Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 202: Kỳ Lân Quân Tiến Công

Chương 202: Kỳ Lân Quân Tiến Công

=== oOo ===


- Đương nhiên việc này không thể thiếu sự phối hợp của quân đoàn Thanh Long. Bây giờ là đầu hạ, trời hanh vật khô, ta dự định tối mai sẽ dạ tập. Làm như vậy, dù quân địch bị thảm bại cũng tưởng rằng vì dạ tập, sẽ không nảy sinh tâm lý đề phòng với Kỳ Lân Quân. Sau đó nhân cơ hội này, quân ta lại đánh cho quân Thịnh một đòn đau trên chiến trường!

Vệ Trung Toàn gật gật đầu, đột nhiên lại hỏi:

- Theo ta biết, chiến mã của Kỳ Lân Quân có khảm móng ngựa bằng sắt, tiếng rất vang, sẽ không khiến quân địch cảnh giác chứ?

- Ha ha ha...

Cảnh Quý đột nhiên cười lớn, chắp tay nói:

- Quả nhiên tâm tư của Vệ Tướng quân rất tỉ mỉ. Đúng vậy, chiến mã của Kỳ Lân Quân ta đều có đóng móng ngựa bằng sắt, nhưng mấy hôm trước bản tướng đã tấu xin Binh Bộ hợp tác với thợ của Công Bộ chế tạo gấp vải bọc quanh vó ngựa, làm vậy tiếng động khi quân sĩ hành quân sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Đợi đến khi cách doanh trại địch không xa mới lên ngựa tấn công, nhất định có thể khiến cho quân địch đại bại.

- Vậy bản tướng quân cũng yên tâm. Đúng rồi, vừa rồi tướng quân còn muốn quân đoàn Thanh Long ta tương trợ, không biết có an bài gì?

Hai mắt Cảnh Quý sáng lên, trầm giọng nói:

- Nếu là tập kích bất ngờ thì phải mở rộng chiến quả! Chỉ bằng Kỳ Lân Quân ta thì có thể áp chế quân địch, nhưng nhiệm vụ tập doanh chém đầu quân địch sẽ phải làm phiền Thanh Long Quân. Không chỉ vậy, sau dạ tập, khẳng định tướng lĩnh quân địch sẽ rất tức giận, sẽ xuất kích bất kỳ lúc nào. Chúng ta có thể nhân cơ hội này, năm quân đoàn toàn lực phối hợp, để cho quân địch nếm thử sự lợi hại của kỵ binh.

- Chuyện này…

Vệ Trung Toàn chần chừ nói:

- Ý của Cảnh Tướng quân là để cho mười hai vạn sĩ tốt của bốn đại quân đoàn phối hợp với Kỳ Lân Quân tác chiến? Như vậy chỉ sợ quá mạo hiểm rồi! Mà Bệ Hạ không có ở đây, bản tướng quân cũng không có quyền điều động ba đại quân đoàn khác, chỉ sợ việc này sẽ khó khăn.

Cảnh Quý hơi sốt ruột, vội vàng hỏi:

- Xin hỏi Vệ Tướng quân, ngài có muốn nghênh đón Bệ Hạ không?

- Muốn! Sao lại không muốn!

Vệ Trung Toàn nghiêm mặt nói:

- Tấm lòng trung của bản tướng quân với Bệ Hạ có thiên địa chứng giám, lần này nghênh chiến quân Thịnh, mong muốn lớn nhất chính là nghênh đón Bệ Hạ!

- Vậy ta xin hỏi lại, với thực lực của chúng ta, cho dù Kỳ Lân Quân có thắng được một trận dạ tập, có bao nhiêu khả năng đánh được đến biên cảnh Thịnh Quốc và Động Quốc ở xa ngoài ngàn dặm?

- Chuyện này…

- Cho nên chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng, đi nước cờ hiểm! Chỉ có đánh Thịnh Quốc thật đau, thừa dịp bọn họ không kịp phản ứng mà quét ngang ngàn dặm, lúc đó mới có thể nghênh đón Bệ Hạ!

Vệ Trung Toàn trầm ngâm thật lâu rồi thở dài một hơi, nói:

- Đương nhiên bản tướng quân cũng biết đạo lý này. Nhưng mà… Ài, ta sẽ viết một lá thư khẩn cấp gửi về triều đình, xin Hoàng Hậu nương nương hạ chỉ, để ba quân đoàn còn lại toàn lực phối hợp.

- Tốt lắm, vậy thì hãy xem trận chiến ngày mai.

Vệ Trung Toàn nghiêm nghị khom người vái:

- Ta không sở trường tác chiến kỵ binh, Thương Quốc… xin nhờ Cảnh Tướng quân!

Cảnh Quý kinh hãi vội vàng đỡ Vệ Trung Toàn lên:

- Vệ Tướng quân nói quá lời. Cảnh Quý ta chưa thể báo đáp ơn tri ngộ của Bệ Hạ, huống hồ bây giờ dân chúng Thân Quốc và Công chúa Điện hạ đều là người Thương Quốc rồi, đương nhiên Cảnh Quý ta cũng là người Thương Quốc, chắc chắn sẽ quên mình phục vụ!



Ngày hôm sau, nửa đêm.

Tất cả quân sĩ Kỳ Lân Quân đều đã sẵn sàng.

Mỗi một kỵ binh ngậm một chiếc lá, đây là vì đề phòng vô tình phát ra âm thanh gì đó.

Móng ngựa bọc vải thật dày.

Miệng ngựa cũng bọc rọ sắt, đề phòng chúng hí.

Hơn một vạn chiến mã nhanh chóng đi ra từ cứ điểm, nhắm thẳng doanh địa Thịnh Quốc.

Bên kia, hơn hai vạn binh lính quân đoàn Thanh Long cũng nương theo đêm tối đi theo sau Kỳ Lân Quân.

Đại doanh quân Thịnh im ắng, giờ là nửa đêm nên mọi người đều đang ngủ say, ngay cả binh lính tuần tra cũng ngủ gà gật, hoặc đang xúm lại nói chuyện.

Khoảng cách ba tầm tên… Hai tầm tên… Một tầm tên…

Tiếp tục tiến lên nữa sẽ bị phát hiện.

- Lên ngựa!

Cảnh Quý hạ lệnh, binh lính phía trước ào ào giật vải bọc móng ngựa xuống, sau đó nhảy lên lưng chiến mã, binh lính phía sau thấy vậy cũng đều làm theo.

- Tấn công! Giết!

Ngay lập tức, bên ngoài doanh địa rung động ầm ầm, hơn vạn con chiến mã như một đám quái thú hung mãnh được kỵ sĩ khống chế lao thẳng vào doanh trại quân Thịnh!

Ầm ầm ầm!

Một vạn kỵ binh lấy tư thế bài sơn đảo hải, giết tới đại doanh quân Thịnh. Hàng rào bên ngoài đại doanh thấp bé căn bản không có tác dụng ngăn cản với kỵ binh.

Sau khi xông vào doanh trại quân Thịnh, đám kỵ binh kéo cung nỏ trong tay bắn giết, đánh đổ chậu than trong doanh trại, châm đuốc, bắt đầu phóng hỏa.

Binh lính quân đoàn Thanh Long đi theo sau kỵ binh, nghiêng thùng đổ dầu hỏa, nơi nào bọn họ đi qua đều trở thành biển lửa.

Binh sĩ quân Thịnh vẫn còn đang say giấc nồng, không kịp phản ứng, áo khoác cũng không kịp mặc đã bị tên nỏ bắn trúng, hoặc vì lều vải cháy mà táng thân trong biển lửa.

- Địch tập kích!

- Địch tập kích!

- Nhanh! Có địch tập kích!

Trong tiếng kinh hô bối rối, mười mấy vạn quân Thịnh không kịp tổ chức trận hình phản kháng, vừa ra khỏi lều vải đã lập tức bị kỵ binh chà đạp sát hại.

Doanh trại quân Thịnh mới một khắc trước còn tĩnh mịch đã biến thành chiến trường Tu La. Trong vài dặm liên miên, Kỳ Lân Quân lấy ưu thế tốc độ cường đại tùy ý chà đạp.

Uy thế của liên nỏ cũng được thể hiện rõ mồn một. Binh lính quân đoàn Thanh Long ai nấy đều được trang bị hoàn hảo, tựa như thu hoạch lúa mạch, đi theo sau Kỳ Lân Quân chém giết binh lính quân địch chạy trốn đến thất linh bát lạc.

Oanh!

Lúc này, cửa thành cứ điểm mở ra, vô số binh sĩ quân đoàn Thanh Long lao tới giáp công, bao vây toàn bộ đại doanh quân Thịnh.

Toàn bộ chiến trường như bị bọc quanh bởi một tầng tường vây, bên trong có quái thú ầm ầm xông qua xông lại thu gặt mạng người, tựa như một đấu trường.

Sợ hãi lan tràn…

Trước mặt chiến mã cao lớn, dù là binh sĩ tinh nhuệ cũng cực kỳ nhỏ bé.

Binh sĩ quân Thịnh gần như bị sợ vỡ mật, nào còn có đấu chí phản kháng, chỉ có thể vừa đánh vừa lui muốn xông ra khỏi doanh trại.

Nhưng bọn họ cũng không được như ý.

Quân đoàn Thanh Long vây quanh bên ngoài doanh trại lập tức săn giết, tàn sát những kẻ bỏ chạy gần như không bỏ sót, ngay cả các chủ tướng quân địch cũng chết trong loạn quân.

Vào lúc này, uy lực của kỵ binh được thể hiện rõ ràng. Lều vải quân đội cần phải nhẹ, nên dùng gỗ nhẹ dựng thành, vì thế khi bị chiến mã xông lên đụng phải một cái liền đổ sập, sau đó bị thế lửa lan tràn nuốt hết.

Lửa lớn bùng cháy đến tận hừng đông, quân doanh quân Thịnh kéo dài liên miên chỉ còn một đống tro tàn, thi thể khắp nơi, nhìn qua vô cùng thê thảm.

- Bẩm Tướng quân, thi thể quân địch đã được kiểm tra xong xuôi. Tổng cộng hơn mười ba vạn sáu ngàn người!

Một phó tướng tiến lại thông bẩm, tràn đầy hưng phấn.

Nên nhớ, chừng này tương đương với toàn bộ binh lực Thương Quốc đó.


Bạn cần đăng nhập để bình luận