Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 591: Vũ Quốc Đầu Hàng (2)

Chương 591: Vũ Quốc Đầu Hàng (2)

=== oOo ===


Chương 591: Vũ Quốc Đầu Hàng (2)

Thế là năm ngày sau đó, Tư Mã Hoành cưỡi ngựa, mang theo một đội cận vệ đi đến hành dinh ở ngoại thành.
Bữa Cơm đạm bạc dùng xong, Tư Mã Hoành bèn triệu tập vài người thân tín để bí mật họp bàn.
Nghe nói Hoàng đế Bệ hạ muốn ra tay với Nguyễn Tây Quỳnh, chư vị tướng quân đều nóng lòng.
Suy cho cùng thì thời gian qua mọi người đã quá bức xúc rồi.
Một kẻ phản quốc, lại bỗng nhiên được Thương Quốc luận công trạng ban thưởng tước vị, phong Vương tước.
Đây chả phải là trò cười sao?
Thời gian này, mặc dù Nguyễn Tây Quỳnh tặng cho rất nhiều lễ phẩm lấy lòng, nhưng mà không có mấy người đáp trả cái sự giả tạo này.
Tiểu nhân gian xảo như thế, mọi người thấy không quen, đã không phải một lần hai lần rồi.
Tư Mã Hoành lướt nhìn chư tướng xong, lập tức vỗ bàn nói:
- Vậy được, hôm nay là ngày chém đầu lão tặc kia!
Đêm đó, trong thành Phúc An đốt đèn sáng chưng.
Tư Mã Hoành lại lần nữa mời tiệc Nguyễn Tây Quỳnh, Nguyễn Tây Quỳnh vui sướng, lập tức mang theo một đám hàng thần đi dự tiệc, ai cũng không muốn mất hứng, uống vài chén rượu mạnh, chỉ trong chốc lát trong điện đã nồng nặc mùi rượu. Nguyễn Tây Quỳnh bỏ qua cảnh giác, uống hết mình, không đến nửa canh giờ đã trở nên say ngất ngưởng.
Vào lúc canh năm, một trận hỏa hoạn mãnh liệt nuốt chửng lấy đại điện dạ tiệc.
Cùng lúc này, phủ đệ của đám hàng tướng trong thành đều bị cháy ở mức độ khác nhau. Bởi vì lệnh giới nghiêm ban đêm nên bách tính không có ai ra ngoài cứu hỏa, cũng không có người trình báo, từ đó về sau liền lưu truyền một câu chuyện, có người nói tận mắt nhìn thấy một cơn mưa lửa từ trên trời giáng xuống, đó là lửa trời, đó là ông trời tức giận trừng phạt, đó là ác báo với những kẻ tiểu nhân gian xảo.
Đêm hôm đó, Tư Mã Hoành leo lên được tường thành, nhìn khắp bốn phía, đứng im tới khi hừng đông.
Thì ra cái hôm hắn nhận được một hàm, đó là mệnh lệnh của Dương Mộc: Thừa cơ giết chết Nguyễn Tây Quỳnh.
Nếu đã là thừa cơ, hắn liền hiểu rõ ý chỉ của Hoàng đế, đó là đảm bào tình trạng không xảy ra hỗn loạn lớn, không để tổn hại thanh danh Thương Quốc, mới có thể làm việc này.
Cho nên mới có chuyện mời Nguyễn Tây Quỳnh, để nói cho cả thiên hạ biết một sự thực, Thương Quốc không có ý định bạc đãi Nguyễn Tây Quỳnh, không có chuyện lật lọng.
Sau đó, khiến cho hắn buông lỏng cảnh giác, không đến mức binh mã hai bên đối đầu, tránh được một trận đầu rơi máu chảy.
Ngày thứ hai khi trời sáng, Tư Mã Hoành tuyên bố một chuyện đại sự, đêm qua hắn bị Nguyễn Tây Quỳnh ám sát!
Vì thế, trong các kiểu đồn đại và suy đoán, chuyện này đột nhiên thêu dệt trở thành Nguyễn Tây Quỳnh ôm trọng trách nhịn nhục, rồi gây ra chuyện ám sát thống soái quân Thương.
Loạn hoa mê mắt, thế là thần dân Nguyễn Quốc cũng chẳng rõ chuyện gì xảy ra.
Thời gian không tới một tháng, chuyện này nhanh chóng lắng xuống.
Vũ Quốc, trên dưới Vũ Quốc Có thể nói là ung dung nhất.
Từ lúc xuất binh bắc phạt Nguyễn Quốc, sau khi tuyên bố dâng nước quy hàng Thương Quốc, trong nước bất luận là hoàng tộc hay là quý tộc, đều trút bỏ được tâm trạng lo lắng.
Bởi vì hiện nay, đã không có bất kỳ nước nào đủ khả năng chế ngự Thương Quốc, cho dù thế nào cũng không ngăn cản được, chi bằng một lòng cậy nhờ Thương Quốc, đổi lấy sự an nhàn.
Bản thân Vũ Quốc vốn dĩ là một chư hầu nhỏ, thụ phong bởi Thiên tử Đại Lễ, ngày hôm nay chỉ là bị đánh cho hiện nguyên hình thôi.
Điểm này, quân thần Võ Quốc cũng coi như nhìn thấu được.
Lo lắng duy nhất một điều đó là, Thương Quốc đang trong tình trạng đại thắng, có lẽ nào lại thay đổi lòng dạ, ra tay với bọn họ
Với điều này, Thương Quốc cũng không muốn làm lạnh trái tim quân thần Vũ Quốc, phải Nghiệm Hoa lần nữa đi sứ Vũ Quốc.
Đối với chuyện này, Nghiêm Hoa vui vẻ lên đường.
Hắn đã hơn sáu mươi tuổi, hai năm nay thân thể một năm không bằng một năm, nhưng vẫn kiên trì là vì muốn nhìn thấy Thương Quốc nhất thống thiên hạ, thành công là sẽ về nghỉ ngơi, có thể lưu danh sử sách.
Thuyết phục Vũ Quốc, đồng nghĩa với việc kiếp làm quan hắn sẽ có một kết thúc viên mãn.
Vũ Quốc không đầu hàng, Nghiêm Hoa cũng không lo lắng, liên quân chư quốc cuối cùng thất bại, chỉ còn lại một Ngụy Quốc thoi thóp. Nếu như Thương Quốc cứng rắn tiêu diệt Vũ Quốc, thì Vũ Quốc Cơ bản là không thể chống đỡ.
Suy cho cùng, quân thần Vũ Quốc không phải cái loại quần thần dã tâm bừng bừng có tham vọng cao xa.
Đầu tháng tư, Nghiêm Hoa đem theo quốc thư do chính tay Dương Mộc viết, tới Vương đô Võ Quốc.
Trở ngại ở chỗ chức quan của hắn không cao cũng không thấp, không tránh khỏi Hoàng đế Võ Quốc hiểu nhầm bị sỉ nhục, vì thế lúc gặp được Hoàng đế Vũ Quốc, Nghiêm Hoa giải thích:
- Lần này vốn dĩ là hai vị Thừa Tướng đại nhân sẽ đích thân tới, thế nhưng Khổng đại nhân tuổi đã cao, gần đây có bệnh trong người, không tiện lên đường, cho nên Nghiêm mô đại diện tới đây, mong Bệ hạ đừng trách tội.
- Không dám, không dám, Nghiêm đại nhân quá lời rồi.
Hoàng đế Vũ Quốc liên thanh nói.
Bình tâm mà nói, trong lòng Hoàng đế Vũ Quốc lúc này chỉ có sự thoải mái, đâu có còn cái gì bất mãn nữa?
Điều hắn muốn, đó là thái độ của Thương Quốc. Hiện nay lòng dân trong nước thấp thỏm, là Hoàng đế nhưng nói thật ra lời hắn nói hiện đã không còn quyền uy, nếu không phải nắm giữ binh quyền, e rằng mỗi ngày lên triều không có ai thèm nghe.
Huống hồ, địa vị của Nghiêm Hoa ở Thương Quốc không thấp, Bộ Ngoại giao ở Thương Quốc là một cơ quan rất quan trọng, chức Thượng Thư của Nghiêm Hoa ở các nước khác cũng đủ lớn, hắn là một Hoàng đế sắp hiến hàng, há có thể cảm thấy nhục nhã.
Điều quan trọng là, Hoàng đế Vũ Quốc quan tâm nhất lúc này, căn bản không phải là vấn đề mặt mũi, mà lại những lợi ích thực tế, tức là Thương Quốc sẽ an trí hoàng tộc Vũ Quốc và quý tộc ra sao, cho hắn chức tước gì?
Nghĩ tới đây, Hoàng đế Vũ Quốc cẩn thận dò hỏi:
- Nghiêm đại nhân, không biết Bệ hạ ngài... đã đồng ý khẩn cầu của Vũ Quốc?
Cái gọi là khẩn cầu, tức là thiện đãi và ban tặng một chút thực ấp cho quân thần Vũ Quốc.
Những điều này, sớm đã ghi trong thư quy hàng, sớm đã viết rõ ràng.
Nghiêm Hoa nghe xong liền vội nói :
- Vũ hoàng điện hạ yên tâm, những điều kiện ngài đưa ra, Hoàng đế Đại Thương chúng ta đã nhận lời.
Vừa nói, hắn liền từ trong ngực lấy ra quốc thư Dương Mộc đích thân viết, đưa cho Hoàng đế Vũ Quốc.
Hoàng đế Vũ Quốc vội vàng tiếp nhận rồi tỉ mỉ đọc, trong quốc thư Hoàng đế Thương Quốc Dương Mộc nêu rõ ràng, quy cách đãi ngộ sau khi quân thần Vũ Quốc đến cậy nhờ Thương Quốc.
Ví dụ như, trực tiếp đem cả cái Vũ Thành ban cho Hoàng đế Vũ Quốc làm thực ấp, cũng lại ban cho chức vị Công Tước một sao.
Còn những vị Vương gia Vũ Quốc còn lại, đều nhận được chức tước to to nhỏ nhỏ, ban cho một vài thành thì làm thực ấp.
Đãi ngộ này, có thể nói là mở ra tiền lệ đầu tiên trong Thương Quốc, có vẻ rất đặc biệt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận