Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 431: Dời Đô

Chương 431: Dời Đô

=== oOo ===


Xe Bus, đã được sinh ra qua cuộc thảo luận đơn giản của quân thần.

Sau đó đến các cơ sở hạ tầng bên trong thành, ví dụ như công viên và quang cảnh, nghiên cứu thảo luận thêm một chút nữa, Dương Mộc cũng rời khỏi khu dân cư.

- Sau này, tòa đô thành mới này sẽ biến thành thành trì to lớn nhất thiên hạ, các ngươi phải có chuẩn bị.

Dương Mộc giao phó.

- Bệ hạ yên tâm, thành này cả trong lẫn ngoài có thể chứa trên một triệu người.

u Dã chỉ phía xa xa, nói:

- Tuân theo ý chỉ của bệ hạ, dân cư đều tập trung ở chỗ được chỉ định đặc biệt, các khu buôn bán cũng đã định rõ, tiện lợi cho các thương nhân thực hiện giao dịch, còn các nha môn quan phủ cũng đều tập hợp tại một khu. Không giống Thương Thành cũ, tất cả kiến trúc đều cao to hơn, khu vực làm việc có nhiều tầng, cực kỳ tiết kiệm không gian.

Dương Mộc yên tâm rồi. Trước ngày hôm nay, mặc dù trước mắt Thương Quốc đã thành cường quốc trong thiên hạ, nhưng trong lòng hắn chưa từng có quá nhiều biến hóa. Bởi vì làm một Hoàng đế suốt ngày ở trong hoàng cung, nếu bên người không có một vài kẻ a dua nịnh hót thì thật sự rất khó cảm nhận được sự tán dương của bên ngoài, thật ra thì tâm lý đại quốc của hắn cũng không quá mạnh.

Hôm nay tận mắt thấy, khiến cho lòng hắn cảm thấy rất hào hứng.

Thương Quốc hôm nay, đã dần dần hình thành ưu thế tuyệt đối so với các nước còn lại. Hơn nữa, loại ưu thế này vẫn đang tăng lên. Giả dụ có một ngày bị các nước bao vây tấn công, cũng có thể đánh một trận.

- u khanh, việc Công Bộ chưng cất rượu, xà phòng thơm, nước hoa tiến triển như thế nào?

Dương Mộc đột nhiên hỏi.

- Nhờ hồng phúc bệ hạ, tất cả nghiên cứu đều rất thuận lợi. Ngay từ nửa năm trước, Bộ Khoa học kỹ thuật cũng đã giao bản đầu tiên cho Công Bộ thần, trong đó xà phòng thơm và nước hoa đã bắt đầu xuất ra nước ngoài rồi.

Dương Mộc gật đầu. Hai năm nay, kế sau pha lê, Bộ Khoa học kỹ thuật lại lần lượt sản xuất ra rượu, xà phòng thơm cùng với nước hoa. Trừ rượu ra thì hai thứ còn lại đã lục tục được đẩy ra, nhưng cũng không sử dụng rộng rãi trên thị trường.

Bởi vì những đồ hóa chất này cần phải có nền tảng kỹ thuật nhất định, cho dù là Bộ Khoa học kỹ thuật cũng phải cân nhắc tác dụng phụ, kết hợp với triển khai phổ biến sản phẩm rộng rãi.

Đặc biệt nước hoa là thứ mà giới thượng lưu mới có thể sử dụng, loại thông thường có thể đựng trong bình sứ nhỏ, nhưng loại cao cấp hơn một chút thì dùng bình thủy tinh chứa đựng sẽ đẹp mắt hơn.

Kiếm tiền ngược lại chỉ là thứ yếu, dù sao thứ Dương Mộc muốn là tạo ra giả tưởng trong lòng thần dân các nước rằng Thương Quốc rất tốt, cuộc sống ở Thương Quốc rất hạnh phúc, đồng thời thông qua việc cướp đoạt tài sản của giới thượng lưu, dấy lên phong trào xa hoa lãng phí ở các nước, mâu thuẫn giai cấp giữa quý tộc và bình dân.

Bá chủ thiên hạ... Sao?

Chuyện này làm cho Dương Mộc nhớ lại hai năm trước, thần dân Thương Quốc xôn xao loan truyền mục tiêu đó, trong lòng hắn lại xuất hiện một loại khát vọng đặc biệt.

Trong quá khứ tuyệt đối không hề mãnh liệt như vậy!

Là bởi vì thực lực tăng lên sao?

Hay là nói, bình tĩnh quá lâu thì trong lòng trở nên xao động?

- Vẫn chưa được, phải chờ thời cơ.

Một lúc lâu, Dương Mộc kìm nén xao động trong lòng, thở ra một hơi dài. Trước mắt Thương Quốc vẫn không thể lượng kiếm, vẫn là thời điểm cần giấu tài.

Rốt cuộc là thời cơ gì chứ?

Động cơ hơi nước!

Điện khí!

Bởi vì từ đầu năm, khi Thái học viện vừa mới truyền thụ kiến thức về điện học và cơ học, thì Bộ Khoa học kỹ thuật cũng đã ở giai đoạn nghiên cứu phát minh, đặc biệt nhất là nghiên cứu máy chạy bằng hơi nước.

Không nói những cái khác, ít nhất các vật liệu dùng để chế tạo máy chạy bằng hơi nước đã được giải quyết rồi.

Chất lượng sắt thép Thương Quốc đủ để chế tạo ra máy chạy bằng hơi nước vô cùng bền bỉ.

Bởi vì loại động lực hơi nước này dùng tương đối ít kiến thức hóa học, cho nên chỉ cần Bộ Khoa học kỹ thuật chịu làm việc chăm chỉ, sớm muộn có thể nghiên cứu ra.

- Máy chạy bằng hơi nước, Công Bộ của khanh gần đây có xem qua không?

Dương Mộc hỏi.

- Khải bẩm bệ hạ, việc chế tạo máy không mấy thuận lợi, năm ngoái thì gặp phải một ít nút thắt, may mắn đã từ từ giải quyết được, không ngoài dự liệu thì chắc hẳn trong hai tháng này sẽ giải quyết xong, sang năm là có thể thực hiện sản xuất hàng loạt.

- Chỉ mong là như vậy!

Dương Mộc thở phào nhẹ nhõm. Hắn có thể trợ giúp về kiến thức lý thuyết, nhưng mà phương diện thực hành phải dựa vào việc không ngừng tích lũy kinh nghiệm.

Chỉ cần máy chạy bằng hơi nước được nghiên cứu ra, như vậy thì rất nhiều thứ có thể phát triển.

Các tuyến đường sắt và xe lửa chân chính sắp xuất hiện, đến lúc đó hậu cần của Thương Quốc sẽ bất khả chiến bại, điều này sẽ giúp tiết kiệm đáng kể việc tiêu thụ tài nguyên, bất luận là triển khai quân đội hay vận tải hậu cần, đều đủ để treo lên đánh bất kỳ một quốc gia nào.

Dựa trên cơ sở này, còn dùng thêm điện báo cùng với điện thoại, vậy đơn giản đã gắn thêm Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ cho quân đội, còn ai có thể địch nổi đây?

Về mặt dư luận, Dương Mộc có thể dựa vào cách này để tự chứng minh thiên mệnh, bách tính các nước còn không có kẻ hô ứng sao?

Mấy ngày sau, sau khi Dương Mộc kiểm tra các khu vực lân cận thành trì liền quay trở về Thương Thành, cùng chư vị đại thần thương nghị chuyện dời đô.

Trong đó, chủ yếu vẫn là sắp xếp quy mô của việc di chuyển. Trong hai năm qua, những số liệu này vẫn do Khổng Thượng Hiền phụ trách, thiết kế việc dời đô cụ thể.

Vào tháng 9 năm thứ 10 Thái Đỉnh, Tử thần điện ban bố chiếu lệnh dời đô, đặt tên cho kinh đô mới là Tân Thương, kinh đô cũ ban đầu đổi tên thành An Thương, coi như kinh đô phụ, trừ cơ cấu hành chính ra, còn lại tất cả bao gồm cả thành Công nghiệp, vẫn được giữ nguyên.

Trên thực tế, đây cũng là một phương pháp quá độ.

Bởi vì trong tương lai, đô thành mới nhất định cũng sẽ được gọi là Thương Thành, nhưng mà trong vòng 10 năm hoặc là 100 năm tới, chỉ có thể gọi là Tân Thương Thành.

Đợi sau khi chiếu lệnh được ban hành trên cả nước, thần dân sôi nổi bận rộn ăn mừng.

Một số ngày sau, các nước biết được chuyện Thương Quốc dời đô, vui buồn nửa nọ nửa kia.

Nhìn từ vị trí của Thương Thành, mục đích bành trướng của Thương Quốc đã rất rõ ràng.

Những năm gần đây, bởi vì tình hình phát triển của Thương Quốc quả thực quá mạnh, áp lực lên các nước càng lúc càng lớn, ngay cả Nguyễn Quốc luôn lấy minh hữu tương xứng cũng chịu áp lực, huống chi là những nước vốn không quá hợp với Thương Quốc.

Trên thực tế, hoàng đô lúc trước đã hạn chế nghiêm trọng sự phát triển Thương Quốc, vốn không tương xứng với thực lực quân sự.

Một đất nước có sức mạnh quân sự lớn như vậy, nếu thoát khỏi những hạn chế về địa lý, thì không thể tưởng tượng được sẽ có kết quả gì. Đến lúc đó, cả thế giới liệu có thể có một quốc gia nào hạn chế được Thương Quốc?

Ví dụ, những cường quốc như Sở Quốc, Nguyễn Quốc, Mãng Quốc và Ngụy Quốc, đều sâu sắc nhận thức được sự uy hiếp tiềm ẩn của Thương Quốc, vì vậy bắt đầu bí mật trao đổi lẫn nhau, phái các sứ thần cùng nhau biểu đạt một chút lo âu, cùng nhau tìm cách kiềm chế Thương Quốc.

Tháng 10, các nước trong thiên hạ cùng phái sứ thần tới tân Thương Thành, một mặt chúc mừng Dương Mộc về việc vui dời đô, một mặt thì nghĩ biện pháp hỏi dò ý đồ của Thương Quốc, xem thử Thương Quốc có thật đúng như trong lời đồn, đang tích cực mưu đồ bành trướng ra bên ngoài hay không.

Sở Quốc phái ra sứ thần, là Khuất Đan.

Người này, cũng không xa lạ gì đối với Thương Quốc.

Lúc đầu, trước khi cuộc chiến phạt Tấn diễn ra, Tấn Quốc tuyên bố muốn xuôi nam thâu tóm Sở Quốc, chính là người này đi sứ sang Thương Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận