Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 332: Đường Cùng

Chương 332: Đường Cùng

=== oOo ===


Vị tướng quân Lâm Quốc này vừa nói dứt lời, bên phía Tấn Quốc lập tức hỗn loạn.

Sau đó, âm thanh dần dần lắng xuống, còn yên tĩnh hơn cả trước.

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Hoàng đế Tấn Quốc, chờ đợi phản ứng của hắn.

- Bệ hạ vẫn không tính thỏa hiệp sao? Bây giờ chỉ có Lâm Quốc ta mới có thể che chở được ngươi.

Tướng quân Lâm Quốc nhìn hắn bằng nửa con mắt, trong mắt hoàn toàn không có sự tôn kính, thay vào đó là vẻ giễu cợt như tiểu nhân đắc chí.

- Ngươi nói. . . đều là thật sao?

Hoàng đế Tấn Quốc rất lâu vẫn không thể nào hoàn hồn. Tấn Quốc đường đường là bá chủ, nhưng mà kinh đô đã bị công phá?

Hơn nữa, còn bởi vì chính mình rời đi?

Đại quân cần vương đều bị đánh bại, sau này mình phải đi theo con đường nào?

Hoàng đế Tấn Quốc nghĩ đến rất nhiều điều.

Đừng nói những lời này là do Đại tướng Lâm Quốc nói ra, cho dù là mấy dân chúng nói cho hắn biết, hắn cũng tin tưởng.

Bởi vì từ biểu hiện của liên quân trước đó và bố trí lúc mình rời đi, đúng là có tồn tại tình cảnh này.

Lúc đầu đi gấp, đại quân cần vương an bài thế nào, nên điều động thế nào, người nào dẫn đầu, hắn đều không hề căn dặn.

Nói là rắn mất đầu, thật ra cũng không sai.

Đại tướng Lâm Quốc cười lạnh, nói:

- Xin mời, ở trong Lâm Quốc có thể bảo đảm sự an toàn của các vị Hoàng tôn Quý tộc.

Hoàng đế Tấn Quốc cũng lấy lại tinh thần từ trong sự chấn động, ngạo mạn cười nói:

- Đại Tấn ta có lãnh thổ rộng lớn, vô số thành trì, bây giờ chẳng qua là bị công phá một tòa thành trì mà thôi, có gì phải sợ hãi chứ? Đợi đến khi đại quân quay về viện trợ, vậy thứ liên quân nên trả vẫn phải ngoan ngoãn trả lại thôi. Người tới, chuẩn bị quay xe về nước!

Đại tướng Cấm quân biến sắc, sau đó hạ lệnh:

- Bày trận! Về nước!

Gần như cùng lúc đó, đại quân Lâm Quốc ở hai bên của quân Tấn cũng bắt đầu hành động.

Dưới sự truy kích của đại quân Lâm Quốc, quân Tấn chạy tứ tán, không ngừng bị hao binh tổn tướng.

Trong lúc sốt ruột, Đại tướng Cấm quân Tử Phòng quát lớn một tiếng rồi xông về phía quân địch, sau khi chém giết một trận đã lấy xuống thủ cấp của Đại Tướng quân Lâm Quốc.

Đại quân Lâm Quốc cũng lập tức trở nên hỗn loạn.

- Nhanh! Chặn bọn họ lại!

Thái tử Lâm Quốc - Lâm Giang Hòa đứng ở trên tường thành, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền biến sắc.

Nếu đã công khai trở mặt, vậy bọn họ tuyệt đối không thể để Hoàng đế Tấn Quốc rời đi được.

Nếu bắt giữ được, còn có thể coi như công trạng để hiến cho liên quân. Đến lúc đó, Lâm Quốc không chỉ có thể rũ sạch tội cho bản thân, có lẽ còn có thể nhờ vậy mà tăng trưởng quốc lực.

Đối mặt với chuyện sống chết tồn vong thì không có đạo nghĩa gì đáng nói, cũng chẳng có cái gọi là gió chiều nào xoay chiều ấy.

Tuy nhiên, mất đi một Đại Tướng quân nên vẫn gây ra hoảng loạn, lúc tiếp tục truy kích cũng chỉ bắt được một vài hoàng tôn quý tộc tụt lại phía sau, Hoàng đế Tấn Quốc được đại quân bảo vệ đã xông ra khỏi vòng vây.

Trong thời gian một ngày, quân Tấn đã rút lui trở về nước.

Lúc này, cả đội ngũ còn chưa tới năm vạn người. Trong đó có người bị thất lạc, cũng có cả binh lính bỏ trốn, đám hoàng tôn quý tộc chỉ còn lại hơn một nửa.

- Cuối cùng cũng bước vào địa giới của Tấn Quốc ta rồi sao. . .

Hoàng đế Tấn Quốc thở ra một hơi. Liên tục hai lần giống như chó nhà có tang, đã hoàn toàn giẫm đạp tôn nghiêm của Hoàng đế vốn cao ngạo như hắn vào trong đất bùn.

- Tới rồi! Hoàng đế tới rồi...

- Mọi người mau đến xem đi, chính là người này!

- Giết Hoàng đế, báo thù cho các hương thân phụ lão!

Bỗng nhiên, từ nơi hoang dã chợt sáng lên rất nhiều cây đuốc, từng đám dân chúng cầm các nông cụ bằng sắt tập trung lại.

Mình lại bị một đám dân chúng ngăn cản sao?

Hắn đang muốn ra lệnh giết hết đám dân chúng này, thì lại nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, hóa ra là binh lính Lâm Quốc đã đuổi đến đây.

Thái tử Lâm Giang Hòa tự mình nắm giữ ấn soái, dẫn đầu đại quân đánh đến.

Tuyệt vọng. . .

Một cảm giác vô cùng tuyệt vọng hiện lên ở trong lòng quân thần Tấn Quốc.

Cấm quân cũng hoang mang, cuộc chiến này còn chưa đánh nhưng đã thua trên phương diện tâm lý rồi.

- Giết...

- Bắt sống Hoàng đế Tấn Quốc...

- Giết đi...

- Bảo vệ bệ hạ...

- Chạy mau...

Hai quân giao chiến, quân Tấn dễ dàng bị đánh bại.

Đại tướng Cấm quân ở trong từng tầng vòng vây, trên người trúng hai mũi tên lạc.

Đám người Hoàng đế Tấn Quốc bị vây vào giữa, Thái tử Lâm Giang Hòa cầm kiếm đứng dưới đại kỳ của Lâm Quốc, chiến giáp trên người sáng ngời, trên gương mặt trơn bóng nở nụ cười nhạt, khí khái hừng hực.

Hoàng đế Tấn Quốc giận dữ, cầm bảo kiếm trong tay chỉ tới rồi phẫn nộ quát:

- Lâm Giang Hòa, ngươi muốn nghịch thiên sao?

- Nghịch thiên à? Tấn Quốc ngươi có thể thay thế được trời cao sao? Ngoại trừ Thiên tử Đại Lễ, ai dám ngông cuồng nói mình đại biểu cho thiên hạ? Ngươi xem đi, số phận của Vương triều Đại Lễ chưa hết, Tấn Quốc ngươi lại đi làm chuyện nghịch thiên đó, vì thế mới phải nhận lấy tai họa lần này!

Hoàng đế Tấn Quốc không nén được cơn giận:

- Liên quân chiếm lấy Tấn thành lại có thể làm được gì? Đợi tới khi mấy Đại Tướng quân đến, liên quân tự nhiên sẽ bị đuổi ra khỏi nước, đến lúc đó trẫm vẫn là Hoàng đế Tấn Quốc!

- Hừ hừ, chỉ hy vọng là vậy.

Lâm Giang Hòa hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói:

- Liên quân lui lại, cái này ta tin, nhưng mà Tấn Quốc ngươi đã không phải là Tấn Quốc ban đầu. Tình hình thiên hạ bây giờ đã là cục diện nhiều bá chủ, Tấn Quốc ngươi dám có động tĩnh gì, sợ rằng sẽ dẫn tới các nước phạt Tấn. Người đâu! Bắt tên Hoàng đế chán nản này lại cho ta!

Hắn vừa dứt lời liền thấy một đội tướng sĩ xông về phía quân Tấn, mấy thân vệ vẫn bảo vệ ở bên cạnh Hoàng đế Tấn Quốc chậm rãi thu nhỏ phòng ngự.

Chợt một tiếng hét thảm vang lên, người điều khiển Long liễn đã bị một mũi tên bắn xuyên qua cổ họng.

Tiếp theo lại có mấy mũi tên liên tục bắn tới, mấy thân vệ xung quanh Hoàng đế Tấn Quốc đều bị bắn chết.

- Các ngươi đều nghe đây, Lâm Quốc ta chỉ mời Hoàng đế Tấn Quốc đi uống một chén rượu, nếu các ngươi to gan dám phản kháng, vậy thì không chắc đâu.

Yên tĩnh. . .

Hoàng đế Tấn Quốc bị một đám tướng sĩ Lâm Quốc cầm trường mâu trong tay ép phải bước từ trên Long liễn xuống.

Thấy thế, đám dân chúng đều la hét ầm ĩ, trong lòng đầy căm phẫn, tất cả đều yêu cầu xử tử Hoàng đế Tấn Quốc.

Nơi này là biên cảnh, vốn là nơi ngư long hỗn tạp. Ở biên giới Tấn Quốc, chuyện hộ tịch cũng không mấy nghiêm ngặt, dân chúng Tấn Quốc chiếm đa số nhưng cũng có dân chúng của Lâm Quốc, bình thường bọn họ chịu khổ sở đã rất nhiều năm, cho nên hôm nay vừa được Lâm Quốc kêu gọi, mỗi người đều tràn đầy xúc động phẫn nộ.

Lâm Giang Hòa chợt nảy ra một ý, rất nhiều tướng sĩ nơi này cũng là một chuyện phiền phức, gần mười vạn dân chúng ở đây đúng lúc cho mình một thân phận đại nghĩa. Nếu có thể đạt được một chút thành tựu, có lẽ trong tương lai không đến mức bị thiên hạ chỉ trích quá mức.

Lâm Giang Hòa chỉnh lại trang phục rồi lớn tiếng nói:

- Hôn quân, hôm nay có thần dân Tấn Quốc ngươi ở đây, ngươi tới nghe những lời bọn họ lên án ngươi đi.

Hoàng đế Tấn Quốc vốn rất ngoan cố, còn luôn chửi ầm lên, nhưng vừa nghe hắn nói thế thì lập tức im lặng.

Thoáng cái, cả đám người đông đúc đều sôi trào, những tiếng chỉ trích hỗn loạn vang lên.

- Sưu cao thuế nặng, tàn hại trung lương!

- Xây dựng rầm rộ!

- Không để ý tới sự sống chết của dân chúng, mất nước là đáng đời!

- Mấy năm liên tục chinh chiến, hai đứa con trai và ba đứa cháu trong nhà ta đến nay đều không về!

...

Đám đông sôi trào, càng nói càng hăng, không biết ai trong đó cầm cục đá dưới đất lên rồi ném mạnh về phía Hoàng đế Tấn Quốc.

Có người đi đầu, những cục đá và bùn đất chẳng khác nào gió bão mưa sa trút xuống.


Bạn cần đăng nhập để bình luận