Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 199: Phục Binh

Chương 199: Phục Binh

=== oOo ===


Ở cái thời loạn lạc này, các quốc gia như đang đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi.

Không có gì phải nghi ngờ, có một vị Quân Vương hoa mắt ù tai thiển cận chính là bất hạnh của một nước. Nếu vị Hoàng Đế này vẫn là một lão giả mất đi hùng tâm tráng chí, cả quốc gia sẽ không thể tiến lên nổi.

Cuối cùng Dương Mộc đành lùi một bước mà cầu việc khác, đạt thành nhận thức chung với Hoàng Đế Động Quốc, hai nước không xâm phạm lẫn nhau, tăng cường hợp tác.

Rất hiển nhiên, Hoàng Đế Động Quốc căn bản không coi các nước chư hầu mới nổi như Thương Quốc ra gì, cũng không nghĩ tới khi mình và Thịnh Quốc tranh đấu, Thương Quốc có thể hỗ trợ cái gì.



Chớp mắt đã là trung tuần tháng sáu.

Hoàng Đế các nước nên gặp đã gặp, khi gặp mặt Hoàng Đế Tấn Quốc thì chỉ trao đổi một chút về chuyện thương đội dân gian vãng lai, Dương Mộc tỏ thái độ sẽ phái một vài sứ thần tới Tấn Thành, làm đồng minh tốt của Tấn Quốc.

Hoàng Đế các nước đã lần lượt trở về, Dương Mộc cũng lên đường về nước. Trải qua mười ngày đường xá xa xôi, đã tới giao giới giữa Động Quốc và Thịnh Quốc.

- Không được, có mai phục!

Đột nhiên Diệu Hi ở bên cạnh long liễn đứng bật dậy, cảnh giác nhìn bốn phía, đốt đuốc triệu tập Ly Mặc Phong.

Ly Mặc Phong chỉ rõ một phương hướng, bên kia có rất đông phục binh.

- Chuyện này… Xem ra Thịnh Quốc định ra tay ở biên cảnh sau đó giá họa cho Động Quốc.

Sắc mặt Dương Mộc âm lãnh. Nơi này là biên cảnh hai nước, nếu đoàn người mình chết ở đây thì cho dù tất cả đều hiểu rõ, nhưng trong bối cảnh chư quốc đang chuẩn bị chiến tranh như hiện tại, dù là Tấn Quốc cũng sẽ không truy cứu.

Thậm chí như vậy càng hợp với ý đồ của Tấn Quốc hơn, khuấy vũng nước thiên hạ cho đục ngầu lên, càng thuận lợi cho bá nghiệp của họ.

- Bệ Hạ, chúng ta có thể giả làm thương nhân, sau đó theo thương đạo về nước chứ?

Cơ Linh Nhi hỏi.

Dương Mộc lắc đầu:

- Trẫm có giao lưu với Hoàng Đế Thịnh Quốc kia một thời gian ngắn, đó là một người tâm cơ thâm trầm, chắc chắn sẽ nghĩ tới điều này, khẳng định đã phong tỏa mọi thông đạo giữa hai nước rồi, lúc này chắc hẳn hắn đã điều động quân đội tập trung hỏa lực ở biên cảnh Thịnh Thương.

Nghe vậy đám người đều biến sắc.

Chặn thông đạo giữa hai nước còn có thể đi vòng qua Viêm Quốc trở về, nhưng nếu tập trung hỏa lực ở biên cảnh, nhân cơ hội này khai chiến thì không xong.

Binh lực Thương Quốc vốn ít, nếu Hoàng Đế Bệ hạ không về, lòng người trong nước bất ổn, dựa vào cái gì mà chiến?

Ầm ầm…

Tiếng động như đất rung núi chuyển vang vọng từ xa tới gần.

Từ xa nhìn lại, đường chân trời phía đông xuất hiện một vệt đen, đến gần mới thấy rõ từng thớt ngựa đang lao vùn vụt lại gần, trên lưng ngựa là binh lính mặc quân giáp, sát khí lẫm liệt.

Phục binh!

- Bệ Hạ, xin người tạm lánh trước, vi thần sẽ đoạn hậu.

Hồ Hãi rút đao bên hông ra, thần sắc nghiêm túc.

Hơn một ngàn Thân Vệ Quân phía sau cũng nhanh chóng thiết lập trận địa sẵn sàng đón địch, lấy ra tên nỏ trang bị, chỉ đợi phục binh đối diện xông đến sẽ quyết một trận tử chiến.

Dương Mộc nhướng mày, nhìn phía đối diện rồi hỏi:

- Nơi này là biên cảnh hai nước, Thịnh Quốc sẽ không dám phái quá nhiều người, chắc hẳn cũng chỉ có một đội binh mã này. Hai, ba ngàn người đó các ngươi có chắc chắn tiêu diệt được không?

- Bệ Hạ yên tâm! Thân Vệ Quân chúng thần đều đã được luyện võ công mà Hoàng Hậu nương nương ban cho, ứng phó với binh lính bình thường không vấn đề gì!

Hồ Hãi ôm quyền, cúi đầu nói:

- Xin Diệu Hi nương nương hộ tống Bệ Hạ tạm lánh, đợi chúng thần nghênh chiến.

Diệu Hi gật gật đầu, cho người quay đầu long liễn, bảo hộ Dương Mộc rút lui ra phía sau.

Phục binh ở đường chân trời càng lúc càng gần, bụi bặm cuốn lên mù mịt. Vào phạm vi trăm trượng, một phần nhỏ kỵ binh bọc đánh, những người còn lại nhảy từ lưng ngựa xuống bày trận thế.

Dương Mộc lắc đầu. Nếu ba ngàn phục binh này có thể tận dụng ưu thế của ngựa thì hôm nay một ngàn Thân Vệ Quân của mình có thể sẽ phải bỏ mạng ở đây, còn mình thì tối đa cũng chỉ có thể nhờ Diệu Hi bảo vệ, xám xịt quay lại cảnh nội Động Quốc, trở thành một Hoàng Đế lưu vong.

Nhưng hiện giờ, ngựa dưới hông các giáp sĩ Thịnh Quốc chỉ được coi là phương tiện đi lại, đám người này lựa chọn xuống ngựa tác chiến, vậy thì thắng bại khó liệu.

Vèo...

Vèo...

Vèo vèo...



Hơn trăm liên nỏ bày dưới đất ngẩng cao đầu như súng máy, điên cuồng bắn tên. Mưa tên đầy trời ào ào lao tới quân trận Thịnh Quốc.

Ba ngàn giáp sĩ Thịnh Quốc ào ào ngã xuống từng mảng lớn tựa như đang gặt lúa.

Tướng lĩnh quân địch hoảng hốt, vội lệnh cho tướng sĩ dưới trướng tản ra bốn phía, đổi thành cánh quân, cùng tiến lại gần.

Nhưng mà đợt tên vừa rồi không chỉ khiến tướng sĩ Thịnh Quốc tổn thất nặng nề, mà còn khiến bọn họ sợ hãi không thôi, khí thế bừng bừng ban đầu đã gần như không còn nữa.

Đánh giáp lá cà, song phương giao chiến.

Lúc này, chênh lệch giữa Thân Vệ Quân và giáp sĩ Thịnh Quốc đã hiện ra. Thân Vệ Quân của Thương Quốc dù chưa từng tu tập công pháp nội công, nhưng dù sao cũng đã từng học qua võ công nông cạn. Nếu chính diện chém giết, binh lính bình thường không thể so được, năng lực tác chiến cá nhân tốt hơn đám quân sĩ Thịnh Quốc nhiều.

Khi quân chủ lực song phương đang quấn lấy nhau chém giết, một phần nhỏ binh mã Thịnh Quốc cũng đuổi kịp long liễn của Dương Mộc.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Cho dù Diệu Hi là một cao thủ đã gần đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ quanh Dương Mộc, không dám chủ động xuất kích.

Ong ong…

Diệu Hi lấy hồ lô nhỏ rồi thả Ly Mặc Phong ra, để bọn chúng nhào tới đám giáp sĩ cưỡi ngựa.

Có thể nhìn ra được, những người cưỡi ngựa này đều là tinh nhuệ trong quân, lúc nhìn thấy thứ đen như mực bay về phía mình liền bắt đầu tránh né.

Nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

Ly Mặc Phong là một loài côn trùng có chứa kịch độc, dù các binh sĩ này tinh nhuệ đến mấy, sau khi bị đốt một cái, chỉ sau mười mấy hơi thở thì toàn thân đều khó chịu, rồi ngã xuống đất.

Phía xa, Nhị Nha Tử mang theo người của Cẩm Y Vệ chạy tới.

Khoảng sau thời gian một chén trà, tất cả giáp sĩ đuổi theo đều được giải quyết, Cẩm Y Vệ tiến đến tiếp viện Thân Vệ Quân đang giao chiến.

Trọn vẹn nửa canh giờ, phục binh Thịnh Quốc toàn quân bị diệt, nuốt hận dưới liên nỏ và Thân Vệ Quân tinh nhuệ.

Kiểm kê sau trận chiến, Thương Quốc tổn thất hơn hai trăm người, thu được hơn ba ngàn con chiến mã.

Vấn đề trước mắt của Dương Mộc không phải là an toàn, mà là làm thế nào để về nước.

Tiếp tục đi tới thì không thể đi qua Thịnh Quốc được, trèo đèo lội suối qua Viêm Quốc cũng không thực tế, không mất mấy tháng căn bản không thể về được.

Bởi vì một khi tiến vào núi non trùng điệp sẽ hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài. Suốt một hai tháng Thương Quốc không nhận được tin của mình, không chừng sẽ sinh ra loạn gì đó, dấu chí không còn, bị Thịnh Quốc tiêu diệt gọn.

- Mẹ kiếp! Ngàn tính vạn tính, không ngờ Tấn Quốc lại không ra bài theo lẽ thường. Bây giờ mọi người không tuân theo chút quy củ nào nữa!

Dương Mộc thầm mắng. Đối mặt với hiện thực tàn khốc, dù trong đầu hắn có mười cái Đồ Thư Quán cũng không thể làm nên chuyện gì.


Bạn cần đăng nhập để bình luận