Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 379: Kết Thúc Tham Quan

Chương 379: Kết Thúc Tham Quan

=== oOo ===


Mặc dù lời này lọt vào trong tai Hoàng đế các nước không dễ nghe như vậy, nhưng đó là sự thật, truyền ra một tin tức rất cường ngạnh.

Ở dưới sự hướng dẫn của Trương Chấn, đoàn người lúc đi lúc dừng, trên đường vượt qua từng chướng ngại vật và trạm canh gác để tiến vào trong thành Công Nghiệp.

Ở trong này không ngờ chính là một thành trì với mô hình nhỏ, có dân cư cũng có khu phố, thậm chí còn có tiệm cơm quán trà, một vài phương diện chủ yếu trên phố phường cũng có.

Trương Chấn giới thiệu:

- Còn đây là nơi các binh sĩ, thợ thủ công và người nhà ở, tương đương với một thị trấn cỡ nhỏ, xem như là chỗ quan trọng, sẽ không thể dẫn theo các vị tới thăm được.

Trương Chấn nói một lúc rồi dẫn mọi người đến chỗ phía tây thành.

Ở đây là nhà máy đệ nhất của thành Công Nghiệp —— Xưởng sắt thép.

Trước đây, công nghiệp của Thương Quốc là bắt đầu từ sắt thép, khai sáng ra phương pháp xào cương, lại đi qua từng bước mới phát triển đến luyện thép lò cao như bây giờ.

Nhà máy này là nguồn gốc cho sự cường thịnh của Thương Quốc, cũng chính là bắt đầu từ cải tiến công nghiệp gang thép, vũ khí và trang bị quân đội bước vào quá trình phát triển nhanh chóng, tiến tới việc thúc đẩy Bộ Khoa học kỹ thuật nghiên cứu ra càng nhiều thứ hơn, ví dụ như lò xo và bánh răng,...

Nếu không sẽ không có cách nào tạo ra mấy dụng cụ bằng sắt bình thường này.

Ở dưới sự hướng dẫn của Trương Chấn, Hoàng đế các nước bước vào chỗ luyện sắt, đi thăm công nghệ luyện rèn đúc phức tạp của Thương Quốc.

Mặc dù nhìn bề ngoài cũng không thể nhìn ra được điều gì, nhưng tất cả Hoàng đế đều cảm giác rất kinh ngạc.

Dương Mộc cũng vậy. Dù sao nhà máy với quy mô lớn như vậy, bản thân tự mình trải qua còn chấn động hơn nhiều so với xem tin tức trên TV ở kiếp trước.

Vì vậy, tiếp theo Hoàng đế các nước lại tới xưởng quân khí, nhìn thấy chỗ trưng bày binh khí của Thương Quốc.

Bất luận là liên nỏ hay là nỏ tay, hoặc là các loại binh khí được chế tạo bằng thép luyện, cũng làm cho mọi người kinh ngạc thán phục không thôi.

- Mời các vị xem, đây là nỏ pháo mà Đại Thương ta mới nghiên cứu chế tạo ra, uy lực của nó còn hơn máy bắn đá bình thường. Ở trong cuộc chiến công thành cỡ lớn, nếu có mấy chục nỏ pháo là đủ để chống đỡ được thiên quân vạn mã.

Nỏ pháo thay thế được máy bắn đá sao?

Hoàng đế các nước có chút không tin, dù sao ở trong ấn tượng của mọi người, máy bắn đá quả thực là quái vật chiến tranh, ngay cả thành trì như Tấn Thành cũng không kiên trì được bao lâu, làm cho tướng sĩ giữ thành không thể không buông tha, sao có thể còn có vũ khí mạnh hơn nữa chứ?

Nỏ pháo thật sự là một thứ rất mới mẻ độc đáo, trước đó mọi người ở đây thậm chí còn chưa từng nghe qua.

Trương Chấn cũng biết, chỉ dựa vào lời nói của người bên mình rất khó làm cho các vị Hoàng đế tin phục, vì vậy hắn ra lệnh cho mấy bộ hạ đi theo:

- Các ngươi đi thử hiệu quả một lần đi.

Vì vậy, tiếp theo lại phát sinh một chuyện làm cho Hoàng đế các nước cả đời cũng khó quên. Ngay trước mặt mọi người, mấy thợ thủ công của Công Bộ lần lượt kiểm tra uy lực của máy bắn đá và nỏ pháo, mạnh mẽ đánh sập một bức tường chắn dày như tường thành.

Ầm ầm...

Tường thành ầm ầm sụp xuống, đồng thời trái tim của Hoàng đế các nước cũng sụp theo.

Lúc này, Hoàng đế các nước làm gì còn nhớ rõ chuyện so sánh giữa hai bên cái nào lợi hại hơn nữa. Rất rõ ràng, bất luận là loại nào cũng đều là quái vật khổng lồ trong cuộc chiến tranh. Nếu như có đủ thời gian, đủ để phá sập tường thành của bất kỳ một tòa thành trì nào.

Điều này có nghĩa là gì?

Từ đó về sau, cho dù là thành trì lớn nhất của các nước, ở trước mặt quân đội Thương Quốc đều là thùng rỗng kêu to!

Mà các quốc gia lại không có bất kỳ biện pháp nào.

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng chấn động này, cho nên suốt thời gian thật dài sau đó, Hoàng đế của các nước đều bất giác ngầm cảm thấy may mắn vì hôm nay đã quyết định bước vào thành Công Nghiệp. Bằng không sau này nghe nói đến, có lẽ còn tưởng rằng người ta khuếch đại lên.

- Các vị, bởi vấn đề công nghệ nỏ pháo, uy lực tuy lớn nhưng vận chuyển thuận tiên hơn so với máy bắn đá rất nhiều. Nhưng cũng chính bởi vì bị công nghệ hạn chế, cho nên không có cách nào sản xuất được quá nhiều, cho dù là các quân đoàn lớn của Đại Thương ta bây giờ cũng không được trang bị.

Trương Chấn vừa giải thích vừa bảo người đẩy máy bắn đá và nỏ pháo đi, sau đó lại dẫn mọi người cùng bước vào xưởng chế tạo giấy và xưởng in ấn. Tuy nhiên, so với ở xưởng sắt thép và xưởng quân khí, ở đây lại không thú vị bằng.

Ngược lại ở đây giống như một viện bảo tàng, không nhìn thấy được thứ gì có hàm lượng kỹ thuật cả.

Đương nhiên, cũng có một điểm làm cho các vị Hoàng đế phải nhổ nước bọt.

Bởi vì, bọn họ tận mắt nhìn thấy một đứa trẻ cầm một tờ giấy trắng chui vào trong nhà vệ sinh, cầm thứ giấy quý giá này để chùi đít!

Đơn giản là phí của trời!

Hoàng đế các nước nổi giận. Phải biết rằng, ở quốc gia của mỗi người, cũng chỉ có bọn họ và số ít quý tộc mới có khả năng hưởng thụ được sự tiện lợi và thư thái này, đồng thời hàng năm vì thế mà phải chi một khoản rất lớn. Nhưng không ngờ được, ở trong thành Công Nghiệp, tùy tiện một đứa trẻ cũng có thể không coi giấy trắng ra gì.

Đúng là buồn cười!

Cũng không phải là mọi người đố kị đứa trẻ này, mà tất cả mọi người đều hiểu rõ vì sao giấy trắng bên ngoài bán đắt như vậy.

Cũng không phải là giá trị chế tạo quá cao, mà là Thương Quốc cố ý khống chế giá trị của nó, cố ý bán cao như vậy!

Thoáng cái, ánh mắt phần lớn mọi người nhìn về phía Dương Mộc cũng có chút khác biệt.

Trước đó, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chi phí chế tạo giấy của Thương Quốc không cao lắm, nhưng không ngờ được lại rẻ đến như vậy!

Rẻ đến mức tùy tiện một đứa bé cũng có thể cầm đi chùi đít!

Trong nháy mắt, ở trong lòng Hoàng đế các nước, thứ giấy được các quốc gia tôn sùng như thần vật đã giảm xuống mấy đẳng cấp.

Không trách được mỗi tháng Thương Quốc đều có thể cố định cho ra mấy kỳ "Thời báo Đại Thương", cũng không phải cam lòng bỏ ra số tiền lớn, mà căn bản không tốn bao nhiêu!

Dương Mộc xoa mũi, có phần xấu hổ.

Ở trong chuyện này, Thương Quốc thật sự đã lợi dụng địa vị lũng đoạn của bản thân để kéo giá giấy trắng lên gấp trăm lần, gấp ngàn lần. Nhưng từ góc độ lợi ích của bản thân để nói, loại hành vi này của Thương Quốc cũng không sai, dù sao cũng là vật hiếm thì quý, Thương Quốc cũng không ép mua ép bán, người khác chê giá cao, cùng lắm không mua là được rồi, không có liên quan gì với Thương Quốc.

Cho nên, chẳng mấy chốc Dương Mộc đã phát huy tinh thần không biết xấu hổ của mình, nói:

- Các vị không nên kinh ngạc, tuy giá trị chế tạo giấy không cao, nhưng lúc trước khi nghiên cứu đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ. Khi đó sức mạnh Thương Quốc còn nhỏ yếu, gần như đã dốc sức toàn quốc để nghiên cứu loại vật này, bây giờ cũng là khởi nguồn tài lực của Thương Quốc ta, không có gì đáng trách, hi vọng mọi người hiểu và tha thứ cho.

Hoàng đế các nước cúi đầu hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nhiều lời.

Qua nhiều năm như vậy, mọi người cũng đã quen rồi.

Hơn nữa, đồ vật là của bản thân Thương Quốc, quả thật không nhất thiết phải suy nghĩ đến tâm tư của mọi người, hoàng đế Thương Quốc còn giải thích với mọi người đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Tiếp theo, mọi người lại đi thăm xưởng xi măng và xưởng thực phẩm,... Dần dần, hình tượng Thương Quốc ở trong lòng mọi người đã càng thêm rõ ràng.

Giống như tối hôm qua Dương Mộc đã suy tính vậy, nếu muốn các nước kinh sợ thì tất nhiên phải làm cho kinh sợ triệt để, làm cho quân vương các nước lĩnh hội sự mạnh mẽ trên các phương diện như quân sự và khoa học kỹ thuật của Thương Quốc, khắc sâu sự mạnh mẽ của Thương Quốc vào trong lòng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận