Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 414: Ứng Phó

Chương 414: Ứng Phó

=== oOo ===


Những bách tính đứng ở dưới bản thông báo đang nghị luận sôi nổi. Là người dân sống ở Thương Thành, việc nghị luận về những chính sách này đã sớm tập mãi thành quen, mỗi khi có sự bất đồng về quan điểm, thậm chí còn có người mở loại cá độ nhỏ, xem như là một loại hình giải trí.

Đương nhiên, sự lý giải của dân chúng đối với chính sự đều rất có hạn, nhưng cũng không thiếu một vài trí sĩ có học thức, thấy rõ ý nghĩa bao hàm trong đó.

Bởi vì, ở bên trong bản thông báo này, dường như cũng xoay xung quanh Nữ đế Nguyễn Quốc, phảng phất mối quan hệ giữa hai nước chính là lấy Nữ đế làm sợi dây ràng buộc, nếu như mất đi cơ sở tin tưởng lẫn nhau này, chắc chắn từ đây ai đi đường nấy.

Đây là. . .

Liên tưởng đến rất nhiều ý kiến tranh luận trong hai ngày này, trong lòng mọi người không khỏi nảy ra một số suy đoán.

Chẳng lẽ, triều đình đang muốn gián tiếp trợ giúp cho Nữ đế?

Trải qua một buổi trưa lên men, sự suy đoán này được nhanh chóng lan truyền, toàn bộ Thương Thành thảo luận sôi nổi.

Đúng như sự suy đoán từ nơi phố phường, Thương Quốc ban ra đạo chiếu cáo này, chính là dành sự ủng hộ cho Nữ đế Nguyễn Quốc, giúp nàng nâng cao thanh thế.

Nhưng mà, chỉ thanh thế thôi còn chưa đủ.

Dương Mộc biết rằng, loại chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc và tính mệnh dòng dõi này, Hoàng tộc Nguyễn Quốc nhất định không thể thỏa hiệp, kể cả những quý tộc kia cũng sẽ không thể vì chút lợi ích nhỏ, mà bỏ qua nguy hiểm và biến số ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia. Vì thế, chuyện này chỉ có thể là một thủ đoạn để tăng thêm một tấm thẻ đánh bạc.

Vậy nên gần như cùng lúc, hắn ra lệnh cho Cẩm Y vệ phái ra một đội ngũ gần năm trăm người lẻn vào bên trong Nguyễn Quốc, tìm hiểu tin tức đồng thời âm thầm bảo vệ Nữ đế Nguyễn Quốc.

Quân đoàn Bạch Hổ cũng khẩn cấp xuất phát, tiến vào khu vực Vương kỳ, đóng quân ở địa phương giáp với Nguyễn Quốc.

Đây cũng không phải hành động muốn khai chiến, mà bởi vì ở địa phương giáp giới giữa hai nước, phần lớn binh lực đều là đại quân từng tham gia vào cuộc chiến phạt Tấn hồi năm ngoái, thuận tiện đóng quân ở luôn vùng biên cảnh hai nước.

Cũng bởi trong cuộc chiến phạt Tấn đó, Đại tướng chỉ huy quân đội của Nguyễn Quốc là Nguyễn Tế Quỳnh dưới trướng Ninh Vương. Vì vậy, trên thực tế quân đội đóng ở biên cảnh giữa hai nước đều nằm dưới sự khống chế của Ninh Vương. Nói cách khác, lực lượng quân đội Thương Quốc bố trí đến đóng quân ở biên cảnh Nguyễn Thương, tác dụng thực chất là để kiềm chế binh lực trong tay Ninh Vương.

Cái gọi là đấu tranh quyền lực, trước tiên sẽ dựa vào cách giải quyết bằng các thủ đoạn chính trị, nếu như thủ đoạn chính trị không thể giải quyết thành công, lúc đó sẽ dùng võ lực để giải quyết vấn đề.

Binh lực bị kiềm chế, như vậy Ninh Vương sẽ mất đi một loại thủ đoạn.

Một khi Nữ đế Nguyễn Quốc điều động binh mã trấn áp, vậy thì Ninh Vương cũng chỉ còn lại duy nhất một con đường chết.

Trong lòng Dương Mộc đã sớm dự liệu, chuyện Nữ đế Nguyễn Quốc Nguyễn Thải Nhị chân chính điều động binh mã trấn áp Ninh Vương có xác suất rất nhỏ. Bởi vì bên trong Nguyễn Quốc cũng không chỉ có một khối thế lực duy nhất, một khi khai chiến đến mức độ muốn điều động binh mã trấn áp, vậy thì Nguyễn Quốc đã cách đại loạn không còn xa.

. . .

Tại Nguyễn Quốc, bên trong Thụy Vân Cung.

Sắc mặt Nữ đế Nguyễn Quốc tái nhợt, đôi môi khô nứt, ánh mắt dại ra, vẫn ngồi dựa ở trên giường.

Bộ dạng như vậy đã được một canh giờ.

Một lão ma ma bưng một chén thuốc đến, giữa hai hàng lông mày có vẻ không đành lòng, muốn nói lại thôi, khẽ thở dài một hơi, sau đó dùng chiếc thìa múc một chút, đưa đến bên miệng Nữ đế Nguyễn Quốc.

Ngửi thấy mùi vị, Nữ đế Nguyễn Quốc hơi nhíu lông mày, giống như một thói quen tự nhiên, nàng quay mặt sang một bên.

- Bệ hạ, uống chút thuốc này đi, đây là đơn thuốc an thai Thái y kê, có công hiệu bồi bổ thân thể. Người cứ đày đọa bản thân liên tục mấy ngày như vậy, chính nô tỳ nhìn cũng thấy đau lòng. . . Ài, hiện giờ ở trong triều đình, mấy vị Vương gia đang liên hệ với bá quan văn võ, nếu lúc này bệ hạ lâm bệnh, e rằng Nguyễn Quốc sẽ thật sự rối loạn mất.

Lão ma ma thở dài một hơi. Nàng là vú em hầu hạ bên cạnh Nữ đế từ khi còn nhỏ, chứng kiến nàng từ một tiểu Công chúa không rành thế sự, dần dần lột xác thành một Nữ đế, đồng thời cũng tận mắt thấy được Nữ đế và Nguyễn Quốc cùng trưởng thành cho tới tận bây giờ.

Đây là nỗi bi ai của một quốc gia, cũng là nỗi bi ai của nam nhân quốc gia này, không ngờ lưu lạc tới mức cần một nữ tử non nớt đứng ra gánh vác trách nhiệm quốc gia trọng đại.

- Đứa bé này. . . Còn có thể bỏ đi được sao?

Một lúc sau, Nữ đế Nguyễn Quốc ngẩng đầu lên, khẽ hỏi.

Trên gương mặt nàng, hai hàng nước mắt chảy xuống.

- Không thể, thai nhi đã được năm tháng. . . Lúc trước, bệ hạ vẫn không nỡ. Vì sao bây giờ. . .

Vẻ mặt lão ma ma đầy phức tạp.

Nguyễn Thải Nhị sờ sờ bụng, sau đó nói:

- Hết cách rồi, ở trước tính mạng của ngàn ngàn vạn vạn người, nó không đợi được. . .

Lão ma ma không biết nói gì nữa.

Từ đầu tới cuối, nàng đều biết chuyện giữa Nữ đế cùng Hoàng đế Thương Quốc, ngay khi biết Nữ đế mang thai, nàng cũng từng vô cùng vui mừng. Một người phụ nữ từ lúc sinh ra đã mang theo khái niệm làm mẹ trong xương tủy, Nữ đế có thể sinh một đứa bé, từ nay về sau cũng có một nơi để ký thác tinh thần, xem như có một chốn an thân.

Vốn dĩ, theo kế hoạch định ra lúc trước, đến thời điểm thai nhi được năm, sáu tháng tuổi, sẽ để bệ hạ cáo ốm, trốn đi mấy tháng dưỡng bệnh, đợi đến sau khi sinh hạ, có thể thuận lợi xử lý việc này theo cách tốt nhất.

Nhưng mà, còn chưa kịp đến ngày đó, chỉ vì Nữ đế lộ ra một ít phản ứng sinh lý tự nhiên, khiến cho một số người hữu tâm nghi ngờ. Sau đó lại bị thăm dò vài lần, cuối cùng không cách nào che giấu được sự thật về cái bụng đang lớn lên từng ngày từng ngày.

Chuyện Nữ đế mang thai, không khác nào việc Hoàng hậu một quốc gia vụng trộm thông dâm với kẻ bên ngoài. Đối với Hoàng thất mà nói, chuyện này tất nhiên là vô cùng đáng xấu hổ.

Ở trên người Nữ đế, ngoại trừ xấu hổ với thiên hạ bên ngoài, còn có ảnh hưởng vô cùng quan trọng đến tranh đấu quyền lực.

Lão ma ma ngoài thở dài trong lòng, cũng không có biện pháp nào khác.

Nói chung, quốc gia này thua thiệt một người phụ nữ, cướp đoạt đi tư cách làm mẹ của một người phụ nữ.

- Lão ma ma, ngươi nói xem, nếu như trẫm lập Ninh Vương làm người thừa kế, vậy sẽ thế nào?

Bỗng nhiên, Nguyễn Thải Nhị bất thình lình hỏi một câu.

- Chuyện này. . . Bệ hạ nên cẩn trọng lời nói, đây là chuyện quốc gia đại sự, nô tỳ không dám nói xằng bậy.

Lão ma ma chợt lui về phía sau hai bước, cúi đầu trả lời.

Thấy bộ dáng như thế, Nguyễn Thải Nhị gật gật đầu, không tiếp tục nói gì nữa.

Đúng vậy, nàng cũng biết mình nói câu này có chút không thỏa đáng.

Dù sao ngôi vị Hoàng đế cũng không phải nàng muốn cho là có thể cho được, một khi chắp tay đem ngôi vị Hoàng đế tặng cho Ninh Vương, nhất định sẽ không tránh được một hồi nội chiến xảy ra.

Sở dĩ xuất hiện ý niệm này, chỉ là bỗng nhiên mệt mỏi với thân phận Nữ đế này, muốn từ bỏ mà thôi.

Nên từ bỏ, hay là tiếp tục ngồi trên Hoàng vị!

- Bệ hạ, xin thứ cho nô tỳ nói thẳng. Trong thời khắc tiến thối lưỡng nan này, làm không cẩn thận Nguyễn Quốc sẽ lâm vào trong tình cảnh bấp bênh. Nếu bệ hạ không có biện pháp giải quyết, sao không phái người thông báo cho Hoàng đế Thương Quốc. . .

- Không cần!

Nữ đế Nguyễn Quốc đột ngột ngắt lời, ánh mắt có chút phức tạp, khẽ nói:

- Hắn là Hoàng đế Thương Quốc, nếu biết được tình trạng Nguyễn Quốc ta hiện giờ, tất nhiên sẽ bỏ đá xuống giếng. Dù sao, so với ích lợi quốc gia thì hài tử trong bụng ta nào có quan trọng gì chứ.

- Không, nô tỳ không cảm thấy như vậy.

Lão ma ma tiếp tục nói:

- Bệ hạ nghĩ lại xem, Hoàng đế Thương Quốc đăng cơ đã tám năm, đâu chỉ riêng Hoàng Hậu là chưa có động tĩnh gì, đến ngay cả các phi tần còn lại cũng không thấy mang long thai, chỉ có mỗi Nặc Phi là có một Hoàng tử Dương Quân. Khoảng thời gian Hội minh lần trước, ở dưới mí mắt Hoàng đế các nước, quyết định sắc lập Dương Quân làm Thái Tử, đủ thấy nhân số Hoàng thất Thương Quốc mỏng manh. Nói thế nào đi nữa thì hài tử trong bụng bệ hạ cũng là long nhi của Hoàng đế Thương Quốc, dù làm Hoàng đế một nước, hắn cũng không thể không cân nhắc qua, vạn nhất Thái Tử Dương Quân gặp bất hạnh, vậy thì đó vấn đề hệ trọng của Thương Quốc . . .

- Ngươi muốn nói, trong mắt Hoàng đế Thương Quốc, hài tử trong bụng ta. . .

Trong lòng Nguyễn Thải Nhị chấn động.

- Đúng vậy! Hài tử trong bụng bệ hạ không chỉ là một đứa bé đơn thuần, mà là tương lai của Thương Quốc. Sau này nếu như sinh ra con trai, chưa chắc đã không có tư cách thừa kế đại vị.

- Tương lai của Thương Quốc . . .

Hai mắt Nguyễn Thải Nhị càng ngày càng sáng, sau đó vuốt ve cái bụng mình, ánh mắt trở nên kiên định trước nay chưa từng có.

Ngày hôm đó, một đội kỵ binh khoác áo choàng đen rời khỏi Nguyễn Thành, cố gắng phi nước đại càng nhanh càng tốt, trực tiếp ra khỏi thành, cuốn lên bụi bặm mịt mù, chạy thẳng về phía đông.

Cũng ngày hôm đó, tương tự có một đội kỵ binh mặc cẩm bào phi ngư, số lượng chừng hơn năm trăm người, xuất phát từ Thương Thành, bên hông mang theo thánh chỉ, xuất quan đi về phía tây.


Bạn cần đăng nhập để bình luận