Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 109: Vì Thương Quốc Quật Khởi Mà Đọc Sách

Chương 109: Vì Thương Quốc Quật Khởi Mà Đọc Sách

=== oOo ===


Nhìn thấy Tiểu Lại nghi hoặc, lập tức có người nhắc nhở:

- Quan lão gia, đó là nơi ở của Chu lão gia tại thôn Thượng Hà, mấy ngày trước được một tiên sinh dạy học thuê để dạy chữ cho mọi người.

- Ồ? Tiên sinh dạy học?

Tiểu Lại kinh ngạc hỏi:

- Vị tiên sinh dạy học này có phải là tên là Vương Quốc Thành?

Nghe vậy dân chúng xung quanh đều lắc đầu, nói:

- Là một lão gia quý tộc họ Vương, mọi người thường gọi hắn là Vương tiên sinh. Còn cụ thể tên gọi là gì thì không được rõ cho lắm...

Tiểu Lại gật gật đầu, cười nói:

- Nếu họ Vương thì tám chín phần là đúng rồi. Chờ hết bận, chúng ta dành chút thời gian đi xem thử.

Phía đông thôn Thượng Hà, trong nhà cũ của Chu gia.

Là một gia đình năm đời đều là địa chủ, nhà cũ Chu gia xem ra có chút cũ nát. Thế nhưng gạch xanh ngói xám, lại có một cái sân rất lớn, tóm lại cũng không tệ lắm, xét ở trong toàn bộ thôn cũng có thể coi là số một số hai.

Mười ngày trước nơi này bị một tiên sinh dạy học thuê lại, ở trong chính sảnh bày ra một cái bàn dùng để dạy học.

Lúc này, tiên sinh dạy học Vương Quốc Thành đang nâng một quyển sách ngồi ở trước bàn trà, phía dưới là từng đám bình dân phổ thông, nữ có nam có, còn có vài người rất trẻ, trong tay đều đang cầm sách, hết sức chuyên chú nghe giảng.

- Tốt lắm, ngày hôm nay sẽ dạy hai mươi chữ này, bây giờ ta hỏi các ngươi một vài vấn đề.

Vương Quốc Thành thả sách xuống, từ trong tay áo móc ra một tờ giấy, đây là một phần cương lĩnh mà mấy ngày trước Bộ giáo dục đã phân phát xuống. Bởi phần lớn người đọc sách đều không có kinh nghiệm dạy cho người khác, vì thế Bộ giáo dục đặc biệt chế tác ra một phần giản cương, quy định khi dạy học phải nghiêm khắc dựa theo nội dung phía trên này.

Nghe vậy, học sinh lập tức lên tinh thần. Bởi vì mỗi khi buổi học kết thúc, tiên sinh đều sẽ khen thưởng cho người có biểu hiện tốt một đồng tiền, đặc biệt là lúc hỏi các vấn đề này.

- Ta hỏi các ngươi, mọi người tại sao phải đọc sách?

Vương Quốc Thành hỏi.

- Vì biết chữ.

- Đọc sách có thể làm quan.

- Ta là vì giấy chứng nhận. Sau này ta sẽ đi bộ đội để thu được tước vị, không có biết giấy chứng nhận biết chữ thì không được thụ tước.

- Cha mẹ ta để cho ta tới.

Một đám người hưng phấn đáp lời, hai mắt sáng quắc nhìn tiên sinh dạy học, cõi lòng đầy chờ mong.

- Các ngươi đều đáp sai rồi.

Vương Quốc Thành lắc đầu một cái, nói:

- Hai tháng qua, mọi người cảm thấy những tháng ngày này trải qua như thế nào?

- Còn cần hỏi sao, đương nhiên là càng ngày càng tốt.

- Mấy ngày trước thu được nhiều hơn một chút gạo, cha mẹ nói năm nay không cần nộp thuế thân, những ngày qua nhà chúng ta đều ăn ba bữa.

- Thông qua sát hạch biết chữ, ta đang chuẩn bị báo danh đi bộ đội. Lần trước tiểu tử Hồ Hãi kia vơ vét được cái tước vị, hiện giờ cuộc sống của nhà bọn hắn rất tốt, lập tức trở thành lão gia.

Mọi người mồm năm miệng mười, mỗi người đều biểu đạt cái nhìn của chính mình. Thế nhưng trong lòng cũng hơi nghi hoặc một chút, không biết cái này rốt cuộc có quan hệ gì với việc mọi người đọc sách. Lẽ nào đọc sách không phải vì để những tháng ngày sau càng tốt hơn sao?

Vương Quốc Thành gật gật đầu, nói:

- Mọi người biết là tốt rồi! Ngày hôm nay chúng ta có thể sống tốt đều là nhờ ơn Bệ Hạ quan tâm. Thế nhưng mọi người có nghĩ tới không, thuế ruộng của triều đình cũng có hạn, ai cũng không thể cứ ở nhà hết ăn lại nằm được, có đúng hay không? Chỉ có Thương Quốc càng trở nên mạnh mẽ, cuộc sống của chúng ta mới có thể tốt hơn, có đúng hay không?

- Đúng!

- Tiên sinh nói rất đúng! Thương Quốc chúng ta hiện tại càng ngày càng lớn mạnh, chắc hẳn có rất nhiều dân chúng Trịnh Quốc ước ao đến cuộc sống như chúng ta.

- Nghe nói, hiện tại mấy cô nương bên Trịnh Quốc đều muốn gả cho mấy thanh niên Thương Quốc chúng ta.

- Thương Quốc cường đại thì cuộc sống của chúng ta mới tốt hơn được.

Mọi người nghị luận sôi nổi, đều tán thành với lời nói của Vương Quốc Thành. Trên thực tế coi như không có hắn làm nền, thì những biến hóa của Thương Quốc trong những ngày qua mọi người cũng đều nhìn thấy được. Nếu như là trước đây thì tỷ lệ dân chúng tán đồng với quốc gia là rất thấp, thế nhưng hiện tại không giống nhau, coi như là đối diện với thân thích Trịnh Quốc cũng có một loại cảm giác ưu việt, tựa như chỉ cần có thân phận Thương Quốc liền không cần lo lắng về cuộc sống.

Có lẽ đây chính là dân tâm, Vương Quốc Thành thầm nghĩ.

Trên thực tế, giữa ba quốc gia ngoại trừ ở biên cảnh có quân đội đóng giữ thì việc dân gian giao lưu xưa nay đều chưa từng đứt đoạn, dân chúng thông hôn là chuyện thường xảy ra. Thương Quốc phát sinh biến hóa tự nhiên cũng thông qua một ít tiểu thương nhân và thân thích trong lúc đi lại truyền bá ra. Là một quý tộc nên Vương Quốc Thành cũng biết một ít chuyện, ví dụ như quãng thời gian trước có rất nhiều bách tính ở tầng dưới chót của Thân Quốc chạy trốn tới biên cảnh Thương Quốc định cư, triều đình cũng đã cho trợ cấp nhất định, miễn trừ một năm thuế má.

- Các vị! Bây giờ đã biết tại sao phải đọc sách chưa?

Cảm nhận được bầu không khí đã thay đổi, Vương Quốc Thành hỏi.

- Vì Thương Quốc quật khởi mà đọc sách.

Bỗng nhiên, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi giơ tay lên.

- Ách.

Vương Quốc Thành vừa muốn nói chuyện liền bị nghẹn trở lại, dùng ánh mắt quái dị đánh giá thiếu niên kia. Trong lòng hắn rất hiếu kỳ, câu nói này là nội dung bên trong đại cương mà Bộ giáo dục ấn phát ra, một thiếu niên đang còn học tập Thiên Tự Văn làm sao sẽ biết?

Quật khởi… là một từ rất khó, một thiếu niên nông thôn biết được mới là lạ.

Trừ khi, hắn là một tài năng hiếm có.

Nghĩ tới đây, Vương Quốc Thành không khỏi nhìn thêm thiếu niên kia vài lần, trong lòng quyết định sau này sẽ bồi dưỡng thêm cho hắn. Bởi vì nếu dạy dỗ được một người có thể đi lên trường học trên huyện lị đọc sách, thì có thể đạt được số điểm gấp mười lần, sau này nói ra trên mặt chính mình cũng dính chút ánh sáng.

Bị tiên sinh nhìn chằm chằm, thiếu niên rõ ràng có chút rụt rè, lúng ta lúng túng nói:

- Những lời này là hai ngày trước ta nghe Lý Cẩu Đản ở thôn sát vách nói qua. Thôn bọn họ đã được tiên sinh dạy qua, cả ngày hôm qua đều ở bên ngoài khoe khoang, không nghĩ tới hôm nay thôn chúng ta cũng sẽ hỏi...

Thiếu niên ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Vương Quốc Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thôn sát vách chính là thôn Hạ Khê đi, nơi đó do con cháu Phạm gia làm tiên sinh dạy học, hồi trước hai người cũng có chút giao tình. Nhưng mà không nghĩ tới hắn lại dạy nhanh như vậy, dẫn trước hai ngày.

Tiếp tục như vậy, chẳng phải là muốn nhanh hơn với ta một bước à? Người biết chữ thông qua không phải sẽ rất cao sao?

Không được, ta phải vượt qua!

Vương Quốc Thành nói:

- Các vị! Vì Thương Quốc quật khởi mà đọc sách, vì mục đích này chúng ta phải hiểu được đạo lý, học được thống trị quốc gia. Hoàng Đế Bệ Hạ có rất nhiều hiền thần phụ tá, Thương Quốc của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh, cuộc sống dân chúng mới tốt lên được. Hoàng Đế bệ hạ đã nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó. À… những câu nói này ta sẽ viết xuống, dán ở trên tường của đại sảnh. Sau này mỗi ngày trước lúc học, tất cả mọi người đều phải đọc một lần.

- Vâng!

- Tiên sinh nói rất đúng.

- Vì Thương Quốc quật khởi mà đọc sách.

Bên trong nhà cũ, quần tình kích động, âm thanh truyền ra rất xa.

Vương Quốc Thành cố ý nói:

- Vậy ta hỏi lại mọi người, ở trong lòng Hoàng Đế vĩ đại của chúng ta, dân chúng sinh hoạt muốn đạt đến trình độ nào mới xem như là chân chính quật khởi?




Bạn cần đăng nhập để bình luận