Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 560

Chương 560

=== oOo ===


________________
Vào tháng ba, quân đoàn Bạch Hổ báo tin nguy cấp, Đại Nguyên soái Tư Mã Hoành của quân đoàn Bạch Hổ đã hơn năm mươi tuổi, đột ngột phát bệnh.
Tin tức này, khiến cho Dương Mộc thầm cảm thấy lo lắng.
Đánh trận thực ra cũng chính là đấu tướng.
Cho dù binh khí và trang bị tốt đến đâu, cũng cần phải giao cho người biết sử dụng. Một nhánh quân đội không nghiêm túc, không có huyết tính, thì cho dù trang bị tốt cũng không đánh thắng được một trận chiến.
Có câu nói rằng, đưa những người lính túng túng vào một tổ, một vị tướng quân giỏi sẽ có thể tạo ra một nhánh quân đội tốt, một người chỉ huy giỏi tuyệt đối có thể kiểm soát vận mệnh của cả một quân đoàn.
Tính ra, Tư Mã Hoành cũng không còn ít tuổi nữa.
Không chỉ riêng Tư Mã Hoành, thực ra các vị thống soái của lục đại quân đoàn đều không ít tuổi.
Trong đó, vị Đại Nguyên soái Vệ Trung Toàn của quân đoàn Thanh Long là người có tuổi tác lớn nhất, đã ngoài sáu mươi tuổi.
Cũng may, với quy mô của quân đoàn Thanh Long hiện giờ, cộng thêm việc nhân tài đông đúc, cũng không cần Vệ Trung Toàn ra trận giết địch, chỉ cần tọa trấn phía sau, bố trí lập kế hoạch chung là có thể giống như vị Gia Cát Khổng Minh, luôn ngồi trên xe lăn trong tác phẩm (Tam Quốc ), quan trọng chính là đầu óc mà không phải thể lực.
Lúc này, Dương Mộc hạ chỉ để Bộ Y tế phát ra một đội đại phu, đi đến quân đoàn Bạch Hổ chữa bệnh cho Tư Mã Hoành.
Sau đó, lại mệnh lệnh cho quân đoàn Kỳ Lân xuất phát, đến tập hợp cùng quân đoàn Bạch Hổ.
Hầu như cùng thời điểm đó, quân đoàn Thanh Long triệt để tiếp quản đất Vân, chủ lực quân đoàn Chu Tước hành quân thẳng về phía Bắc, tập kết cùng quân đoàn Huyền Vũ.
Vì vậy, Thương Quốc Cơ bản đã phân chia rõ ràng nhiệm vụ cho lục đại quân đoàn.
Quân đoàn Thanh Long có hơn mười vạn quân trấn thủ đất Sở và đất Vân, ngăn chặn Mãng Quốc và Phạm Quốc.
Quân đoàn Quy Nghĩa ở bên trong cảnh nội Khang Quốc, đối đầu với liên quân Tấn Khang.
Quân đoàn Bạch Hổ và quân đoàn Kỳ Lân sẽ ở vùng biên giới Nguyễn Ngụy, phụ trách chống đối với liên quân Nguyễn Ngụy.
Quân đoàn Huyền Vũ tập hợp với quân đoàn Chu Tước, càn quét từng nhóm quân đội của liên quân Nguyễn, Ngụy và Tấn Quốc lưu lại.
Bất chợt, thiên hạ đã hình thành lên bốn chiến khu.
Trong đó, quân đoàn Bạch Hổ và quân đoàn Kỳ Lân đảm nhiệm vai trò chủ lực chính, quân đoàn Huyền Vũ và quân đoàn Chu Tước vừa trải qua cuộc đại chiến không lâu, xem như là một bên chiến một bên nghỉ ngơi, đồng thời bổ sung binh lính, khôi phục đến trạng thái sung mãn nhất.
Bao quanh Vương Kỳ tràn ngập một luồng khói lửa chiến tranh.
Đến ngay cả bách tính bình thường cũng đều biết, nơi này sắp phát sinh đại chiến, những gia đình giàu có đều chuyển nhà, di chuyển về khu vực gần tân Thương Thành, còn ở vùng nông thôn cũng tạo nên những đội tuần tra từ đám trai tráng khỏe mạnh, liên tục tra xét tin tức, một khi có quân đội đi ngang qua vùng phụ cận, liền tổ chức cho người dân cả thôn trốn lên núi cao, tránh khỏi họa binh lính địch tấn công.
Quan phủ cũng biết dân chúng sợ chiến tranh, mặc dù biết Thương Quốc có năng lực ứng phó với quân đội xâm lấn, thế nhưng hết cách rồi, xu cát tị hung là bản tính của con người, dân chúng có loại ý nghĩ này cũng rất bình thường.
Nhưng mà, cứ như vậy, vụ mùa Xuân canh bị lỡ dở.
Khí hậu thổ nhưỡng ở Vương Kỳ vô cùng thích hợp trồng cây, dân chúng trồng cây lương thực chính là lúa nước, một năm có thể trồng cấy hai vụ, tháng ba chính là thời điểm trồng trọt vụ lúa sớm, không khí căng thẳng chắc chắn sẽ trì hoãn việc canh tác vụ Xuân.
Có nhiều nơi, tất cả những đồng ruộng xung quanh thành trì hoàn toàn bị bỏ hoang, vì sợ rằng khi chiến tranh xảy ra, sẽ bị binh lính quân địch hủy hoại.
Có thể dự kiến được, năm nay sẽ có sản lượng thu hoạch kém hơn những năm trước, đây là việc không thể tránh khỏi.
Ngay vào lúc thiên hạ đều cho rằng, trận đại chiến này chỉ cần động một cái liền bùng phát, thì đột nhiên có một chuyện khác làm các nước chú ý.
Thương Quốc, Vũ Quốc, thậm chí là Mộc Quốc, Viêm Quốc và Thiệu Quốc, bắt đầu từ hai tháng trước đã dồn dập trắng trợn thu mua lương thực và muối ăn.
Hơn nữa sử dụng để thu mua đều là tiền giấy!
Chỉ trong thời gian một tháng, từng xe từng thuyền chở đầy lương thực và muối ăn, được vận chuyển về những nước này từ Nguyễn, Ngụy, Tấn, Mãng, Phạm thậm chí là Khang Quốc.
Nếu chỉ có Thương Quốc cũng thôi đi, bởi vì từ trên căn bản mà nói, hoạt động thương mại chính thức giữa Thương Quốc và những quốc gia khác cũng đã bị đứt đoạn mất, ngay cả buôn bán trong dân gian cũng vô cùng ít ỏi, trên căn bản là dựa vào buôn lậu.
Thế nhưng, các quốc gia và Vũ Quốc cũng không có đứt đoạn giao dịch mà!
Không chỉ là Vũ Quốc, đến ngay cả Mộc Quốc và Viêm Quốc đều không hề đoạn tuyệt giao dịch.
Điều này sẽ dẫn đến việc, số tiền mua bán lương thực vô cùng thông thuận, chỉ trong một tháng nỗ lực, trong các nước Nguyễn, Ngụy, Tấn, Mãng, Phạm, Khang đã có rất nhiều lương thực bị thu mua.
Mặt hàng lương thực này đều nằm trong tay của những thương gia ngũ cốc lớn, quan phủ chân chính có thể kiểm soát rất ít. Đối với những địa chủ nhỏ bình thường, quan phủ địa phương cũng không dám hạn chế, nếu là đại địa chủ hoặc là thế gia đại tộc, như vậy cho
dù là triều đình cũng không quản được, không có biện pháp gì.
Sau một tháng thời gian ngắn ngủi, ví dụ như Nguyễn Quốc đã có rất nhiều lương thực bị Vũ Quốc thu mua, bây giờ giá lương thực trong nước đã tăng hơn gấp đôi.
Đây cũng chỉ vừa mới bắt đầu!
Bởi vì Vũ Quốc đưa ra gia ca vô cùng cao, hầu như gấp đôi với giá thị trường, vì thế đám thương nhân ngũ Cốc bên trong Nguyễn Quốc sau khi nghe được tin tức đã lập tức hành động, vội vàng trữ hàng lương thực, đồng thời dùng giá cao đi thu mua lương thực trong dân gian, rồi bán lại cho thương nhân Vũ Quốc.
Tình huống như thế xảy ra tương tự ở Ngụy Quốc, có điều càng thêm nghiêm trọng, giá cả lương thực trong vòng một tháng đã tăng lên gấp ba lần!
Ở Mãng Quốc, giá cả lương thực tăng gấp đôi.
Bên trong Phạm Quốc, giá cả lương thực tăng gấp đôi.
Tấn Quốc và Thương Quốc có chung đường biên giới rất dài, mà Thương Quốc lại là quốc gia phát hành Đại Thương tệ, có thể cuồn cuộn không ngừng in ấn Đại Thương tệ, vì thế cho dù dân gian hai nước chỉ buôn lậu lương thực, cũng dẫn đến giá cả lương thực bên trong Tấn Quốc tăng gấp ba lần!
Phải biết rằng, cho dù là thời đại đang phát sinh thiên tai, tốc độ gia tăng giá cả lương thực cũng sẽ không lớn như thế!
Tăng cao gấp đôi, dân chúng vẫn còn có thể chịu đựng.
Thế nhưng lập tức tăng lên gấp ba lần, chính là cướp sạch đối với dân thường. Vốn dĩ đời sống sinh hoạt của dân chúng tầng dưới chót, chính là vì đồ ăn mà vất vả bôn ba, tiền hàng tháng rất nhiều gia đình kiếm được cũng chỉ đủ duy trì đủ ăn mà thôi.
Lương thực tăng lên gấp đôi, kế sinh nhai của dân chúng tầng dưới chót liền không cách nào duy trì, cho dù trong nhà có chút tích trữ
cũng chỉ có thể giống như miệng ăn núi lở.
Thương nhân trục lợi, cho dù vẫn có chút thương nhân nhìn ra được đầu mối trong đó, biết Thương Quốc không có ý tốt, thế nhưng cũng hết cách rồi. Ở dưới đại thế mênh mông không thể ngăn cản, ngàn ngàn vạn vạn thương nhân ngũ cốc lớn sẽ không quản nhiều như vậy, hừng hực khí thế triển khai hoạt động buôn bán lương thực với Thương Quốc.
Đến tháng ba, trong lúc Thương Quốc thu mua lương thực, giá cả đã cao gấp năm lần!
Có tiền trong tay mà không kiếm lời là kẻ ngu si, dù là người nông dân bình thường cũng chỉ giữ lại một lượng nhỏ đủ chống đỡ đến vụ thu hoạch tiếp theo, còn lại đều sẽ buôn bán, đều muốn kiếm một món hời trước khi giá cả lương thực hạ xuống, kiếm về từng xấp từng xấp tiền giấy ở trong nhà, lúc đó mới thật sự an tâm.
Trong lúc nhất thời, việc buôn bán lương thực và muối trở thành ngành nghề thu lãi cao ở Tấn Quốc!
Chịu ảnh hưởng to lớn nhất là Phạm Quốc và Tấn Quốc, hai nước này đang bùng phát nạn đói cực kỳ nghiêm trọng.
Không chỉ như vậy, giá cả lương thực tăng lên tất nhiên cũng kéo theo giá cả những mặt hàng còn lại tăng lên, nền tài chính và hệ thống tiền tệ của Tấn Quốc lung lay sắp đổ.
Giá cả hàng hóa nơi dân gian xuất hiện gợn sóng lớn như vậy, tự nhiên gây nên sự chú ý của quan phủ và triều đình các nước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận