Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 568: Phạm Quốc Đầu Hàng

Chương 568: Phạm Quốc Đầu Hàng

=== oOo ===


________________
VIE) Chương 568: Phạm Quốc Đầu Hàng

- Khặc khục...
Bỗng nhiên, Vệ Trung Toàn ho khan, thân thể run rẩy kịch liệt, sắc mặt đỏ bừng.
Ở dưới ánh chiều tà, bóng người nhìn qua có mấy phần lọm khọm.
Bên cạnh, thân vệ vội vã tiến lên đỡ hắn, khuyên nhủ:
- Đại Nguyên soái, thế bại trận của quân Phạm đã định, lại có hai vị tướng quân Khuất Dũng và Lý Ngự chủ trì việc truy kích, có thể yên tâm không cần lo nghĩ. Nơi đây gió lớn, ngài vẫn nên về soái trường trước, nghỉ ngơi một chút.
- Ài! Già rồi, thân thể cũng không ổn nữa.
Vệ Trung Toàn lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Năm đó, dù có ở trong băng thiên tuyết địa, hắn cũng có thể để trần cánh tay, mang binh hành quân đánh giặc, làm gương cho binh sĩ.
Nào giống bây giờ, cưỡi ngựa cũng không nổi, chỉ có thể ngồi chiến xa đến tiền tuyến chỉ huy chiến sự. Đêm nay gió thổi hơi mạnh một chút, không ngờ thân thể đã có chút không chịu nổi.
Già rồi!
Vệ Trung Toàn cảm khái. Bên trong lục đại quân đoàn, hắn có uy vọng cao nhất, thế nhưng tuổi cũng là lớn nhất.
Kỳ thực, với số tuổi của mấy Đại Nguyên soái của ngũ đại quân đoàn còn lại, đặt ở trong các nhân vật thống soái trong thiên hạ ngày nay thì cũng chỉ bình thường mà thôi.
Thế nhưng, Vệ Trung Toàn có hơi cao một chút.
Hơn nữa, những năm này đánh đông dẹp tây, nhiều lần chiến sự ác liệt, thân thể đã lưu lại một chút bệnh kín. Lúc còn trẻ không cảm thấy gì, bây giờ già chúng đều đã tìm tới cửa.
- Nghe nói, lão tiểu tử Tư Mã Hoành kia, đã bị bệnh trước đó vài ngày?
Bỗng nhiên, Vệ Trung Toàn hỏi thăm một câu.
Thân vệ đáp:
- Quân báo lên là như vậy. Nghe nói Bệ hạ đã phải ra đại phu tốt nhất của Bộ Y tế đi đến tiền tuyến trị liệu cho Đại Nguyên soái Tư Mã, chắc đã không có gì đáng ngại.
- Cũng thế! Lão tiểu tử Tư Mã Hoành này quanh năm luôn ở bên ngoài, không chú ý đến thân thể của mình, tuy nhỏ hơn bản soái mười
mấy tuổi nhưng lại bị bệnh trước, đúng là đáng đời. Có điều, nếu đại phu tốt nhất của Bộ Y tế đã đi tới, chỉ cần không phải bệnh nan y chết người gì đó, thì đều có thể trị được.
Ngoài miệng trêu ghẹo, nhưng Vệ Trung Toàn lại cười khổ lắc đầu. Tư giao của hắn và Tư Mã Hoành rất tốt, những năm gần đây nếp sống của đối phương ra sao hắn đều rất rõ ràng, đương nhiên cũng hiểu nguyên nhân sinh bệnh là do đâu.
Không nằm ngoài lao lực lâu ngày tạo thành, bình thường không chú ý ăn uống, lâu dài đã kéo đổ thân thể.
Nghe nói đại phu tốt nhất của Bộ Y tế đã đi tới tiền tuyến, hắn cũng yên tâm không ít.
Dù sao, đó là Bộ Y tế mà!
Bộ Y tế duy nhất trong toàn bộ thiên hạ!
Nhớ lúc đầu khi Bệ hạ thiết lập mười hai bộ, theo mọi người thì Bộ Y tế có thể nói là vô dụng nhất, các đại thần trong triều đều không hiểu, trong hoàng cung đã có Thái Y viện, đồng thời bên ngoài cũng có y quán to to nhỏ nhỏ ở khắp nơi, thế thì cần gì phải làm ra một cái Bộ Y tế?
Những năm đó, Bộ Y tế đúng là rất biết điều, ở trong triều cũng hầu như bị lãng quên.
Thế nhưng những năm này, tên tuổi của Bộ Y tế đã bắt đầu vang dội.
Rõ ràng nhất chính là, những năm trước Vương Kỳ từng bạo phát một trận ôn dịch, lan tràn đến rất nhiều thị trấn, còn tai vạ đến cả Ngụy Quốc và Nguyễn Quốc, giết chết hơn vạn người, xu thế càng lúc càng kịch liệt.
Đến ngay cả Thái Y viện ở các quốc gia cũng bó tay toàn tập.
Cuối cùng, vẫn là Bộ Y tế của Thương Quốc trực tiếp lấy ra một phương án giải quyết, sau đó chữa khỏi.
Lại có một lần, trên tiền tuyến có một vị Vạn Nhân tướng bị quân địch chọc một đao thủng bụng, sau đó một quân y do Bộ Y tế đào tạo đã nhét ruột trở lại trong bụng vị Vạn Nhân tướng kia ngay ở trước mặt mọi người, tiếp theo dùng chỉ khâu lại...
Sau khi người hữu tâm chú ý tới, những năm gần đây Bộ Y tế đúng là đã từng ra không ít lý luận, bồi dưỡng được rất nhiều đại phu, xác suất chết non của trẻ con trong dân gian đã hạ thấp không ít, một chút nghi nan tạp chứng bình thường đều bị Bộ Y tế chậm rãi đánh hạ, trở nên có thể trị.
Những năm này, rất nhiều vương Công quý tộc bị bệnh ở các quốc gia đều CỐ ý chạy tới Thương Quốc, sau đó mới trị liệu khỏi hẳn.
Hiện nay, trong triều đình đã không có ai xem nhẹ Bộ Y tế, tất nhiên cũng thừa nhận địa vị của nó là một trong mười hai bộ, liên quan đến việc chữa bệnh thì càng tin tưởng gần như mê.
- Đại Nguyên soái, gió lớn trời lạnh, nên trở về sớm chút thôi.
Bên cạnh, thân vệ nhắc nhở lần thứ hai.
Vệ Trung Toàn gật gù, cũng không từ chối sắp xếp của thân vệ.
Đúng là trận chiến này quân Phạm đã đại bại, nếu muốn trở mình thì trừ khi là mặt trời mọc ở hướng tây. Khuất Dũng và Lý Ngự đã suất lĩnh người ngựa dưới trướng đuổi bắt, hắn lưu lại ở chỗ này, tựa hồ cũng không cần phải làm gì.
Quân đội trực thuộc của chủ soái kỳ thực cũng không nhiều, cũng chỉ tầm một vạn người mà thôi, mà quân Phạm đã binh bại như núi đổ, quân đội dưới trướng của Khuất Dũng và Lý Ngự đã hoàn toàn đầy đủ. Lúc này Vệ Trung Toàn hạ lệnh, một vạn quân đội trực thuộc
đồng thời trở về lều trại.
Trên thực tế, việc truy kích quân Phạm còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Vệ Trung Toàn.
Bởi truy kích ở phía trước chính là phản quân, vì thế sau khi chém giết một lúc, cũng không làm khó dễ những quân đội không ngừng đầu hàng kia quá nhiều.
Chính vì thế số lượng phản quân đã càng ngày càng nhiều, mọi người cùng nhau truy kích Trương Thị Linh.
Cuối cùng, đại quân mà Trương Thọ Linh suất lĩnh chỉ còn sót lại không tới một vạn người.
Đối diện với phản quân và Thanh Long quân cắn chặt không tha, đại quân của Trương Thọ Linh vô cùng chật vật.
Trương Thọ Linh đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn lại bị thân tín bên người làm phản, dùng một đao đánh giết, sau đó bị chặt rơi đầu lâu, coi là đầu nhận dạng, đưa cho Thanh Long quân để quy hàng.
Một ít tướng quân và thân vệ tử trung của Trương Thọ Linh cũng bị loạn đạo chém chết, chém xuống thủ cấp.
Đến đây, quân Phạm gây ra rất nhiều khó khăn cho Thanh Long quân đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Phạm Quốc mất đi lão tướng Trương Thọ Linh, cũng đã không thể phải ra người nào có thể chống đỡ nổi Thanh Long quân.
Đại quân xuất phát, một đường giết tới Phạm Thành.
Ở dọc đường, thế tộc hương thân đều lần lượt đầu hàng hiến hàng, hầu như dễ như ăn bánh.
Đúng là có một ít người trung nghĩa, suất lĩnh gia đình và hương dũng chống lại.
Chỉ có điều, bên trong Phạm Quốc bởi vì chuyện tiền giấy nên đã sớm rất hỗn loạn, cả một cái quốc gia đang bấp bênh, vì thế những người chống lại cũng không kiên trì được bao lâu liền tan rã.
Ở dưới đại thế, cái gọi là người trung nghĩa cũng chỉ là sức mạnh cá nhân, làm sao có thể đối kháng với quân đội trang bị đầy đủ?
Trời không cho phép, sức người có hạn.
Ngay 28 tháng 5, Hoàng Đế Phạm Quốc Phạm Tăng bị phản quân và mấy thế gia trong thành bức cung, đồng ý đầu hàng, cũng ban bố chiếu thư cuối cùng, thỉnh cầu Thương Quốc khoan dung.
Bình tĩnh mà xem xét, Vệ Trung Toàn nghe được tin tức này thì rất không vui.
Bây giờ sắp Công phá được Phạm Thành, có thể tiêu diệt toàn bộ Phạm Quốc, đồ đao đã giơ lên thật cao, một cây đuốc là đủ để giai cấp cao tầng đặc quyền của Phạm Quốc biến mất hết.
Thế nhưng không nghĩ tới, quân thần Phạm Quốc lại không có cốt khí như thế.
Bây giờ thì tốt , dựa theo trình tự đầu hàng, Thanh Long quân sẽ phải từ từ tiếp quản quân đội, còn muốn bẩm tấu lên triều đình, chờ đợi Hoàng Đế Bệ hạ phê chỉ thị.
Đã kéo chậm nhịp độ chiến tranh một cách nghiêm trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận