Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 439: Xác Lập Ứng Cử Viên

Chương 439: Xác Lập Ứng Cử Viên

=== oOo ===


Chương 439: Xác Lập Ứng Cử Viên




- Làm sao, các khanh đều rất kinh ngạc sao? Có thắc mắc gì thì có thể nói ra.
Dương Mộc cười cợt.
- Lão thần... Lão thần hổ thẹn.
Phạm Hoành Tể bái nói.
- Vi thần cũng không có dị nghị.
Khổng Thượng Hiền cũng lắc đầu liên tục.
Đùa chắc, chuyện Hoàng Đế Bệ hạ cho ai làm Thừa Tướng, là người khác có thể quyết định được sao!
Đặc biệt là trong tình huống Tả Thừa Tướng và Hữu Thừa tướng cân bằng với nhau. Thân là Tả Tướng, phủ định ứng cử viên cho chức vị Hữu Tướng, đến cùng là có ý gì?
Khổng Thượng Hiền dám cam đoan, dù cho chính mình nói thêm một câu có nghĩa khác, coi như là Hoàng Đế Bệ hạ không làm gì đối với hắn, cũng sẽ bị Phạm Hoành Tể căm thù.
Cái này không phải là một lần nhận đuổi nhân sự đơn giản, liên quan trọng đại, dính đến toàn bộ lợi ích của Phạm gia và cựu quý tộc. Vì thế, cho dù giao tình trong ngày thường có lớn tới mức nào, cho dù quan hệ đồng liêu tốt ra sao, cũng sẽ bởi vì một câu nói này mà hóa thành vô hình, thậm chí biến thành tử địch.
Tằng Thập Tam trở thành Hữu Thừa Tướng, đối với Tả Thừa Tướng đúng là không ảnh hưởng gì lớn. Thế nhưng, đối với Phạm gia và cựu quý tộc tới nói, lại cực kỳ quan trọng.
Đoạn tiền đồ của người khác cũng coi như là mối thù giết cha mẹ, Khổng Thượng Hiền đương nhiên là biết đạo lý này, cũng sẽ không ở trên vấn đề thế này, không phân biệt được chủ thứ.
Ánh mắt Dương Mộc quét qua hai người trước mặt, khẽ vuốt cằm.
Hắn cũng biết, đối với với chuyện mình bỗng nhiên quyết định, hai người này nhất định sẽ có ngạc nhiên. Chuyện nhận đuổi Thừa Tướng vô cùng quan trọng, mà chính mình chỉ quyết định đơn giản như thế, đúng là sẽ làm người khác không thích ứng kịp.
Nhưng mà, bây giờ hai người này có thể nghĩ đến nỗi khổ tâm trong lòng người Hoàng đế như hắn sao?
Trước mắt, quan chức của mấy bộ ngành bên trong mười hai bộ đều là loại hình kỹ thuật, ví dụ như Công Bộ và Bộ Khoa học kỹ thuật, lại ví dụ như Hình Bộ và Binh Bộ.
Thoáng phù hợp, ước chừng chính là Thượng Thư Lễ Bộ Vương Ưng và Thượng Thư Bộ Giáo dục Trần Thanh.
Thế nhưng, hai người này đều không thích hợp làm Tướng.
Vì sao?
Đầu tiên nói người trước, Vương Ưng là gia chủ Vương gia, cũng là nhân vật đại biểu trong cựu quý tộc. Thế nhưng tuổi cũng gần bằng Phạm Hoành Tể, cũng sắp đến tuổi cáo lão từ quan.
Đừng nói làm Hữu Thừa Tướng, phỏng chừng liền Thượng Thư Lễ Bộ cũng làm không được mấy năm.
Mà người sau, tư lịch và năng lực của Trần Thanh đều đủ, cũng xuất thân là cựu quý tộc, làm một Hữu Thừa Tướng vẫn đúng quy cách. Nhưng mọi người đều biết, Trần Thanh và Khổng Thượng Hiền rất thân cận, nếu như hai người phân biệt đảm nhiệm làm Tả, Hữu Thừa tướng, như vậy liền vi phạm nguyên tắc hai Tướng phân quyền.
Chỉ vẻn vẹn điểm này, lại chính là tử huyệt của Trần Thanh. Có thể sau khi Khổng Thượng Hiền cáo lão hồi hương, thì hắn mới có thể đảm nhiệm vị trí Tả Tướng. Thế nhưng hiện nay, tuyệt đối không thể ngồi vào vị trí Hữu Tướng.
Vì thế, trong những người vóc dáng thấp thì chọn cái cao nhất, chọn tới chọn lui vẫn là Tằng Thập Tam khắp mọi mặt đều không có trở ngại.
Cứ việc Tằng Thập Tam và Phạm gia qua lại gần với nhau, hay là sau lưng có cái vấn đề gì, thế nhưng Dương Mộc cũng không để ý. Thân là Hoàng Đế thì phải nhìn đại cục, người không phải ai cũng hoàn hảo, hắn không phải loại Hoàng Đế có tính khống chế mạnh đến biến thái, yêu cầu thuộc hạ thần tử không có một tia tạp niệm. Chỉ cần không vi phạm pháp lệnh, không làm ra chuyện tai hại đối với Thương Quốc, thì hắn hoàn toàn có thể lý giải được.
- Đúng rồi, ái khanh dù muốn cáo lão từ quan, gần đây cũng không thể toàn thân trở ra.
Dương Mộc nói một câu.
- Nếu quyết định muốn bị chiến, như vậy khoảng thời gian này không thích hợp tiến hành giao tiếp sự vụ nhanh chóng. Vẫn mong ái khanh ở bên cạnh hiệp trợ Tằng Thập Tam cho thỏa đáng.
Phạm Hoành Tể nghiêm nghị, nói.
- Bệ hạ yên tâm, chỉ cần là chuyện lão thần có thể làm, tuyệt không chối từ nửa phần, một hai năm vẫn có thể tiếp tục kiên trì!
Dương Mộc gật gật đầu. Chỉ cần tất cả đều có thể vận chuyển bình thường, hắn cũng không để ý một chút chi tiết nhỏ.
- Như vậy, hai vị liền trở về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai lên triều, còn cần hai vị ái khanh phác thảo ra một chương trình.
Khổng Thượng Hiền tiến lên một bước, bái nói.
- Bệ hạ hơi hoãn, vi thần còn có một chuyện muốn bẩm báo.
- Hả?
- Năm ngoái, bệ hạ giao cho vi thần công việc đi thăm dò các vấn đề của Vương triều Đại Hoành, vì thế vi thần phái ra mười mấy đội ngũ, có đội buôn cũng có sứ giả, trải qua một năm tìm tòi đã có đột phá tiến triển.
- Ồ?
Dương Mộc ngạc nhiên, từ khi bắt lấy một nhóm người của Vương triều Đại Hoành, đã qua bốn năm.
Trong thời gian bốn năm này, vừa bắt đầu chỉ lấy phương pháp áp bách, tiến hành tra tấn và thẩm vấn nhóm người kia.
Thế nhưng vào năm ngoái, hắn ngẫu nhiên nghe nói, dân chạy nạn từ Vương triều Đại Hoành đến Vương triều Đại Lễ càng ngày càng nhiều, nghe nói nơi đó đang bạo phát đại chiến, có một ít gia tộc lo sợ bất an đã bán tất cả gia sản, tạo thành một nhánh đội buôn, xuyên qua sa mạc tiến vào Vương triều Đại Lễ.
Nói đúng ra, là đi vào Vũ Quốc và Ngụy Quốc bây giờ.
Ở đây, liền không thể không nói một chút tình huống hiện nay của Vương triều Đại Lễ.
Liên tục trải qua ngọn lửa chiến tranh và chiếm đoạt, bây giờ còn sót lại mười sáu quốc gia, trong đó tiểu quốc chỉ có tám cái.
Các tiểu quốc còn lại, trong thời gian mấy năm qua, hoặc là bị đại quốc tiêu diệt, hoặc là chủ động quy thuận dưới áp lực nặng nề. Bây giờ tám tiểu quốc vẫn còn tồn tại, chỉ có Khang Quốc, Thiệu Quốc, Tường Quốc, Mộc Quốc, Viêm Quốc, đều là nước phụ thuộc của Thương Quốc.
Còn lại ba cái tiểu quốc, phân biệt là Đán Quốc, Nguyên Quốc và Phạm Quốc, vẫn duy trì độc lập tự chủ như cũ.
Phạm Quốc có thể tồn tại, là bởi vì bản thân không phải rất nhỏ, tuy rằng có nước láng giềng Mãng Quốc có thực lực mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng trong lúc nhất thời vẫn đúng là nuốt không nổi, song phương một công một thủ, vẫn còn đang giằng co.
Đán Quốc và Nguyên Quốc gần nhau, hấp thụ giáo huấn từ việc Vân Quốc và Sở Quốc chiếm đoạt các tiểu quốc quanh thân, song phương triển khai hợp tác chặt chẽ, cùng nhau trông coi, tăng cường sức mạnh. Đồng thời Sở Quốc và Vân Quốc cũng cản tay lẫn nhau, ai cũng không cho phép đối phương chiếm đoạt hai quốc gia nhỏ này, cho nên vẫn cứ giằng co không xong.
Vì thế, bây giờ bắc bộ Vương triều Đại Lễ, từ trên bản đồ chỉ có Nguyễn Quốc, Vũ Quốc và Ngụy Quốc và Tấn Quốc.
Mà sau khi Vũ Quốc và Ngụy Quốc mở rộng lãnh thổ, phương Bắc vừa vặn là một khối đại sa mạc.
Ở một bên khác của sa mạc này, chính là Vương triều Đại Hoành.
Bàn về cương vực và nhân số, Vương triều Đại Hoành không sánh được với Vương triều Đại Lễ, thế nhưng bởi nguyên nhân chỉnh thể, Vương triều Đại Hoành là một quốc gia thống nhất, Thiên tử là quân chủ duy nhất của toàn bộ quốc gia. Vì thế từ mặt thực lực, nó cường đại hơn bất kỳ một quốc gia của Vương triều Đại Lễ.
Nhưng mà, đối mặt với Vương triều Quốc Khánh và Vương triều Đại Thống liên thủ chèn ép, Vương triều Đại Hoành liên tục bại lui, rơi vào cảnh khốn khó.
Thêm nữa, Hoàng đế Đại Hoành đăng cơ không lâu, đã mang xú danh là hôn quân, quốc sự dựa cả vào đại thần trong triều nỗ lực duy trì, lại có phe phái nội đấu, vì thế nội ưu ngoại hoạn, Vương triều Đại Hoành đã là một cây làm chẳng lên non, ngay cả quân đội biên cương cũng lảo đà lảo đảo.
Lúc này Công chúa Vương triều Đại Hoành Cơ An Lăng, quận chúa Cừu Khanh Nguyệt, Thế tử Huyền Quốc Công Trương Toản, còn thêm mấy lão thần trung tâm, đồng thời đi tới Vương triều Đại Lễ cầu cứu.
Nhưng lại không nghĩ tới, vừa tiến vào Vương triều Đại Lễ lại biết được tin Vương Kỳ bị chia cắt, Thiên tử Đại Lễ đã hoàn toàn trở thành một con rối vô dụng. Vất vả tiến vào Thương Quốc, nhưng do Thế tử Trương Toản khoe khoang, trong lúc vô tình xúc phạm pháp luật không cho phép sử dụng ngân phiếu của Thương Quốc, sau đó lại xảy ra xung đột với vệ sĩ.
Cứ như thế làm cho thân phận cả đoàn người bị bại lộ, sau khi đàm phán với Thương Quốc không có kết quả, liền bị Cẩm Y vệ một lưới bắt hết.
Mãi đến tận một năm trước, sau khi Dương Mộc biết được tình huống dân chạy nạn, cùng với một phần tin tức từ Vương triều Đại Hoành, lúc này mới phái người đi Vương triều Đại Hoành kiểm tra.
Hiện tại Khổng Thượng Hiền lại nói, có đột phá tiến triển!

Bạn cần đăng nhập để bình luận