Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 344: Hoàng Hậu Và Hoàng Tử

Chương 344: Hoàng Hậu Và Hoàng Tử

=== oOo ===


Quân thần cùng nhau thương lượng, một mạch tới tận đêm khuya.

Vốn từ đầu, Dương Mộc đã cho chuẩn bị bố trí tiệc tối, để hai vị Thừa Tướng đồng thời dùng bữa, sau đó sẽ triệu tập quan chức của các bộ ngành còn lại, họp bàn các công việc cho lần Hội minh lần thứ hai tại Thương Thành.

Từ trình độ nào đó mà nói, đây là một lần đại hội ăn mừng khác biệt so với lần Hội minh đầu tiên. Về mặt thời gian thì không cần sốt sắng như lần thứ nhất, đó gọi là cùng hoạn nạn thì dễ dàng, cùng phú quý thì khó khăn. Bang giao giữa các nước cũng theo đạo lý tương tự, khi mọi người đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh đáng sợ, thì có thể cùng chung mối thù, nhanh chóng đạt thành minh ước, liên minh tấn công Tấn Quốc. Thế nhưng một khi không có chung mục tiêu, mọi người đều cẩn thận mưu tính cho lợi ích riêng của cá nhân mình.

Đàm phán không phải chỉ một sớm một chiều là xong việc được.

Cuộc Hội minh lần này, chắc chắn sẽ mất thời gian dài hơn rất nhiều so với lần thứ nhất.

Phải nói đến, Dương Mộc vô cùng vui mừng khi Thương Quốc có được một đám năng thần, lại có được hai vị Thừa Tướng như thế, hắn cảm thấy rất hài lòng với sự sắp xếp của mình trước đây. Bởi vì mười hai bộ được sắp xếp hợp lý, rành mạch rõ ràng, có phương thức vận hành sao cho hiệu quả nhất, vì thế trong cả năm qua, cho dù mỗi lần hắn lên triều không hề nhắc đến, cũng không quan tâm nhiều đối với các vấn đề to nhỏ của đất nước, nhưng mọi thứ bên trong Thương Quốc vẫn được tổ chức một cách ngay ngắn rõ ràng.

Xuất phát từ loại tâm lý này, hắn cảm thấy rất hài lòng đối với hai vị Thừa Tướng, dự định buổi tối sau khi thảo luận xong, tiến hành một buổi phong tước cho hai vị thừa tướng và quan chức các bộ ngành.

Dù sao, chức quan và phong tước là khác nhau. Chức quan là vinh dự cá nhân trong nhất thời, nhưng phong tước là đại diện cho quyền lợi quý tộc và gia tộc thế tập.

Hiện giờ, bên trong triều đình Thương Quốc, ngoại trừ một số cựu quý tộc còn sót lại tước vị, rất nhiều quan lại mới thăng chức đều không có tước vị, thậm chí cũng không được tính là tước dân. Tuy rằng bọn họ có chức quan trên người, thế nhưng về mặt địa vị, cấp bậc vẫn chỉ tương đương với dân chúng bình thường. Một khi cáo lão về quê, khi đó sẽ không còn được hưởng thụ bất kỳ quyền lợi nào của chức quan cũ nữa.

Vì thế, phong tước vị cho những quan viên này, chính là cách ban thưởng tốt nhất.

Kế hoạch được cân nhắc rất kỹ lưỡng, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.

Cái gọi là sau khi bữa tối qua đi lại tiếp tục thảo luận, chỉ là mong muốn cá nhân của Dương Mộc mà thôi.

Bởi vì, lúc hắn còn đang dùng bữa, bỗng nhìn thấy một bóng dáng ngó nghiêng dáo dác, quan sát ở phía sau bức rèm.

Đó là một người phụ nữ.

Nhìn phượng văn trên góc áo, bên trong hậu cung cũng chỉ có Hoàng Hậu mới có tư cách mặc phượng bào.

Sau đó, hắn lại nhìn thấy Hoàng Hậu mang theo vẻ mặt vui mừng pha chút u oán.

Lúc này Dương Mộc mới chợt hiểu ra, hắn hồi cung rất điệu thấp, không hề thông báo cho hậu cung, cũng không thông báo cho Thái Hậu biết, hai vị Thừa Tướng cũng mới chỉ nhận được tin tức trong hôm nay. Bên trong hậu cung tin tức càng thêm bế tắc, như vậy thì Hoàng Hậu cũng mới biết được không lâu.

Đến lúc này, nàng đã đến Tử Thần điện.

Dương Mộc không biết những phi tử khác có biết hắn hồi cung hay không, bởi vì toàn bộ các nữ nhân còn lại ở hậu cung, đều không có quyền lực tự ý ra khỏi hậu cung đến Tử Thần điện.

Trước tiên phải trấn an được Hoàng Hậu rồi nói sau!

Dương Mộc phái người triệu tiểu thái giám đi tuyên chỉ trở về, sau đó cho người cầm ngọc bài, hộ tống hai vị Thừa Tướng xuất cung. Lúc này hắn mới khẽ mỉm cười, vén rèm lên, đi về phía Hoàng Hậu.

- Trân Nam, nàng đến rồi sao!

Dương Mộc ôm eo Hoàng Hậu.

- Bệ hạ!

Hoàng Hậu không có bất kỳ sự phòng bị nào, vốn dĩ vẻ mặt có chút ai oán, lập tức trở nên hơi e thẹn. Trân Nam là tên của nàng, đây vẫn là lần đầu tiên Dương Mộc gọi thẳng ra. Hơn nữa, cả năm này không gặp nhau, trong nháy mắt sự nhớ nhung dâng trào, chăm chú nhìn khắp toàn thân Dương Mộc, gục đầu trên ngực hắn, nước mắt tràn mi.

- Nàng sao vậy... Được rồi, đừng khóc! Không phải trẫm đã trở về rồi sao, một lát nữa sẽ qua cung của nàng.

Dương Mộc khẽ an ủi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng. Nhìn thấy một nữ nhân đã từng rất lạnh lùng và kiên cường như nàng, bây giờ lại gục đầu rơi lệ ở trong ngực của mình, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.

- Bệ hạ, một năm qua không nhớ tới nô tì sao?

Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn Dương Mộc, hai đôi mắt đẫm lệ.

- Biết làm sao được, chiến sự ngoài tiền tuyến quá gấp, can hệ trọng đại, trẫm không có nhiều thời gian qua lại giữa hai thành. Nhưng bây giờ không phải trẫm đã trở về rồi sao!

- Nhưng mà, lúc bệ hạ về cũng chỉ triệu kiến đại thần đến thương thảo quốc sự, cũng không thông báo riêng cho nô tì một tiếng.

Nước mắt Hoàng Hậu ngừng rơi, u oán nói:

- Một năm qua, bệ hạ cũng chỉ để Diệu Hi bồi tiếp ở bên cạnh, nếu không phải vừa nãy nàng ta đến Dục Linh Cung khoe khoang, nô tì còn chẳng hề hay biết gì.

- Khoe khoang...

Dương Mộc chỉ cảm thấy thêm nhức đầu.

Diệu Hi yêu mị họa thủy này, lúc bên cạnh hắn thì luôn đàng hoàng, thế nhưng ở sau lưng lại yêu thích một số hư danh, là một cô gái nhỏ luôn thích tranh sủng, ở phương diện này vẫn mang lòng ganh đua với Hoàng Hậu, bây giờ được đi theo bên cạnh hắn suốt một năm, có thể nói là chuyên sủng trong một năm. Vì thế, sau khi hồi cung lập tức chạy đến trước mặt Hoàng Hậu khoe khoang một phen, đó cũng chính là tác phong của nàng.

- Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa! Nàng ghen với Diệu Hi làm gì, nàng ấy là phi, nàng là Hoàng Hậu, tôn ti có thứ tự, lần sau nếu như nàng ấy còn dám khoe khoang trước mặt nàng, vậy nàng cứ trách phạt đi.

- Thiếp thân không để ý ngôi vị Hoàng Hậu, chỉ cần ở trong lòng bệ hạ, nô tì có vị trí quan trọng nhất, vậy là được rồi!

Hoàng Hậu lau nước mắt, nở nụ cười xinh đẹp.

- Hừm, điều này là tất nhiên. Tuy rằng Diệu Hi đi theo bên cạnh trẫm một năm, thế nhưng trẫm nói cho nàng biết, nàng ấy ở trong khuê phòng phải nhận hết khổ sở, có rất nhiều tư thế trẫm sợ làm tổn thương đến thân thể của nàng nên không dám dùng, thế nhưng với Diệu Hi thì trẫm không có lòng dạ mềm yếu.

- Xì ——

Hoàng Hậu hé miệng nở nụ cười, sẵng giọng:

- Bệ hạ thực sự là... Chuyện như vậy, không nên nói một cách nghiêm túc giống như quốc gia đại sự thế.

- Sao không phải là quốc gia đại sự?

Dương Mộc vỗ vỗ lưng Hoàng Hậu, nói:

- Nàng về cung trước đi, chờ trẫm xử lý xong mấy việc nhỏ, sẽ lập tức đến Dục Linh Cung. Cả chặng đường tàu xe mệt nhọc rồi, đêm nay phải tranh thủ nghỉ ngơi cho thật tốt.

- Bệ hạ không nên gấp gáp làm gì, cũng không phải chỉ có một mình nô tì đến đây.

- Ồ? Còn có ai nữa?

Dương Mộc cũng không thấy lạ, các phi tử còn lại trong hậu cung muốn đi ra cũng không dễ dàng, thế nhưng nếu như có Hoàng Hậu ân chuẩn, đồng thời mang đến thì vẫn có thể.

Nhìn ra phía ngoài cửa, hắn liền thấy một thân ảnh nho nhỏ được một vị lão ma ma dắt tay, nhảy nhót chạy vào.

- Phụ hoàng!

Một tiếng gọi dễ thương vang lên, đứa trẻ đáng yêu nhào tới, ôm lấy bắp đùi Dương Mộc.

- Quân nhi! Sao con cũng tới đây rồi?

Dương Mộc liền vội vàng ôm lấy Dương Quân từ trên mặt đất. Tiểu tử này bây giờ đã được năm tuổi, từ lúc hắn đi đến thành Nhạc Nguyên, nó đã biểu hiện ra thiên phú học tập kinh người, không chỉ biết đọc thuộc các loại thơ từ, còn có vài phần dáng vẻ của ông cụ non, rất được hắn yêu thích.

Không quan tâm đến sự thông tuệ này có người lớn truyền dạy ở sau lưng hay không, nói chung hắn vô cùng yêu thích đứa con trai này.

Dù sao, đây là đứa con đầu tiên của hắn trong hai kiếp làm người.

Cũng là độc đinh trong thế hệ thứ hai của Hoàng thất Thương Quốc hiện nay.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, sự tồn tại của nó giống như bảo vật trấn quốc, mang đến sự yên ổn cho triều đình Thương Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận