Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 455: Vạn Hỉ Lo Lắng

Chương 455: Vạn Hỉ Lo Lắng

=== oOo ===


Cũng không thể trách Hùng Mẫn Nột có phản ứng như thế, bởi vì tin tức này quá nhạy cảm đối với Sở Quốc.

Mọi người đều biết, Thiệu Quốc đã sớm là nước chư hầu của Thương Quốc, hơn nữa còn là nước ỷ vào Thương Quốc nhất, bất kể là trên phương diện quân sự hay chính sự triều đình đều rất ỷ vào Thương Quốc, thần dân trong nước cũng đã sớm quen với sự tồn tại của Thương Quốc, cũng hưởng thụ cảm giác làm chư hầu của Thương Quốc, liên đới theo đó là một phần tâm thái của đại quốc.

Nếu như có một ngày Thiệu Quốc và Thương Quốc không còn quan hệ, vậy ngược lại sẽ khiến cho thần dân Thiệu Quốc không biết làm thế nào.

Mà thân phận của Hoàng đế Thiệu Quốc, so với nói là một Hoàng đế còn không bằng nói là một Vương gia.

Vương gia của Thương Quốc.

Điểm này, không chỉ được các quốc gia công nhận, ngay cả Hoàng đế Thiệu Quốc cũng vui vẻ tiếp nhận.

Bởi vì đối với Thiệu Quốc, cho dù trở thành một Vương gia của Thương Quốc cũng là kết cục vô cùng hoàn mỹ.

Ít nhất vẫn tốt hơn nhiều so với những thế gia đại tộc bị đồ sát khi diệt quốc kia.

Bọn họ đã sớm tiếp nhận cách gọi này, nếu sau này Thương Quốc thật sự không thể không chiếm đoạt nước chư hầu, hoàng tộc Thiệu Quốc cũng có thể bởi vì có công hiến đất, lòng dân Thiệu Quốc cũng thuộc về Đại Thương, hoàng tộc không đủ sức uy hiếp, bị phong làm Vương khác họ, có thể tiếp tục làm người đứng trên kẻ khác.

Không chỉ các quốc gia thấy rõ ràng điều này, bản thân hoàng tộc Thiệu Quốc cũng hiểu rõ.

Thậm chí Khang Quốc, Viêm Quốc và Tường Quốc cũng có quyết định này, một vài chuyện trong lòng hiểu nhưng không cần nói ra.

Từ sau khi giúp đỡ Thiệu Quốc phục quốc tới nay, vẫn có một phần nhỏ quân đoàn Thanh Long của Thương Quốc đóng quân ở trong lãnh thổ của Thiệu Quốc, đã từng một lần rút lui đến biên giới của hai nước.

Nhưng mấy năm qua, tình hình trong khu vực thay đổi bất ngờ, áp lực của Thiệu Quốc cũng tăng lên rất nhiều, chỉ hơn mười vạn lính mới thì tuyệt đối không thể bảo vệ, che chở được cho Thiệu Quốc. Vì đề phòng các nước lớn xung quanh phát động công kích, tiêu diệt Thiệu Quốc trong chớp nhoáng, nên hai năm qua Thương Quốc lại bắt đầu tiến hành tăng binh cho Thiệu Quốc, có tổng cộng hơn mười vạn lính mới ở trong lãnh thổ Thiệu Quốc.

Mọi người đều biết, Thiệu Quốc bây giờ có vị trí địa lý hết sức đặc biệt, lần lượt tiếp giáp với Nguyễn Quốc, Sở Quốc và Thương Quốc, lại vừa vặn ở vào phía bắc của Sở Quốc.

Trước đây, sau khi Ngô Quốc bị tiêu diệt, Thiệu Quốc được sự giúp đỡ của quân đội Thương Quốc đã thành công chiếm lấy một ít lãnh địa của Ngô Quốc, dẫn đến bây giờ nếu Sở Quốc muốn tiến về phía bắc thì nhất định không thể bỏ qua Thiệu Quốc được.

Nói cách khác, Thiệu Quốc tuy nhỏ nhưng giống như một cái xương cá cắm ở trong cổ họng không thể lấy ra được.

Những năm trước đây, Sở Quốc vẫn phát triển theo hướng ngang, tinh lực chủ yếu đặt ở trên các nước nhỏ phía đông, cho nên không có suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng hai năm qua, theo Sở Quốc ngày càng lớn mạnh, hùng bá phía nam Vương triều Đại Lễ đã thành kết cục đã định, cây gai Thiệu Quốc này càng thêm chói mắt.

Sở Quốc vẫn luôn suy nghĩ, lúc nào có thể nhổ cái gai chói mắt Thiệu Quốc này đi.

Nhưng Thương Quốc lại đứng sau lưng Thiệu Quốc khiến Sở Quốc căn bản không có bất kỳ cơ hội nào.

Quả nhiên, bây giờ Thiệu Quốc đã thành một rắc rối lớn của Sở Quốc.

Quân đoàn Thanh Long với mười vạn binh sĩ được trang bị hoàn mỹ, lại thêm hơn mười vạn quân của Thiệu Quốc, ít nhất có thể chống lại ba mươi vạn đại quân!

Lúc này, quan hệ giữa Thương Quốc và Nguyễn Quốc xem như không tệ, Thương Quốc không thể đột nhiên điều binh khiển tướng nhằm vào Nguyễn Quốc. Mà giữa Thương Quốc và Mãng Quốc cũng không có mâu thuẫn gì, nếu có hành động quân sự gì đó, như vậy tám chín phần là muốn nhằm vào Sở Quốc.

Tin tức này làm Hùng Mẫn Nột giật mình.

Trước đó, hắn đã sớm muốn ngả bài với Thương Quốc, nhưng chắc chắn không phải bây giờ!

Chỉ với lực lượng của một mình Sở Quốc, hắn không nắm chắc có thể đánh thắng được trong cuộc chiến tranh với Thương Quốc.

Tuy danh tiếng Sở Quốc đang cao, nhưng Thương Quốc cũng không phải là trái hồng mềm, mặc cho người ta muốn bóp thì bóp. Trong mười mấy năm qua, Thương Quốc chiến đấu với bên ngoài chưa từng có một trận thua nào, vẫn luôn là người cười cuối cùng.

Ở dưới tình huống không có khả năng hoàn toàn giành thắng lợi, như vậy kết quả tốt nhất chính là cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề.

Đây là điều Hùng Mẫn Nột không muốn nhìn thấy.

Đừng nói đến lúc đó Sở Quốc không gượng dậy nổi, làm không tốt Sở Quốc còn có thể bởi vậy mà phát sinh chính biến, Hoàng đế như hắn sợ rằng sẽ bị đám quý tộc Sở Quốc tức giận hất ra khỏi ngai vàng.

- Người đâu, lập tức cho gọi Tư Đồ đại nhân, mặt khác cũng gọi Vạn Hỉ vào cung!

Hùng Mẫn Nột lập tức hạ lệnh, sau đó lại bảo người cầm bản đồ tới, cẩn thận kiểm tra.

Sở dĩ hắn cho triệu kiến hai người này, là bởi vì từ khi hắn đăng cơ đến bây giờ, Tư Đồ Khuất Di vẫn luôn là tâm phúc của hắn, những năm gần đây hắn cũng dần dần giao một ít quyền lực trên phương diện quân sự cho vị tâm phúc này.

Trong cuộc đại chiến phạt Tấn, Vạn Hỉ dẫn đầu ba mươi vạn đại quân, cùng đại quân của Thương Quốc, Vân Quốc liên kết thành liên quân phạt Tấn, không chỉ giữ được lực lượng của quân Sở, còn bởi vậy giành được quyền phát biểu cho Sở Quốc trong Hội minh, bởi vậy mà trở thành Đại Tướng quân của Sở Quốc.

Mấy năm qua, người này đã đánh mấy trận lớn, dẫn binh diệt mấy nước, đã trở thành nhân vật đại biểu của quân đội Sở Quốc, được người ta tôn trọng gọi là Đại Nguyên soái binh mã.

Nếu lại có thêm chút tư lịch, thì có thể được gọi là trụ cột khác của đất nước.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác nên hắn mới cho gọi Vạn Hỉ đến đây.

Vạn Hỉ hiểu rõ quân Thương!

Năm đó, thời gian cuối của cuộc chiến phạt Tấn, cả hành trình Vạn Hỉ đều dẫn binh cùng hành động với quân Thương. Trong nửa năm đó, đủ để giúp cho một tướng lĩnh hiểu rõ về quân Thương, chờ tới khi đánh trận sẽ có thể nắm chắc hơn.

Khoảng một canh giờ, Vạn Hỉ và Khuất Di đến Hoàng cung.

Sau khi lễ quân thần kết thúc, Hùng Mẫn Nột nóng lòng không chờ được nói:

- Hai vị ái khanh có biết vì sao trẫm cho gọi hai vị không?

Hai người nhìn nhau, từ thân phận và ánh mắt của đối phương, bọn họ đều thấy được một chút chắc chắn, vì vậy không hẹn mà cùng gật đầu.

- Nếu vậy, trẫm cũng không nhiều lời nữa. Hai vị ái khanh hãy xem, đây là tình hình bố cục mới nhất, hai vị ái khanh cho rằng hành vi của quân Thương như thế là sao?

Như thế nào?

Chắc chắn không thể không có mục đích!

Người hiểu về quân trận, thường dẫn binh đánh giặc đều biết, một khi đại quân thường đóng ở một chỗ, như vậy sau đó nhất định sẽ tăng cường diễn luyện, làm quen với địa hình, xây dựng doanh địa và công sự, thậm chí liên hệ và phối hợp cùng quan phủ địa phương, cố định một chỗ phòng thủ, chắc chắn sẽ không thể tùy tiện đổi nơi.

Vào thời điểm nhạy cảm này, mười vạn quân Thương bỗng nhiên triệu tập đại quân, chắc chắn là có mục đích.

Sao lại gọi là nhạy cảm?

Nói đúng là chân trước Thương Quốc bất hòa cùng Sở Quốc, chân sau Thương Quốc lại tự nhiên trắng trợn bôi nhọ Sở Quốc, kích động dân chúng trong nước thù hận Sở Quốc, đây là nhạy cảm!

- Bệ hạ, không thể không nghiêm túc xử lý chuyện này được.

Vạn Hỉ trầm ngâm một lát mới nói:

- Nếu thần đoán không sai, lúc này Thương Quốc đã chuẩn bị kỹ càng.

- Cái gì gọi là chuẩn bị kỹ càng?

Hùng Mẫn Nột nhíu mày, có hơi nghi ngờ nói:

- Ái khanh cũng không cần xem Thương Quốc như hồng hoang mãnh thú, Thương Quốc chỉ là có động tĩnh khác thường, cũng chính là đang chuẩn bị, đừng để danh tiếng của quân đoàn Thanh Long dọa sợ.

- Không!

Vạn Hỉ lắc đầu, nói:

- Bệ hạ không biết, trong cuộc chiến chinh phạt Tấn trước đây, mặc dù là liên quân ba nước cùng đánh, nhưng trên thực tế chỉ huy chiến sự đều là tướng soái của Thương Quốc.

- Ý của ái khanh là?


Bạn cần đăng nhập để bình luận