Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 542

Chương 542

=== oOo ===


________________
ầu tiên hô lên Thiên Lôi, những lời đồn thiên phạt và thiên lôi càng lúc càng truyền rộng, càng truyền lại càng thái quá.
Ngay cả trung quân và hậu quân đứng đợi lệnh cũng trợn mắt há hốc miệng.
Ai có thể tin được quân Huyền Vũ bắn ra từng quả đạn pháo rơi vào trong tiền quân lại biến thành sấm sét?
Không thể không tin!
Ở trong mắt của tất cả binh lính, quân Huyền Vũ đang được thiên lôi trợ giúp, có thần linh quan tâm!
Mặc dù đạn pháo không rơi xuống trung quân và hậu quân, nhưng phát sinh ảnh hưởng cực lớn đối với sĩ khí và lòng quân.
Có thể nói là đang suy sụp!
Nếu trước đó sĩ khí của mọi người vẫn được tăng cao, trong lòng mang hùng tâm đánh bại quân Huyền Vũ, vậy thì sau hai đợt đán pháo nổ liên tục, các binh lính liên quân đã không còn bất kỳ lòng tin nào có thể đánh bại quân Huyền Vũ nữa.
Dù sao quân Huyền Vũ cũng có thần linh giúp đỡ!
Con người sùng bái tự nhiên, sợ hãi lực lượng của trời đất, đây là điều tất nhiên. Khi biết lực lượng trời đất này bị quân Huyền Vũ nắm trong tay, trong lòng bọn họ chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Chiến đấu với quân đội được thần linh chiếu CỐ, vậy không phải là tự diệt vong sao?
Cho nên trung quân và hậu quân còn chưa di chuyển nhưng lòng quân, sĩ khí đã gần như tiêu hao hết, trong trận chỉ còn những tiếng bàn luận ầm ĩ, các tướng sĩ thậm chí châu đầu ghé tai lại với nhau, một số binh lính có tố chất tâm lý kém một chút thì trong mắt đầy
khủng hoảng.
Rất nhiều binh lính mới lần đầu tham gia đại chiến khiếp sợ đến mức mặt trắng bệch, cơ thể còn run lẩy bẩy.
Trong tháng mười lạnh giá, trên trán của bọn họ lại mơ hồ có mồ hôi xuất hiện.
Rất nhiều người đều có một cảm giác, dường như trên đỉnh đầu có thần linh đang đứng nhìn, phán xử bọn họ phải chết.
Kết thúc rồi!
Một trận này còn đánh thế nào nữa?
Đánh thế nào cũng thua thôi!
Trong lòng binh lính liên quân đều dâng lên một sự tuyệt vọng.
Thậm chí có vài người bắt đầu chờ mong những tướng sĩ hậu quân nhanh chân chạy trốn, đến lúc đó mọi người có thể cùng nhau chạy
theo!
Không chỉ có binh lính tầng dưới cùng nghĩ như vậy, trong lòng những tướng lĩnh cao cấp thật ra cũng có suy nghĩ tương tự.
Đánh như thế nào?
Đánh thế nào cũng thua!
Đương nhiên, người có thể trở thành tướng lĩnh cao cấp thì ít nhất cũng là Vạn Nhân tướng, vẫn phải có chút kiến thức, tuyệt đối không cho rằng quân đoàn Huyền Vũ được Lôi Thần giúp đỡ như binh lính tầng dưới cùng. Thật ra, bọn họ càng có khuynh hướng tin tưởng đây là một loại vũ khí mới của Thương Quốc hơn.
Lại giống như kỵ binh, trọng kỵ binh, chiến xa, liên nỏ, máy bắn đá trước kia vậy. Mỗi lần xuất hiện, bởi các binh lính hoàn toàn xa lạ, cho nên khiến cho bọn họ khủng hoảng, không biết đối phó như thế nào.
Khác nhau là vũ khí mới lần này mạnh hơn so với binh chủng và loại vũ khí trước kia, dẫn đến hiệu quả càng chấn động hơn!
Nhìn tiền quân đang xung phong bị nổ tới ngã trái ngã phải, máu thịt mơ hồ, trong đầu ba người Công Tôn Chỉ cũng trống rỗng.
Kết thúc rồi!
Một trận này nhất định phải thua!
Điều trong lòng ba vị chủ soái nghĩ đến không phải là bao nhiêu người bị chết, mà là thắng bại!
Căn cứ theo quy luật của lịch sử, mỗi lần đại quân Thương Quốc dồn sức, dùng vũ khí mới đều sẽ thắng vì đánh bất ngờ, vững vàng chiếm thượng phong.
Lần này, rất rõ ràng cũng đã đạt đến mục đích đó.
Mấy đợt đạn pháo trút xuống làm tiền quân tử thương vô số, những binh lính bị nổ trúng đều vô cùng thê thảm, máu thịt mơ hồ, chỉ sợ bọn họ nhìn vài lần cũng cảm thấy kinh hãi run sợ.
- Sao... sao có thể như vậy được...
Hàm răng Đường Mục va vào nhau, hắn không phải là bị dọa mà nghĩ đến hậu quả sắp thất bại thảm hại, vì thế trong lòng mới khiếp sợ.
Nỗi khủng hoảng tương tự cũng lấp đầy trong lòng Nguyễn Phụ Ninh.
Quân Nguyễn lần này ra trận là binh lính dưới trướng của hắn, cũng là đội quân hắn nắm giữ. Một khi bị tiêu diệt ở đây, bất luận là trong cuộc chiến tranh tiếp theo Nguyễn Quốc có thể thắng hay không, đều không có liên quan quá lớn với hắn nữa. Bởi vì sau khi mất đi đội quân này, Ninh Vương hắn sẽ nhanh chóng thất thế ở Nguyễn Quốc, bị mấy Vương gia còn lại đè ép.
Vương gia mất đi binh quyền chính là Con hổ không răng, cho dù thoạt nhìn có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không phải là đối thủ của sói.
- Chúng ta... Có nên rút quân hay không?
Nguyễn Phú Ninh trầm giọng hỏi.
Hắn đã e sợ! Những sấm sét kia tạm thời còn chưa rơi xuống trước mặt hắn, nhưng ai biết lát nữa có thể rơi xuống hay không?
Rút quân vẫn có thể xem là một cách bảo tồn thực lực.
Công Tôn Chỉ nghe vậy liền nghiêng đầu, liếc nhìn hắn với vẻ mặt thâm trầm, lắc đầu không nói một lời.
Rút quân à?
Đùa kiểu gì vậy?
Mình chủ động rút quân, để cho loại vũ khí khủng khiếp này đuổi theo đánh phía sau, đại quân có thể chạy được sao?
Xông qua tuyến phòng ngự của quân Huyền Vũ, hai quân giao chiến còn có một đường sống, nếu chủ động rút lui thì sau này cũng chỉ có khả năng bị đuổi cho phải bỏ chạy.
Tám mươi vạn đại quân này có thể chạy về ba mươi vạn cũng không tệ.
Hơn nữa, nếu một trận này thất bại thảm hại, tiếp theo sẽ mất đi quyền chủ động chiến lược, liên quân chỉ có khả năng thất bại và diệt
Vong.
- Yên lặng theo dõi tình hình, dựa theo trước chiến thuật đã lập ra trước đó để tiếp tục tấn công, đừng để vũ khí mới này làm cho tâm
thần hoảng sợ, đợi đến khi hai quân tiếp xúc với nhau, đánh nhau thì vũ khí mới này sẽ vô dụng thôi.
Quan sát một lát, Công Tôn Chỉ cũng nhìn ra được một vài mờ ám. Đó chính là những thứ bị cho là sấm sét này hình như cũng giống như máy bắn đá, công kích đều không khác lắm. Nói cách khác, chỉ cần liên quân có thể chặn lại công kích trước khi hỗn chiến thì vẫn có hy vọng giành thắng lợi.
Nghe Công Tôn Chỉ nói vậy, Nguyễn Phú Ninh và Đường Mục đều thở dài một hơi, bọn họ không có bất kỳ cách nào khác.
Đúng vậy, bọn họ phải kiên trì đánh xong trận chiến này, cho dù là thất bại cũng có thể kéo dài đến tình trạng cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề, hoặc là không phân thắng bại.
Nếu như rút lui, cho dù tạm thời bảo vệ được binh lực, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi giết gần như không còn.
Ba vị Thống soái nghĩ vậy liền nhìn về phía tiền quân.
Bọn họ đã xung phong hết một nửa đoạn đường, nhưng tình thế cũng không tốt lắm, rất nhiều binh lính bỏ chạy, có vài kẻ không chịu nổi áp lực lại quỳ trên mặt đất, cầu xin thần linh tha thứ.
Có vài binh lính dứt khoát vứt bỏ mũ giáp, trực tiếp chạy trốn.
Ngay cả người của đội độc chiến đi theo phía sau cũng không còn tâm tư đi giết chết binh lính bỏ trốn, trái lại bản thân mình cũng chạy.
Chỉ một lát ngắn ngủi, trên chiến trường đã đầy binh lính đang quỳ.
- Ngu không ai bằng!
Công Tôn Chỉ thấy vậy thì tức giận trong lòng, vỗ mạnh lên trên chiến xa, thầm mắng đám binh lính phía dưới đúng là ngu không ai bằng, tự nhiên lại tin tưởng đây là do Lôi Thần giúp đỡ. Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì có tác dụng gì, loại vũ khí khủng khiếp này đâu
Có mắt!
Tiền quân tổng cộng có hơn mười vạn binh lính, sau hơn mười đợt pháo bắn qua, trên cơ bản đã không còn người nào có năng lực xung
phong nữa.
- Ra lệnh cho kỵ binh xung phong, nhất định phải đục thủng một lỗ, để cho trung quân và hậu quân xông lên!
Công Tôn Chỉ ra lệnh, mỗi lần lửa đạn ầm ầm vang dội đều giống như đánh thẳng vào trong lòng của hắn, làm cho hắn không thể không sớm ra lệnh cho kỵ binh hành động.
Liên quân ba nước Cộng lại, tổng cộng có hơn năm vạn khinh kỵ binh và hai vạn trọng kỵ binh.
Công Tôn Chỉ nói đương nhiên không thể nào là trọng kỵ binh với trang bị cồng kềnh.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, năm vạn khinh kỵ binh lập tức thúc ngựa xông lên, nghênh đón tiếng lửa đạn vang vọng, trùng trùng điệp điệp với khí thế kinh người!
Àm...
Một viên đạn pháo rơi vào trong đội ngũ của kỵ binh xung phong...

Bạn cần đăng nhập để bình luận