Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 597: Đông Tuần (2)

Chương 597: Đông Tuần (2)

=== oOo ===


Chương 597: Đông Tuần (2)

Một lần nữa thiết lập và xác định chế độ quận huyện, vừa hoàn toàn phân rõ giới hạn với Vương Triều Đại Lễ trước kia, vừa dời đi phương hướng của dư luận.
Kết thúc buổi lễ, chiếu thư của Hoàng đế đã được in ra, dán hết ở bốn cửa tân Thương Thành.
Người trong tân Thương Thành đều đổ xô ra đường, chen chúc nhau xem chiếu thư của Hoàng đế.
Đương nhiên, nội dung trên chiếu thư không chỉ có chế độ quận huyện đơn giản như vậy, còn có một ít chi tiết khác.
Đây là vì để dư luận hoàn toàn dời đi.
Rốt cuộc, đã làm Hoàng đế hai mươi mấy năm, Dương Mộc cũng đã không còn chú ý tới việc phô trương nữa, dù sao trong ghi chép của sử sách đời sau cũng chỉ là vài nét bút ít ỏi, hà cớ gì phải chấp nhất với một chút thanh danh ấy?
Bây giờ việc quan trọng nhất là phải làm cho lòng dân hướng về Vương Triều Đại Thương, tăng cường nhận thức của dân chúng về thân phận hiện tại.
Cho nên, trên chiếu thư viết hệ thống chính trị, biện pháp thực hiện của địa phương, quận huyện và một ít lời giới thiệu.
Đại khái là:
Quận Quan là người đứng đầu của một quận, chủ yếu là trông coi quận, tổng chưởng chính sự.
Quận Thừa là người hỗ trợ trông coi công việc, giúp đỡ Quận Quan.
Quận Ủy là quan võ của một quận, phụ trách phòng thủ và trông coi an ninh trật tự.
Ngự sử Giám sát , do Bộ Giám sát của triều đình phải tới để giám sát quan viên trong quận, tương tự Thứ sử.
Sau đó noi theo mười hai bộ của triều đình, thiết lập mười hai tổ. Vì cổ vũ sáng tạo và bồi dưỡng nhân tài khoa học kỹ thuật, ngay cả Bộ Khoa học kỹ thuật cũng thiết lập một phòng khoa học kỹ thuật, tiện thể phụ trách truyền bá một ít kiến thức khoa học.
Về phần huyện, Huyện lệnh là người đứng đầu huyện, quản lí chính sự. Huyện thừa, huyện ủy và các bộ phận khác, chức vụ và tên đều giống với quận.
Tiếp đó, chính là cấp bậc trong làng xã.
Xưa nay, bất cứ các quốc gia nào của Vương Triều Đại Lễ, hay là các quốc gia Trung Quốc cổ đại mà Dương Mộc biết, triều đình đều chỉ khống chế tới cấp bậc huyện, còn hương thôn làng xã cơ bản đều là dựa vào tự trị và tộc pháp, đa số là do người già đức cao vọng trọng
đảm nhiệm.
Nhưng mà, từ lúc Thương Quốc vẫn còn rất nhỏ, Dương Mộc đã để mắt tới hai tầng cấp này. Ngay cả trong thôn, trưởng thôn đều sẽ được bổ nhiệm từ trên trấn xuống, phụ trách trông nom và chỉ dạy cho dân về phong tục tập quán dân tộc, phổ biến pháp lệnh.
Cho nên, nó chính là trạng thái lý tưởng nhất để lan truyền bộ lệnh này.
Thế nhưng, suy xét đến tình hình khác biệt của rất nhiều khu hoang vắng, mấy thôn xóm ở đây đương nhiên là không có bao nhiêu hộ gia đình, cho nên sẽ không có khoảng cách cố định, cho phép một ít cơ cấu hành chính của quận huyện tới những thôn xóm này.
Tính chất linh hoạt của quận huyện Thương Quốc được thể hiện rất rõ ngay tại điểm này, còn lại cơ bản đều cố định.
Sau đại lễ là phong thưởng.
Ngay lúc này, các Hoàng đế của mấy tiểu quốc đều hết sức kinh ngạc, bởi vì trong dự đoán của họ, sau khi chủ động quy hàng, có lẽ vẫn sẽ được làm Vương gia gì gì đó, vốn muốn hỏi thăm rõ ràng, nhưng nghĩ tới Hoàng đế Vũ Quốc cũng chỉ được phong làm Công tước liền thu lại ý tưởng.
Có lẽ, Hoàng đế Thương Quốc căn bản không nghĩ tới việc phong Vương.
Công tước, tuy rằng không phải tước vị cao nhất, nhưng cũng không thấp, bọn họ có thể truyền nó lại cho con cháu đời sau.
Chỉ cần không mưu nghịch tạo phản, Thương Quốc trường tồn, con cháu sau này của họ vẫn sẽ tiếp tục đứng trên cao.
Tháng mười, Dương Mộc bắt đầu tuần tra phía đông.
Mục đích lần này rất đơn giản, chủ yếu là đi xem hải quân một chút, thể hiện sự coi trọng của hắn đối với hải quân.
Dù sao, sẽ lập tức ra tay với mấy Vương triều còn lại, ở mức độ nào đó mà nói, thì hải quân còn quan trọng hơn cả lục quân, nên đương nhiên hắn phải tỏ rõ sự xem trọng của mình, như vậy thanh niên Vương Triều Đại Thương mới có thể toàn tâm toàn ý hướng tới hải
quân.
Ngàn vạn lần không được xem nhẹ sức mạnh của người lãnh đạo!
Lấy uy vọng lúc này của Dương Mộc trong quân đội, chỉ cần hắn vung tay gọi một tiếng, cho dù tình hình có gian khổ đến mức nào đi chăng nữa, cũng sẽ có một đoàn thanh niên đổ xô chạy tới.
Toàn bộ doanh trại chia làm hai đội nhân mã xuất phát, hai ngàn quân tinh nhuệ do Cấm Vệ Quân quản lý, ngoại trừ đội hộ tống quân
nhu và thợ thủ công đi điều tra các con đường ven biển, quận huyện các nơi ven đường phụ trách tiếp đãi.
Đội còn lại là đội tàu chủ chốt, lúc này trong đội có hơn hai trăm con tàu lớn bé khác nhau, hơn mười tàu có quy mô lớn, hơn trăm tàu chiến khác nhau, gần trăm con tàu chở hàng cỡ lớn, cái gọi là tàu cỡ lớn, ngoài trừ thủy thủ thì có thể chứa gần trăm người và lượng lương thực trong ba tháng.
Tàu chiến có nhiều loại như cánh lớn, cánh nhỏ, cầu tàu... Hơn hai trăm con tàu lớn nhỏ tạo thành đội hình thủy chiến, cánh buồm trắng tinh san sát nhau như những đám mây, CỜ quạt và kèn lệnh ăn ý phối hợp, thật sự là một kỳ quan hàng hải chưa từng thấy bao giờ.
Tâm tình của Dương Mộc vô cùng tốt. Tuy là lần đầu tiên đi thuyền ra biển, đối với việc sóng biển nhấp nhô xóc nảy và gió biển vẫn có chút không khỏe, nhưng vẫn hưng trí bừng bừng đi lên chòi gác của tàu, thủ vệ và nội thi giám đều vô cùng lo lắng cảnh giác.
Cũng có một số người, lúc lên tàu có dấu hiệu say sóng, tìm thợ thủ công lấy mấy tấm ván gỗ lấp kín không cho gió thổi tới, mới tốt hơn
một chút.
- Nhìn ra biển như thế này thích hơn lúc nhìn từ bờ biển ở kiếp trước không biết bao nhiêu lần!
Tâm tình Dương Mộc cực kì sung sướng, tràn đầy hào hứng phân phó Thẩm An mở yến tiệc, muốn cùng vài vị đại thần lại đây xem cảnh biển.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm An đi ra biển, mặc dù có hơi say sóng, nhưng dẫu sao cũng là một cao thủ Tiên Thiên, chốc lát sau đã điều chỉnh tốt, nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng đế liền lập tức đi sắp xếp.
Một lát sau, vài thùng rượu đã được mở nắp, mùi hương bắt đầu tỏa ra.
- Bệ hạ, đây là lần đầu tiên thần ngắm nhìn biển cả rộng lớn như vậy, không biết điểm cuối của nó trông như thế nào?
Khổng Thượng Hiền cười nói.
- Ha ha ha! Ái khanh muốn thấy điểm cuối?
Dương Mộc cười hỏi.
- Đúng vậy!
- Nếu trẫm nói với khanh rằng, biển này rộng vô biên, không có điểm cuối thì sao?
- Bệ hạ, ngài nói nơi này không có điểm cuối? Không thể nào, Bệ hạ ngài đang nói đùa sao.
- Ha ha ha...
Dương Mộc cười to nói:
- Nơi này vốn dĩ là một hình cầu, giống như một quả cầu đồ chơi vô cùng to lớn, trẫm và khanh hiện tại đang đứng ở trên quả cầu, không tin ái khanh có thể nhìn mấy con tàu phía trước, có phải chỉ nhìn đến cột buồm hay không?
- ...!???
Khổng Thượng Hiền há miệng, giống như muốn phản bác, nhưng đột nhiên dừng lại.
Hình như...đúng là như vậy thật!
Dương Mộc cười ha ha, thừa dịp này phổ cập kiến thức địa lý cho hắn.
Thật lâu sau, Khổng Thượng Hiền mới phục hồi lại tinh thần hỏi:
- Bệ hạ, sao ngài biết được?
- Trẫm vâng mệnh trời, đương nhiên là biết...
Dương Mộc nghiêm túc nói.
Khổng Thượng Hiền vội vàng gật đầu, không hề nghi ngờ. Những năm gần đây hắn đã bị Hoàng đế Bệ hạ không ngừng đưa vào những tư tưởng kì diệu, vũ khí của Bộ Khoa học kỹ thuật chính là ví dụ tốt nhất, chứng minh Hoàng đế Bệ hạ là người có thể câu thông với thần linh.
Nghe thấy vậy, một ít đại thần còn lại cũng lâm vào trầm tư, rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận