Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 456: Lo Lắng Và Thương Lượng Trên Triều

Chương 456: Lo Lắng Và Thương Lượng Trên Triều

=== oOo ===


- Trước đây, người cùng thần kề vai chiến đấu lâu nhất là Đại Nguyên soái quân đoàn Bạch Hổ - Tư Mã Hoành.

Vạn Hỉ dừng lại một lát mới nói tiếp:

- Người này nhìn như hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, tính tình cũng nóng nảy, không giống với một người tướng soái, lúc đầu ngay cả thần cũng cho là như vậy. Nhưng sau đó mới phát hiện ra, người này có tài học đầy người, có cách nhìn độc đáo về việc hành quân chiến đấu, bình thường khi cần bày binh bố trận và bày ra sách lược thì có phong cách riêng, cũng làm cho thần phải tâm phục khẩu phục.

- Ài, nhân tài như vậy, không ngờ không ở Đại Sở ta, đúng là khiến cho người ta đau lòng.

Hùng Mẫn Nột vừa nghe vừa gật đầu, đồng thời trong lòng thầm thở dài.

- Bệ hạ hiểu nhầm rồi! Ý thần cũng không phải muốn nói người này có tài dẫn binh chiến đấu.

Vạn Hỉ lắc đầu, nói:

- Bệ hạ có biết, trong lúc thần nói chuyện với hắn, một câu thường nghe được nhất là gì không? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Mỗi lần trước khi chiến đấu, tướng lĩnh quân đoàn Bạch Hổ đều sẽ tập trung lại, tiến hành phân tích về tình hình quân địch, phái ra lượng lớn thám báo, trước khi chưa chuẩn bị đầy đủ, bọn họ sẽ không bao giờ mạo hiểm. Mà một khi muốn chuẩn bị tiến mạnh về phía trước, như vậy phương diện hậu cần tuyệt đối sẽ phải được bảo đảm không hề sai sót, đồng thời lại suy nghĩ xem làm thế nào cắt đứt hậu cần của quân địch, cùng một mưu kế và chiến pháp, bọn họ không ngờ có thể liên tục dùng tới hai lần. Sau đó thần lại phát hiện, không chỉ quân đoàn Bạch Hổ có phong cách này, ở trong quân đoàn Huyền Vũ phía sau cũng vậy.

- Ý của khanh là...

Hùng Mẫn Nột cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó.

- Thần nghi ngờ, tướng soái quan trọng của Thương Quốc đều được cùng một vị cao nhân truyền thụ. Nói cách khác, ở trên phong cách chỉnh thể sẽ tương tự như vậy. Chính là căn cứ vào suy đoán này, thần cảm thấy Thương Quốc hẳn đã chuẩn bị kỹ càng, có thể lập tức đánh một trận bất ngờ, làm cho Đại Sở ta trở tay không kịp.

- Chiến tranh không phải nói đánh là đánh, trước kia trẫm còn chưa nghe được tin tức nào, sáu năm không tiến hành đại chiến, trong quân đội không cần cổ vũ sĩ khí gì sao?

- Bệ hạ đừng nên quên, Thương Quốc khác hẳn, binh lính Thương Quốc không sợ chiến tranh, trái lại khát vọng chiến tranh, đây là điều thần từng thấy ở trong doanh trướng quân Thương trước đây.

Trong lúc Vạn Hỉ nói, không khỏi nghĩ tới một năm kia, mình đã gặp một tiểu tử trẻ tuổi bị thương nặng ở cửa doanh trướng của quân Thương.

Hùng Mẫn Nột nghiêm mặt:

- Vậy chúng ta không nên bàn bạc ở đây nữa, lập tức triệu tập quần thần tiến hành triều nghị!

...

Buổi chiều, một cuộc tranh luận kịch liệt được diễn ra trong triều điện của Sở Quốc.

Ngay cả trí sĩ Cổ Nghị cũng được đặc biệt gọi tới.

Rất hiếm thấy, Hùng Mẫn Nột sai người tóm tắt lại sự thay đổi, quật khởi của Thương Quốc trong mấy năm nay.

Trong giây lát, các đại thần trong điện đều im lặng.

Những năm gần đây, chính bản thân bọn họ đã có cống hiến rất nhiều sức lực cho sự quật khởi của Thương Quốc.

Nhóm người như Vạn Hỉ và Cổ Nghị kể rõ, Thương Quốc căn bản mạnh mẽ là nhờ vào chế độ, trong lúc các nước vội vàng thôn tính, Thương Quốc đã nghỉ dưỡng sức sáu năm, hoàng quyền vững chắc, dựa theo các loại phỏng đoán, binh lực đã gần với hai trăm vạn.

Thực lực này rõ ràng đã vượt qua khi chinh phạt Tấn.

Hơn nữa, cân nhắc đến rất nhiều nhân tố khác, có thể còn nhiều hơn gấp ba, thậm chí là gấp bốn.

Trong lúc này, Sở Quốc không thích hợp tiến hành đại chiến với Thương Quốc, nên đi giao tiếp với các quốc gia để dồn Thương Quốc vào thế cô lập, sau đó mới từ từ mưu tính.

Trong trường hợp đó, lợi ích của thế gia đại tộc làm sao đảm bảo được?

Tình thế cuối cùng đã phát triển đến bước này rồi sao?

Một khi khai chiến, trong triều đình và bách tính Thương Quốc nhất định sẽ hiện lên làn sóng phạt Sở, các quốc gia trong thiên hạ đều đang mở to mắt nhìn xem Sở Quốc hành động thế nào. Nếu nhẫn nhịn, không nói đến sẽ làm giảm nhuệ khí của Sở Quốc, ngay cả các quốc gia còn lại cũng càng khinh thường Sở Quốc.

Xét về lâu dài, nếu Sở Quốc muốn tiến thêm một bước thì vẫn cần phải đánh một trận.

- Chỉ cần bệ hạ định ra sách lược, lão phu sẽ dốc hết sức thực hiện!

Gia chủ Đàm gia nói một câu.

Vạn Hỉ vẫn luôn trầm tĩnh suy nghĩ lại lên tiếng:

- Cân nhắc từ đại thế, hiện nay vẫn phải tỏ chút thái độ cho Thương Quốc thấy, bằng không trong ngoài đều khó yên. Chỉ là, trận chiến này cần phải thắng thật nhanh, không thích hợp đánh lớn giằng co lâu dài. Sau khi chiến thắng, bệ hạ lại phải ép Thương Hoàng Bệ hạ vào thế hạ phong, để thiên hạ đều biết Đại Sở cũng không hề yếu thế.

- Đại Sở ta có thể đánh thắng được sao?

- Từ trước đến nay Hoàng đế Thương Quốc không phải là người chịu thua, nếu Sở Quốc ta đánh thắng một trận, khó bảo đảm Thương Quốc không tiếp tục tăng thêm quân.

- Hiện nay, dường như chỉ có thể làm vậy.

Đến khi thật sự thảo luận xem có chiến không, các đại thần đều bắt đầu dao động.

Lợi ích của gia tộc là một mặt, bọn họ vẫn có sự bất an trước chiến tranh và có chút khủng hoảng đối với danh tiếng hung ác của Thương Quốc.

Nhưng cũng không có người nào đưa ra được sách lược tốt hơn.

Thật lâu sau, cũng không có ai nói gì thêm.

Xem như bọn họ đã thầm chấp nhận sách lược do Vạn Hỉ đưa ra.

- Gặp mặt chuyện dễ bàn.

Hùng Mẫn Nột nhíu mày nói:

- Quan trọng hơn là phải thắng nhanh trận này.

Vạn Hỉ xúc động chắp tay:

- Trận chiến này xin cho thần đích thân dẫn binh, nhất định sẽ đánh ra uy phong cho bệ hạ.

Hắn vừa nói dứt lời, Cổ Nghị liền vỗ bàn khen hay. Mấy vị trọng thần đều tán thưởng, ngay cả chân mày của Hùng Mẫn Nột cũng giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.

Vạn Hỉ là người rất ít nói, nhưng hết sức trầm ổn, dẫn binh xuất chiến càng khiến người ta yên tâm. Lại nói, ở trong cuộc chiến phạt Tấn, quân Tấn bao vây đuổi giết như vậy, hắn chỉ có ba mươi vạn đại quân vẫn có thể sống sót, nên không phải bàn cãi gì nữa.

Hắn nói đánh ra uy phong, vậy tất nhiên có thể đánh ra uy phong.

Chỉ cần đánh thắng một trận, như vậy ở trên thực lực quân sự lại có thể tạm thời áp chế một bậc, làm cho các quốc gia phải để ý.

Tình thế như vậy, ai có thể không thả lỏng được?

Sau khi bàn bạc kết thúc, các đại thần lập tức đi tới công sở, ai nấy đều bận rộn.

Một mình Hùng Mẫn Nột ở lại trong điện lại cảm thấy tâm thần bất an.

Hắn đi ra khỏi điện, nhìn ánh chiều tà và thở dài.

Những năm gần đây hắn làm hoàng đế, lãnh thổ Sở Quốc đã tăng lên gấp đôi, tiêu diệt được đại địch Ngô Quốc, cách mục tiêu thống nhất thiên hạ cũng càng lúc càng gần, tình hình trước mắt càng tươi sáng hơn Tấn Quốc lúc trước.

Mắt thấy Sở Quốc càng ngày càng cường thịnh, lại đột nhiên có một ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện, chắn ở trước mặt!

Trước đây, hắn vẫn xem thế gia đại tộc là cái u ác tính của Sở Quốc, nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, vừa vặn bởi vì Sở Quốc có thế tộc mạnh mẽ mới có thể lần lượt trải qua các cuộc chiến tranh trong ngài, giành được thắng lợi.

Hoặc là nói, thế gia đại tộc là kết quả của nhiều lần mở rộng, Sở Quốc chiếm đoạt mỗi quốc gia, thế tộc cũng bởi vậy thu được một lần lợi ích, đồng thời cũng mạnh mẽ hơn.

Với cục diện hiện nay, các nước lớn chắc chắn sẽ không ngừng va chạm và đối đầu kịch liệt, đó là đại thế của thiên hạ. Mà ngọn núi lớn Thương Quốc này lại chắn ngang, làm cho tình hình Sở Quốc đột nhiên trở nên nguy hiểm, cường thần dũng tướng sẽ thành trọng bảo của quốc gia, ổn định bố cục quyền lực sẽ trở thành mong muốn của cả trên lẫn dưới, triều đình cũng sẽ lấy mấy đại thế gia làm chủ, dùng để đối kháng với Thương Quốc.

Thương Quốc, quốc gia đột nhiên xuất hiện, thủ đoạn chưa từng thấy, chưa từng nghe thấy, bọn họ nên đánh thế nào đây?

Hùng Mẫn Nột đau đầu.

Nếu chỉ có hai trăm vạn đại quân, Sở Quốc khi đầy biên chế có bốn trăm vạn binh lính có thể dùng, có gì phải sợ?

Quan trọng hơn là, hai trăm vạn đại quân này của Thương Quốc lại đều có kinh nghiệm lâu năm, trang bị vũ khí khiến người ta phải mong ước, là quân tinh nhuệ có tố chất cực cao.

Lại phối hợp với chế độ công huân tước, chiến lực dũng mãnh, trên cùng một quy mô sẽ đủ sức đè ép bất kỳ đội quân nào trong thiên hạ!

Nếu Sở Quốc thắng nhỏ lập tức lui lại, Thương Quốc sẽ không bỏ qua, vậy tất nhiên sẽ biến thành một trận huyết chiến.

Nhưng nếu không chiến đấu, bọn họ sẽ phải đối mặt với các nước còn lại thế nào ?

Không nói tới nước khác, chỉ riêng Vân Quốc cũng sẽ không bỏ qua.


Bạn cần đăng nhập để bình luận