Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 338: Tính Toán

Chương 338: Tính Toán

=== oOo ===


Mục đích của Dương Mộc tất nhiên không phải là muốn để Ninh Vương đuổi Nguyễn Quốc đi.

Đuổi liên quân bốn nước đi, tiếp theo còn nói cái rắm gì nữa?

Nói không chừng Tấn Quốc muốn làm cá muối trở mình, đầu tiên sẽ đi tìm Thương Quốc tính sổ.

Đội quân Trâu Cát tiến ra tiền tuyến, là vì để liên quân và quân đội của Tần Kham xảy ra đại chiến, làm suy yếu lực lượng quân đội Tần Kham, đồng thời để cho liên quân bốn nước rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này, sau khi Trâu Cát đến Trần Bộ Quan, ấn tượng đầu tiên chính là kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, lòng dân sợ hãi.

Việc trị quân nghiêm cẩn, đây là việc mà một trong năm Đại Tướng quân phải làm, Trâu Cát trước kia cũng đã nghĩ qua.

Nhưng mà, khiến lòng dân sợ hãi, đây là chuyện không nên xảy ra.

Rõ ràng nhất chính là, người dân sống phụ thuộc vào gia súc và dược liệu, nhưng những thứ này lại bị chuyển đến cho quân đội, như vậy sẽ khiến lòng dân hoang mang.

Việc giao nộp nhu yếu phẩm không phải điều người dân lo ngại, chẳng qua do mọi người bị dọa dẫn nên mang tâm lý sợ hãi.

Trần Bộ Quan rốt cuộc có thể phòng thủ hay không? Nếu không phòng thủ được, thì mau để mọi người chạy thoát thân, bằng không cứ ở đây chờ chết hay sao?

Mỗi ngày đều vận chuyển lương thực ra ngoài thành, đến cuối cùng không phải sẽ liên lụy dân chúng chết đói?

Từ lúc này xem ra, bên ngoài Trần Bộ Quan đã tụ tập hơn sáu mươi vạn nạn dân.

- Nên hành động thôi!

Tối hôm đó, Trâu Cát hạ lệnh cho mấy tên thân tín đánh lén doanh trại Nguyễn Quốc trong liên quân.

Đến nửa đêm, đại quân hành động.

Song phương đánh nhau, bên ngoài Trần Bộ Quan ánh lửa ngất trời, một trận đại chiến với thế lực ngang nhau bùng nổ.

Bình thường thì phe đánh lén nhất định sẽ có lợi hơn, dẫu sao cũng đã chuẩn bị đầy đủ, bên bị tấn công nhất định sẽ cần thời gian để phản ứng lại.

Nhưng mà trận này, bởi vì đại quân dưới quyền Trâu Cát có vấn đề về phối hợp, mà phần lớn binh sĩ đều là lần đầu tiên tham dự đột kích ban đêm, cho nên tỏ ra có chút quẫn bách, cho nên thế lực hai bên ngang nhau.

Đại chiến kéo dài một đêm, vô cùng thảm thiết, chờ đến lúc quân Ngụy, quân Tào và quân Lan chạy tới tiếp viện, hai bên đã tử thương vô số.

Cuối cùng, Tần Kham cũng bị kéo vào chuyện này.

Tuy nói, Tần Kham được ca ngợi là người giỏi phòng thủ nhất trong năm Đại Tướng quân, nhưng cái gọi là phòng thủ chỉ là nói đến việc thiếu tính chủ động công kích vào địa bàn của quân địch, cũng không phải nói không biết tấn công. Vì thế, đối với cơ hội tốt như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua?

Vì vậy, Tần Kham dẫn theo đại quân, đột nhập địa bàn quân địch.

- Giết!

Đại quân di chuyển, âm thanh rung trời, nhất cử nhắm thẳng vào đại doanh quân Nguyễn.

Hơn một trăm vạn đại quân chém giết với nhau, cảnh tượng này vô cùng nguy nga.

Những ngọn đuốc thắp sáng cả bầu trời, ngay cả đỉnh núi cũng sáng như ban ngày.

Nhưng mà, lập tức đại quân Tần Kham đã nhận ra được điều không bình thường.

Làm sao càng đánh càng vất vả?

Theo lý thuyết, hắn bên này chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số, dù cho quân Nguyễn có liên quân ba nước tới tiếp viện, nhưng cũng nên chống cự rất chật vật mới phải.

Tần Kham ở trong loạn quân, cũng phát giác ra điểm này.

Lúc đầu, còn tưởng rằng gặp phải mai phục, đang muốn chỉ huy các tướng sĩ thay đổi trận địa.

Dần dần hắn đã phát giác được điều không bình thường.

Đại quân Trâu Cát, rút lui!

Tần Kham đổ mồ hôi như mưa, chỉ cảm thấy sau lưng bốc lên một luồng khí lạnh.

Ngay lúc này, đại quân Trâu Cát đang rút khỏi chiến trường, bỏ lại đại quân của mình ở đây, hắn đang có ý định gì?

Quan trọng hơn chính là, rốt cuộc Trâu Cát đến đây vì cái gì? Là địch hay bạn?

Nếu như phản bội lại Tấn Quốc, như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

- Không phải con người!

Tần kham tức giận mắng to. Người luôn tự xưng là nho tướng như hắn, lúc này cũng tức đến giậm chân, râu dựng ngược, cả người phát run.

- Đại Tướng quân, quân Ngụy đánh tới từ mặt trái rồi, chúng ta nên làm gì đây!

Phó tướng đầu đầy mồ hôi chạy tới gần, hô lớn.

- Rút lui! Rút lui! Có thể rút lui được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Tần Kham vội vàng hạ lệnh, lúc này đã không cần thiết phải chiến đấu nữa. Sau khi phân ra một phần vinh lính quay về cần vương, trong tay hắn cũng chỉ còn hơn năm mươi vạn quân, tối hôm nay xuất binh vội vã, ước chừng mang đi hơn ba mươi vạn quân. Nhiều binh lính như vậy nếu bị liên quân giáp công, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!

Hiện giờ, hai phe địch ta chém giết say sưa, rất nhiều quân Tấn đã hãm sâu vào trận địch, lúc này có thể rút ra mười vạn đại quân đã là quá tốt rồi.

- Tên Trâu Cát đáng hận kia, không ngờ lại nhẫn tâm như vậy! Nếu quân ta vong, hắn làm sao có thể may mắn tránh khỏi?

Tần Kham giận đến sắc mặt tái xanh, hung hăng mắng to.

- Đại Tướng quân, chúng ta cũng rút lui đi, thoát khỏi vòng vây rồi tìm Trâu Cát kia tính sổ!

- Mọi người đi mau, mấy người các người phụ trách yểm hộ.

- Dưới sự che chở của một đám thân vệ, Tần Kham vượt ra vòng vây, vẻ mặt thất vọng rút vào bên trong Trần Bộ Quan.

Sau khi vào trong, chuyện đầu tiên Tần Kham làm chính là dẫn người tiến vào doanh trại đại quân Trâu Cát, rút kiếm mặt đối mặt.

Lập tức, hai bên giương cung bạt kiếm.

- Tần Đại Tướng quân, không biết đây là ý gì?

Trâu Cát nhíu mày một cái.

- Bản tướng hỏi ngươi, cớ gì như vậy!

Tần Kham trợn mắt nhìn.

- Càng nghe càng mơ hồ, không biết Tần Đại Tướng quân nói chuyện gì?

Tần Kham giận dữ cười:

- Tốt! tốt! Bản tướng hỏi ngươi, lúc đại quân ta và đại quân của ngươi liều chết xung phong, ngươi vì sao phải lui binh? Khiến cho đại quân ta bị vây công, hao binh tổn tướng, chịu đại bại!

- Haha?

Trâu Cát bật cười một tiếng, nói:

- Chuyện này ta còn muốn hỏi các ngươi! Lần này đột kích ban đêm vốn là mưu tính của tướng sĩ ta, lúc đang kịch chiến, ngươi dẫn đại quân tới đục nước béo cò, ta không cùng ngươi so đo thì thôi, ngươi lại còn tới vấn tội ta? Còn chuyện bản tướng rút binh, đây là kế hoạch đã định sẵn trước đó rồi, quân ta cũng chỉ muốn thắng một trận nhỏ mà thôi. Chẳng lẽ Tần tướng quân còn tưởng rằng, đại quân ta sẽ đối mặt chém giết với liên quân bốn nước sao? Chuyện ngu xuẩn như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Tần tướng quân mới có thể làm được thôi.

- Chuyện này ...

Tần Kham lập tức á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, lần này đột kích ban đêm vốn là chuyện không liên quan đến hắn, là chính hắn tự xuất binh trợ trận. Nếu như dựa theo lời giải thích của Trâu Cát, cũng chỉ là một lần đánh lén, cho quân địch hao tổn chút ít là có thể chạy trốn rồi.

Đây vốn là điều trong kế hoạch mà thôi.

Chỉ với hai ba câu, Trâu Cát đã có thể đổ hết trách nhiệm cho người khác.

Tóm lại ý chính là, Tần Kham tự làm tự chịu.

- Bản tướng tốt bụng phái binh tới trợ trận, lúc ngươi đang rút lui vì sao không nhắc nhở bản tướng một tiếng!

Tần Kham lại hừ lạnh một tiếng.

- Không có nhắc nhở sao?

Trâu Cát làm ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Bản tướng rõ ràng phái thân tín, đi đến thông báo cho ngươi mà. Hơn nữa lúc ấy bởi vì không biết vị trí của Tần tướng quân, nên đã cố ý phái ra ba tốp thân vệ đi tìm, chẳng lẽ như vậy cũng không tìm được sao? Không phải đâu... Ba nơi thì nhất định phải có một nơi là vị trí của Tần tướng quân chứ...

- Hồ ngôn loạn ngữ! Bản tướng...

- Tần tướng quân không cần nói nữa, đợi ta tìm một chút, gọi mấy tên thân vệ kia tới hỏi một phen, tự nhiên sẽ có một công đạo.

Trâu cát nói xong, lại kêu mấy cái tên, nhưng không có bất kỳ một ai đáp lại.

Lúc này, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, hừ một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Tần Kham, hỏi:

- Tần Đại Tướng quân, những thân vệ này của ta một tên cũng không trở lại... Ngươi đã bỏ bọn họ lại chiến trường, còn mình thì rút lui?


Bạn cần đăng nhập để bình luận