giữ đầu óc thanh tĩnh nằm trên giường, đầu gối lên tay, cẩn thận suy tính về vấn đề này.

Thật ra, trừ suy đoán của Mạnh Hỏa, hắn còn nghĩ tới một khả năng, đó chính là quân đoàn Chu Tước cố ý để cho sĩ tốt tập kích doanh trại vào ban ngày, bằng cách này khiến cho bọn họ tin tưởng rằng quân đoàn Chu Tước đã bắt đầu nôn nóng rồi.

Theo quan điểm của Tào Vô Thương, điều này rất có khả năng.

Dẫu sao, bản thân đã bắt đầu có hơi lo lắng, coi như Đại Tướng quân Mạnh Hỏa một lòng mong đợi quân đoàn Chu Tước sẽ bị mắc lừa, cho dù là bị hoài nghi cũng vẫn sẽ giữ nguyên cảm giác mới mẻ.

Chẳng qua là, như vậy đối với Thương Quốc sẽ có ích lợi gì chứ?

Tào Vô Thương lăn qua lộn lại trên giường, cũng không nghĩ ra kết quả, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng phán đoán của Mạnh Hỏa, gấp rút bố trí, dẫn dụ quân đoàn Chu Tước mắc lừa, sau đó tiến hành tiêu diệt.

Mà cùng lúc đó, chủ tướng Cố Phong Nam phụ trách đánh lén mang theo mấy tên thân vệ, đang ở trong lều trướng của chủ soái phục lệnh.

Nghe xong bẩm báo, Hàn Đồng gõ bàn một cái, hỏi:

- Quân địch phản ứng như thế nào?

Căn cứ vào những gì mạt tướng thấy, quân địch vẫn tương đối cẩn thận, mấy ngày quan sát thì phát hiện ra, lực lượng tuần tra ban đêm của bọn họ không khác ban ngày là mấy, quân ta còn lần mò chưa tới một dặm đã bị phát hiện. May mắn mục đích của chúng ta cũng không phải là thật sự đánh lén, cho nên kịp thời ngừng tấn công, chẳng qua là thả một vài cây đuốc, bắn một ít mũi tên, rồi vội vã thu binh.

- Không có thương vong chứ?

- Vâng... Có vài sĩ tốt bị đối phương tấn công, có điều ở rất xa, cho nên thương thế không nghiêm trọng, không có người nào tử trận.

- Bọn họ có truy kích không, hoặc là có gì bất thường.

- Cái này thì không có.

Cố Phong Nam lắc đầu một cái, nói:

- Quân địch có chút lật đật, hôm nay nếu chúng ta toàn lực tấn công, đại doanh Tiên Phong có thể sẽ bị thiêu hủy. Sau khi quân ta rút lui, quân địch lập tức chú tâm vào dập lửa, cũng không tiến hành truy kích.

Hàn Đồng gật đầu một cái, phân tích:

- Xem ra, quân địch căn bản không nghĩ tới chuyện tấn công, không để ý đến chiến đấu quy mô nhỏ, đây là đang chờ chúng ta tấn công sao.

- Như vậy, chúng ta lập tức hành động thôi.

Hàn Đồng lấy bản đồ, phác họa một hồi, sau đó ném cho Cố Phong Nam, dặn dò:

- Dựa theo cách bố trí binh mã trên đây, sau đó sai người thăm dò rõ ràng bán kính mười dặm quanh đó. Trong vòng ba ngày, bổn soái không hy vọng thấy được bản đồ không có dòng sông, phải cố hết sức làm tỉ mỉ, như vậy mới có thể biết người biết ta.

- Vâng!

Cố Phong Nam lên tiếng đáp lại rồi lui xuống. Hắn dĩ nhiên biết Đại Nguyên soái vì sao lại sai hắn thăm dò địa hình, đơn giản chính là lập tức phải bố trí xong xuôi để đối mặt với trọng kỵ binh của Vân Quốc.

Nói đơn giản, chính là muốn dựa vào tâm lý của đối phương, lựa chọn một nơi để đại chiến.

Bởi vì, Vân Quốc bên kia cất giấu kỹ lưỡng năm vạn trọng kỵ binh, còn tưởng rằng quân đoàn Chu Tước không biết, cố ý thả ra tín hiệu dẫn dụ, nhưng lại không nghĩ rằng, quân đoàn Chu Tước đã sớm biết sự tồn tại của đội trọng kỵ binh này, hơn nữa còn khiêu khích đại quân Vân Quốc, khiến cho các tướng lĩnh Vân Quốc lầm tưởng rằng quân đoàn Chu Tước đã bị mắc lừa, vào khoảng thời gian này cần phải bắt đầu quyết chiến.

Song phương đều có ý nghĩ phát động một trận đại chiến, nhưng rõ ràng là đại quân Vân Quốc đã đánh giá sai tình thế rồi.

Chính vì vậy, mặc dù Tào Vô Thương cảm thấy lần đánh lén này của quân đoàn Chu Tước có chút kỳ quặc, nhưng lại hoàn toàn không đoán ra đầu mối.

Đúng thật, sau khi chờ đợi hai ngày, Mạnh Hỏa và các tướng lĩnh Vân Quốc đểu rất sốt ruột. Cũng không phải bọn họ vội vã đánh trận, mà nguyên nhân bởi vì thời tiết.

Một mặt, đã bắt đầu vào mùa hè, trọng kỵ binh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Khí trời nóng bức, trọng kỵ binh mặc áo giáp thật dày, giống như là đưa thân vào trong lồng hấp. Nếu luôn ở dưới sự thiêu đốt của mặt trời, không tới nửa giờ, sĩ tốt bên trong coi như không cảm nắng cũng sẽ ngất xỉu, mất đi sức chiến đấu.

Đừng nói là người, chiến mã cũng sẽ không chịu nổi. Cho nên, một khi mặt trời mọc, sức chiến đấu của trọng kỵ binh sẽ giảm bớt nhiều.

Mặt khác, mùa hè mưa như thác đổ, mặt đường sẽ hết sức lầy lội, đối với trọng kỵ binh thì bất luận là tấn công hay hành quân đều sẽ rất phiền phức. Nếu như rơi vào trong bùn lầy, như vậy hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với hứng chịu mặt trời ban ngày. Sau khi rơi vào bùn lầy mềm xốp, cũng đừng nghĩ rút ra được.

Qua hai trường hợp trên, kéo dài thêm một ngày thì sẽ thêm nguy cơ có thể xảy ra. Mạnh Hỏa cũng không hy vọng đến lúc đó năm vạn trọng kỵ binh đều biến thành từng món đồ trưng bày, đặt cả số mạng và tiền đồ quốc gia thoái thác vào thời tiết không đáng tin cậy này.

Hơn nữa, Vân Quốc mới vừa khôi phục sau nội loạn, hậu cần còn vô cùng yếu ớt, với năm vạn trọng kỵ binh, ngựa chính và ngựa phụ cộng lại có tới gần một mười vạn con chiến mã. Hơn nữa, thức ăn cho mấy chục vạn người, đây chính là một gánh nặng không nhỏ đối với Vân Quốc.

Nếu kéo dài nữa, thay đổi thời tiết sẽ dẫn đến việc năm vạn trọng kỵ binh không cách nào đưa vào chiến trường. Mà không có sự trợ giúp của năm vạn trọng kỵ binh, ai dám cam đoan có thể đánh bại quân đoàn Chu Tước tiếng tăm lan xa của Thương Quốc?

- Xem ra, chúng ta phải chủ động hơn một chút! Chỉ cần quân đoàn Chu Tước không thối lui và phân binh, trận chiến tranh này chúng ta thắng hơn phân nửa.

Trong lúc nghị sự, Mạnh Hỏa trầm giọng nói:

- Đây là cơ hội duy nhất và tốt nhất để chúng ta chiến thắng quân đoàn Chu Tước, mọi người nhất định phải nắm chắc. Sau khi đánh bại đội quân này, Vân Quốc ta mới có thể được coi là cường quốc trong thiên hạ, tiến một bước tóm thâu phần lãnh thổ cũ của Sở Quốc, sánh vai với Nguyễn Quốc.

- Hay là viết thêm cho Hàn Đồng một bức thư?

- Viết thêm một bức thư? Ừm... Cũng tốt, coi như là một lời ước chiến. Đợi đến thời điểm thích hợp sẽ thả trọng kỵ binh ra, dùng một trận đánh tan quân đoàn Chu Tước, để cho bọn họ không còn khả năng tấn công Vân Quốc.

Ngày đó, Mạnh Hỏa và chư tướng dưới quyền thống nhất ý kiến, xem xét dùng từ ngữ và giọng điệu, viết ra một phong chiến thư ước chiến, phái người đưa đến đại doanh quân đoàn Chu Tước.

Khoảng hai giờ sau, Hàn Đồng nhận được chiến thư của Đại Tướng quân Mạnh Hỏa của Vân Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận