Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 323: Kho Y Thủy

Chương 323: Kho Y Thủy

=== oOo ===


Không có quân địch?

Sao có thể có chuyện đó!

Sẽ không phải có phục kích chứ?

Trong lòng liên quân nảy sinh nghi ngờ, nhưng mà bọn họ không chịu đựng nổi sự cám dỗ của việc đoạt thành, nên cũng chỉ có thể tiếp tục tiến lên, đồng thời phái binh đóng quân ở các thành trì quan trọng, nhỡ đâu xảy ra tình huống gì đó, cũng coi như là để lại cho mình một đường lùi.

Ở trong quãng thời gian không tới một tháng, một trăm mười vạn đại quân vì việc trú binh này mà lưu lại bốn mươi vạn người, bộ đội chủ lực chỉ còn dư lại hơn bảy mươi vạn.

Vào lúc đi đến Trần Bộ Quan, sau khi trải qua điều tra, đúng là quân Tấn vẫn bố trí một chút binh lực trong các thành trì ở ngoại vi, chỉ có điều số lượng không nhiều.

Trong lúc nhất thời, Công Tôn Chỉ chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Tần Kham không hổ là một trong ngũ Đại Tướng quân của quân Tấn, cái danh am hiểu phòng thủ quả nhiên không phải hư danh, không ngờ chỉ dùng chút binh lực, đã ngăn cản bốn mươi vạn liên quân của hắn. Vốn quân Tấn đang có lỗ hổng lớn do bị thất thế trước liên quân Thương Sở, nhưng cũng bởi vậy mà được lấp đầy.

Bảy mươi vạn liên quân, đối chiến với sáu mươi vạn quân Tấn phòng thủ ở nơi hiểm yếu, trong lúc nhất thời vẫn cầm cự giằng co.

Lúc này chính là đầu mùa xuân, nói thời tiết lạnh cũng không quá lạnh, đại quân hạ trại đóng quân ở khu vực cách Trần Bộ Quan mười dặm.

Tuy nhiên, theo tình hình này thì việc lương thảo tiêu hao là một vấn đề lớn.

Đặc biệt là Nguyễn Quốc, sau khi hạ trại đóng quân được mười mấy ngày, liền bắt đầu nôn nóng bất an, thống soái quân Nguyễn là Nguyễn Phụ Ninh mấy lần đi đến soái trướng thương nghị với Công Tôn Chỉ, muốn thảo luận biện pháp làm thế nào để đánh hạ Trần Bộ Quan.

...

Cùng lúc đó, quân Thương cũng phải đối mặt với vấn đề này.

Tuy nhiên cũng không phải là vấn đề đại quân bị ngăn cản. Trên thực tế với sức mạnh của xe công thành, liên quân Thương Sở cũng không sợ bất kì tòa quan ải nào.

Vấn đề chủ yếu mà đại quân phải đối mặt chính là, một mặt phải chia quân lưu lại phòng thủ những tòa thành trì đã chiếm lĩnh được, một mặt lại lâm vào hoàn cảnh thiếu lương thực.

Bởi vì hiện tại, ngoại trừ quân Thương ra, ba mươi vạn Sở quân cũng đang tiêu hao số lượng lương thực khổng lồ. Hơn nữa, căn cứ theo tin tức nhận được, hai mươi vạn đại quân Vân Quốc cũng đã tiến vào Triệt Quốc, chuẩn bị đến đây hội quân.

Một khi đến phạm vi thế lực Thương Quốc, vấn đề lương thảo khẳng định sẽ phải do quân Thương gánh.

Tuy rằng, sau khi kết thúc chiến tranh Sở Quốc và Vân Quốc nhất định sẽ thanh toán tiền mua thương thảo của Thương Quốc, thế nhưng vấn đề chính là, hiện nay gánh nặng lương thực cũng trở nên cực kỳ quan trọng đối với Thương Quốc!

Dù sao, lương thực cũng phải mất một năm rồi lại một năm mới trồng ra được, cũng không phải cứ có bạc là nhất định sẽ mua được.

Triệt Quốc và Tấn Quốc, bởi vì chuẩn bị cho đại chiến, từ năm ngoái quan phủ đã phái binh đi thu thập lương thảo trong dân gian, về cơ bản thì trong nhà dân chúng bình thường đã không còn dư thừa bao nhiêu thóc nữa. Đi qua rất nhiều tòa thành trì ở dọc đường, dân chúng đều phải nhờ đến các loại hoa màu chống đói, lên núi kiếm rau dại hoa quả, xuống sông bắt cá tôm lươn chạch. Những người dân này cố gắng lắm cũng chỉ đủ cầm cự cho chính mình, cho dù đại quân muốn thu thập lương thảo, cũng vô cùng không dễ dàng.

Trừ khi là mạnh mẽ cướp bóc và tàn sát.

Thế nhưng, việc tàn sát là tuyệt đối không thể nào. Đúng là quân Sở có ý định đó, thế nhưng Tư Mã Hoành đã sớm coi những nơi này là đất đai Thương Quốc, coi những người dân này là con dân Thương Quốc, vì thế làm sao có thể đồng ý?

Vì vậy, chỉ còn cách dùng giá cao thu mua từ trong Thương Quốc.

Điều này cũng tạo thành hệ quả, giá cả lương thực thực phẩm ở Thương Quốc đã nhanh chóng tăng lên, đến ngay cả bột mỳ dùng để sản xuất mỳ ăn liền và bánh bích quy nén cũng trực tiếp tăng gấp đôi.

Cũng may, dân chúng đều có lòng tin đối với triều đình, cũng rất ủng hộ cuộc chiến tranh với Tấn Quốc, vì vậy không tạo thành rung chuyển quá to lớn trong dân gian.

Vào tháng 3, hai mươi vạn đại quân Vân Quốc, từ vùng Tây Bắc bộ Thương Quốc, trực tiếp tiến vào lãnh thổ Tấn Quốc, thành công hội quân với đại quân Thương Sở.

Chín mươi vạn liên quân Thương Sở trực tiếp biến thành một trăm mười vạn đại quân Thương Sở Vân.

Một con số thật trùng hợp, bất kể là liên quân bốn nước do Ngụy Quốc chỉ huy, hay là liên quân ba nước do Thương Quốc chỉ huy, đều là một trăm mười vạn.

Ngoài ra, còn có hơn bảy mươi vạn đại quân ở Vương kỳ của Sở Quốc và hai mươi vạn quân đoàn Thanh Long của Thương Quốc ở Triệt Quốc, đây chính là tổng binh lực của liên minh phạt Tấn.

...

Tháng 4, chiến sự đã lâm vào tình thế giằng co rất lâu.

Kể từ tháng giêng, sau trận đại thắng kia thì đã rất lâu rồi không có tin tức tốt nào truyền ra.

Có lẽ một gợn sóng lớn duy nhất, chính là bốn nước Sở Quốc, Mãng Quốc, Phạm Quốc và Nhã Quốc hợp lực tấn công Ngô Quốc, nhưng đã gặp phải thất bại.

Về phần tại sao bị thất bại, đơn giản chính là do ôm hận mà xuất chiến, Đại Tướng quân Sở Quốc Đại Hùng Phương tham binh liều lĩnh, rơi cái bẫy của đại quân Ngô Quốc bày ra, bị đè xuống đất đánh cho một trận.

Tuy rằng năm mươi vạn đại quân còn giữ lại được hơn hai mươi vạn, thế nhưng Đại Tướng quân Hùng Phương vì không chịu nổi nhục nhã, nên rút kiếm tự vẫn.

Hiện tại, Sở Quốc đang động viên lực lượng toàn quốc, xin thề phải đánh chiếm Ngô Quốc.

Nói chung, trong bốn tháng trên chiến trường Tấn Quốc, hai đường liên quân đều không đạt được tiến triển thực chất gì.

Cũng lợi dụng khoảng trống này, Tấn Quốc lại mộ binh được thêm trăm vạn quân, bổ sung vào chiến trường.

...

Vào đầu tháng 5, chính là thời điểm dân chúng bận bịu trồng trọt mùa màng.

Dù là ngô hay là một số loại cây nông nghiệp khác, về căn bản đều dùng biện pháp gieo.

Đồng thời, lúa mạch tiểu mạch cũng có thể thu gặt ở mùa này.

Thời tiết hơi có chút oi bức.

Bình thường vào thời gian này, trên những khu vực đồng bằng ở vùng bình nguyên bao la trù phú của Tấn Quốc, khắp nơi đều là cảnh nông dân dắt xe bò và thương lữ nhộn nhịp, tất cả những chuyện lao dịch quấy nhiễu dân chúng đều sẽ bị dừng lại, tất cả là vì việc dự trữ lương thực cho quốc gia.

Đương nhiên, trừ khi cần thiết, bình thường cũng sẽ không xảy ra đánh trận trong cái thời tiết gay gắt này.

Nhưng mà, năm nay thì khác.

Thương Quốc phải có động tác lớn.

Nguyên nhân rất đơn giản, gánh nặng lương thảo càng ngày càng tăng.

Đây chính là điểm yếu của Thương Quốc. Mấy năm trước đây hầu như hàng năm đều có chiến tranh, tuy rằng dân chúng trở nên giàu có hơn, thế nhưng kho lúa còn rất khó khăn. Thương Quốc không giống với một số nước lớn như Nguyễn Quốc và Tấn Quốc, chỉ cần không gặp phải thiên tai thảm họa gì nghiêm trọng, dự trữ vật chất và lương thực chiến lược, cũng đủ cho trăm vạn đại quân ăn trong năm năm mười năm.

Ở phương diện này, Thương Quốc không kéo dài được.

Đừng nói để trăm vạn đại quân ăn năm năm hay mười năm, dù là năm tháng cũng chưa chắc.

Ở thành Nhạc Nguyên nơi Dương Mộc đang tọa trấn, cũng sâu sắc cảm nhận được áp lực từ vấn đề lương thực. Giá cả lương thực trong dân gian đã tăng gấp ba lần, nếu không phải quan phủ vẫn ức chế giá lương thực, đả kích những kẻ gian thương đẩy cao giá cả, e rằng có khả năng mức giá đã cao lên tới gấp mười lần.

Vì thế, biện pháp duy nhất để giảm bớt áp lực từ lương thực, chính là đánh vào bên trong Tấn Quốc, mở ra kho lúa Y Thủy.

Đúng vậy, chính là kho lúa Y Thủy.

Phải biết rằng, loại hàng hóa lương thực này vận chuyển rất khó khăn, hơn nữa tác dụng cất chứa của nó là một loại vật chất mang tính chiến lược, dùng để cứu tế hoặc chống đỡ cho đại chiến, không thể dùng toàn bộ lượng lương thực của quốc gia đều đổ vào.

Nếu không, cái được sẽ không đủ bù đắp cái mất.

Vì thế, quốc gia nào cũng có kho lúa dự trữ.

Tấn Quốc có tổng cộng năm kho lúa trên toàn quốc, lấy kinh đô Tấn Thành dẫn đầu, kho Y Thủy này chính là một toà trong số đó, tụ tập số lượng lương thực thu thập hàng năm của mấy trăm tòa thành trì vùng Tây cảnh.

Căn cứ theo tin tình báo có được, kho Y Thủy này có thể chứa đựng năm triệu thạch lương thực, mặc dù lương thảo đã bị quân Tấn điều đi rất nhiều, nhưng cũng có thể còn đến hai, ba triệu thạch.

Một thạch lương thực đủ cho một binh sĩ ăn chừng hai tháng, hai đến ba triệu thạch đủ cho liên quân ba nước ăn trong nửa năm.

Có điều, thành Y Thủy là một toà đại thành, nếu muốn đánh hạ là một việc rất khó khăn.

Bởi vì có kho Y Thủy ở đó, vì thế nó có vai trò hết sức quan trọng trong số các thành trì ở Tấn Quốc, xung quanh được xây dựng tới mấy tuyến phòng thủ kiên cố.

Ngoài ra, còn phải lo lắng đến việc sau khi quân Tấn đại bại, sẽ thiêu hủy lương thảo.

Tuy rằng, xưa nay lúc thiết kế kho lúa vì phòng ngừa bị cháy, thường có biện pháp phòng cháy vô cùng nghiêm mật, cho dù có phóng hỏa cũng không thể thiêu hủy toàn bộ lương thảo.

Thế nhưng, lương thảo là việc đại sự đứng đầu đối với liên quân ba nước, cho dù chỉ bị đốt mười ngàn thạch, vậy cũng là tổn thất vô cùng to lớn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận