Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 334: Hưng Vương Và Ninh Vương

Chương 334: Hưng Vương Và Ninh Vương

=== oOo ===


Tháng 9, mùa hè dường như đã kết thúc.

Vô tình, cuộc chiến phạt Tấn đã diễn ra được hơn một năm.

Giống như Dương Mộc dự đoán, tầng lớp quý tộc của Tấn Quốc dần dần bình phục lại, đại quân cần vương ép sát tới Tấn thành, liên quân ba nước tràn ngập nguy cơ.

Sau khi có mấy nước nhỏ là Tống, Việt, Lâm, Mộc gia nhập, áp lực của liên quân tuyến phía tây đã được giảm đi, có xu hướng phá được cục diện.

Hai bên đều hiểu, nếu đánh tiếp nữa thì chỉ có thể là cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề.

Chỉ là, tình hình bây giờ rất bất lợi cho Tấn Quốc.

Một mặt, bởi vì Hoàng đế Tấn Quốc không quá lớn tuổi nên các hoàng tử đều rất nhỏ, phần lớn đều sống ở trong cung, cho nên khi di chuyển về phía bắc đều được dẫn theo. Bây giờ rất nhiều hoàng tử trong đó, bao gồm cả Thái tử vẫn còn bị giam ở Lâm Quốc.

Mặt khác, thế lực quý tộc trong Tấn Quốc rất rắc rối phức tạp, không có một thế lực nào có thể dẫn đầu nhất hô bá ứng, lòng người khó tụ.

Rất nhiều chi nhánh của hoàng tộc đã bắt đầu di chuyển với quy mô lớn, tất cả đều vận chuyển của cải và hàng hóa thỏa đáng, bọn họ đều đang mưu tính rời khỏi mảnh đất thị phi này, bất kể thế nào lúc này thoát đi rồi tính sau.

Hoàng tộc rắc rối phức tạp, tất nhiên phía dưới có không ít sản nghiệp, mỗi nhà đều giàu có nên đi khắp thiên hạ cũng không lo tới chuyện kiếm sống. Bọn họ chỉ muốn rời khỏi nơi chiến tranh loạn lạc này, còn sau đó thì không cần lo lắng đến lối thoát.

Nhưng trong lúc này, Hưng Vương ở thượng du sông Trung Độ đã dựng lên đại kỳ khôi phục lại non sông, muốn sống chết với Tấn Quốc, cùng chung hoạn nạn với người trong nước.

Tin tức này tất nhiên đã thu hút sự chú ý của cả nước.

Năm đó, Hưng Vương đã từng tham dự việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng trong thời gian đầu, bởi vì dưới tay không có binh quyền nên bị ép phải rời khỏi cuộc tranh đoạt này.

Cũng chính bởi vậy, sau khi Tiên Đế lên ngôi, bởi vì Hưng Vương không phải kẻ thù chính trị chính nên không bị chèn ép quá lớn, chỉ là được phong vương rồi phái đến một thành nhỏ, sau đó thì không có gì nữa.

Bây giờ Hoàng đế bị giết, hắn có được huyết thống hoàng thất, nhảy ra giơ cao đại kỳ cứu nước, nói từ trên phương diện huyết thống, hắn đã chiếm được ưu thế rất lớn.

Ngay sau đó, vương gia ở mấy nơi còn lại mới như tỉnh mộng, tất cả đều nhảy ra hô cao khẩu hiệu.

Nhưng cơ hội thoáng cái đã biến mất.

Bởi vì tiền tuyến truyền đến tin tức, hai vị Đại Tướng quân Hoa Ôn Kỳ và Tần Kham đều đã ủng hộ Hưng Vương.

Hoa Ôn Kỳ và Tần Kham là ai?

Trăm năm qua, Tấn Quốc tổng cộng có năm vị Đại Tướng quân. Trong đó, Vương Hộ đã già, những năm gần đây vẫn ở trong nhà dưỡng lão. Tuân Ngô đã bị cách chức Đại Tướng quân, do Trâu Cát thay thế, Uông Chấp bị đánh bại nên tự sát. . .

Bây giờ, người nắm giữ phần lớn binh quyền của Tấn Quốc cũng chỉ có ba người Hoa Ôn Kỳ, Tần Kham và Trâu Cát.

Bây giờ, có hai vị Đại Tướng quân biểu thị thần phục Hưng Vương, ủng hộ hắn làm tân quân, cho nên vị trí tân quân này đã không có gì phải bàn cãi nữa.

Đối với điều này, rất nhiều quý tộc trong nước cũng thoáng yên lòng. Có mục tiêu là tốt rồi, chỉ sợ cả quốc gia hỏng bét, các tướng sĩ phòng thủ ngoài tiền tuyến sẽ sinh ra tâm tư khác.

Nhưng Trâu Cát lại không cho là vậy.

Từ khi bắt đầu cuộc chiến đến nay, hắn vẫn đọ sức với quân đoàn Thanh Long.

Sau khi Tuân Ngô bị gọi về nước, lúc đầu hắn còn có chút bàng hoàng luống cuống, nhưng sau đó dần dần hiểu được mưu đồ chiến lược của Thương Quốc, vì thế thảnh thơi tiếp tục dây dưa với quân đoàn Thanh Long, đến nay đã nửa năm cũng chưa từng xảy ra trận chiến nào.

Khoảng thời gian trước, hắn rút lại hai mươi vạn đại quân về nước cần vương, bây giờ vẫn còn có khoảng bảy mươi vạn quân.

Hắn nắm trong tay bảy mươi vạn đại quân, có thể nói là nhân vật nắm thực quyền đứng thứ ba trong quân đội Tấn Quốc bây giờ.

Hắn vốn đang tính toán, Tấn Quốc đã sắp không chống đỡ được nữa, đến lúc đó sẽ xem thử mình có khả năng vạch ra một địa bàn, dứt khoát khai quốc xưng đế hay không. Nhưng không ngờ Tấn Quốc chỉ rối loạn trong thời gian ngắn đã lại có người đứng ra gánh lấy trọng trách, Hoa Ôn Kỳ và Tần Kham cũng đưa ra lời thần phục.

Lần này, Trâu Cát hoảng sợ rồi.

Hắn là một thần tử dựa vào nịnh hót mới ngồi vào được vị trí như ngày hôm nay, lại còn bất hòa với mấy Đại Tướng quân còn lại, thậm chí còn từng công kích Tần Kham. Đại chiến lần này phía bên mình chiếm ưu thế cực lớn về binh lực, nhưng trừ trận chiến qua sông thì không có hành động gì khác, có thể nói là chỉ ngồi chờ chiến.

Tổng hợp lại mấy điểm này, nếu Hưng Vương ngồi vững vàng trên ngôi vị hoàng đế, vậy hắn làm gì còn đường sống nữa?

Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp mới được!

Vào lúc hắn đang nghĩ mãi không ra được kế nào thì có một thân vệ tới báo tin, nói là Thương Quốc phái sứ giả đến.

Sứ giả của Thương Quốc sao?

Trâu Cát trầm ngâm một lát, có phần kinh ngạc.

Hắn giằng co với quân đoàn Thanh Long phía đối diện đã gần một năm, giữa hai quân đừng nói là phái sứ giả tới, thậm chí xung đột cũng rất ít, rõ ràng là dáng vẻ cả đời không qua lại với nhau. Ngày hôm nay bọn họ bỗng nhiên phái người tới, đây chẳng phải là mặt trời mọc từ phía tây sao?

Trâu Cát bảo thân vệ mời sứ giả đến soái tướng rồi bắt đầu quan sát.

Đây là một quân binh chừng bốn mươi tuổi, mặc quân phục đặc biệt ngắn gọn của quân Thương. Người này cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa một phần công văn đến trong tay hắn.

- Đây là. . .

Sau khi Trâu Cát xem xong lại càng kinh ngạc hơn.

Ninh Vương?

Ý của Thương Quốc là muốn đạt thành minh ước với Trâu Cát, cùng nhau ủng hộ Ninh Vương ngồi lên vị trí của hoàng đế?

Trâu Cát nghĩ tới Ninh Vương chính là người đầu tiên lên tiếng hưởng ứng ngay sau Hưng Vương.

Nhưng mà, cái tên ngốc Ninh Vương kia cũng muốn chen một chân vào sao?

Người khác không biết Ninh Vương là dạng người thế nào, nhưng hắn lại biết rất rõ. Trước đây bọn họ thường giao du với nhau, nếu nói tới ăn chơi thì là một tay hảo thủ, nhưng nếu nói tới thống trị quốc gia thì sợ rằng còn không bằng một quản gia.

Thương Quốc muốn Tấn Quốc nội chiến sao?

Hay chỉ muốn nâng đỡ một tên hoàng đế bù nhìn?

- Đại Tướng quân, chuyện này chính là quyết định của Hoàng đế Đại Thương ta. Đồng thời nói rõ, chỉ cần Ninh Vương có thể lên làm hoàng đế, liên quân ta sẽ suy nghĩ tới việc lui binh và nối lại tình xưa với Tấn Quốc.

- Hả?

Trâu Cát đảo tròng mắt, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung thản nhiên.

- Đại Tướng quân, lúc này còn chưa có lực lượng có thể càn quét Tấn Quốc, nếu ngày khác để cho Hưng Vương đăng cơ làm hoàng đế, lẽ nào ngài lại yên tâm sao? Cuộc chiến lần này, Đại Tướng quân nắm trăm vạn đại quân nhưng tính toán đâu ra đấy, chưa bao giờ đại chiến một trận với quân ta, cẩu thả trốn ở một góc, sau khi về nước sẽ bị chỉ trích thế nào, nói như vậy thì tướng quân chắc đã hiểu rõ chứ?

- Trong tay bản tướng nắm trọng binh, nếu Hưng Vương muốn động đến ta thì vẫn phải cân nhắc một chút.

- Ha ha ha, nực cười, đúng là nực cười!

- Ngươi cười cái gì?

Trâu Cát thầm buồn bực lại có chút chột dạ.

- Nghe nói nửa năm qua Đại Tướng quân đã đổi một số lượng lớn tướng lĩnh trong quân. Nói vậy thì bản thân ngài chắc hẳn vẫn hiểu rõ, một đội quân tạm thời gom lại, các tướng sĩ đều đến từ các nơi trong Tấn Quốc, sẽ không có khả năng bằng quân đội của mình. Đến lúc đó Hưng Vương đăng cơ, bỏ đi chức tướng quân của ngài. . . Ngài đoán xem các tướng sĩ sẽ ủng hộ ngài mưu phản, hay băm thây ngài thành nghìn mảnh?

- Câm miệng! Mưu phản gì chứ? Lòng trung thành của bản tướng với bệ hạ có nhật nguyệt chứng giám, ngươi đừng giội nước bẩn vào ta!

- Bệ hạ? Ha ha, không biết tướng quân nói bệ hạ là Hưng Vương, hay là Ninh Vương?


Bạn cần đăng nhập để bình luận