Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 625: Vương Triều Đại Đức

Chương 625: Vương Triều Đại Đức

=== oOo ===


Chương 625: Vương Triều Đại Đức

Điểm này, thật sự Vương Triều Đại Thương không nghĩ tới, vốn dĩ nghĩ rằng Vương Triều Đại Thống hỏng mất, là sau khi Hoàng đế Đại Thông bị bắt sống mới bắt đầu. Không nghĩ tới, vậy mà tướng thủ thành Cổ Dương lại hàng trước một bước.
Đây là thực lực quốc gia đó!
Đương nhiên, cuối cùng thì tin tức Hoàng đế Đại Thông bị bắt sống vẫn truyền về, giống như cọng rơm cuối cùng đè chết một con Lạc Đà vậy, cho Vương Triều Đại Thống đang lung lay sắp đổ thêm một đòn trí mạng.
Từ nay về sau, không ai dám chống cự nữa, ai cũng không biết người bên cạnh mình có đầu hàng hay không, sau này có bán đúng mình không, trong tổ còn có trứng, lực lượng của một người thật sự không có cách nào để ngăn cản đất nước thay đổi triều đại. Khi thấy một ít lão nhân trung thành chết, cũng chỉ có thể vừa thở dài lắc đầu, từ quan về quê ở ẩn.
Không tới một tháng, Bạch Phương Khởi đang ở thành Cố Dương liền lục tục nhận được một bức lại một bức thư đầu hàng, trong đó có quan viên, cũng có không ít tướng lĩnh biên quan. Đáng chú ý chính là, trong văn hóa của Vương Triều Đại Thống, cũng không lấy việc nhập ngũ làm hổ thẹn, cho nên hễ là gia tộc lớn thì hoặc ít hoặc nhiều đều có một chút chức vị trong quân đội, sau khi quan viên trong triều bắt đầu đầu hàng, thì cơ bản các đại tướng biên quan cũng không có lựa chọn nào khác.
Tháng 8, quân Thương chính thức tiến thẳng vào kinh đô Vương Triều Đại Thống, Đô Thành, nơi được xưng là trái tim của vương triều. Theo sự tiến vào của hai mươi vạn quân tiên phong, Vương Triều Đại Thống chính thức tuyên bố diệt vong.
Mới vừa vào thành, Bạch Phương Khởi liền dùng thủ đoạn mưa rền sấm dữ, nhanh chóng tiêu diệt và xét nhà một ít gia tộc có thái độ mập mờ, nhưng lại bận tâm tới thanh danh nên chưa chính thức đầu hàng.
Lý do của việc này rất đơn giản, muốn giết gà dọa khỉ, ý tứ chính là tư thế quỳ liếm của các ngươi không quá thành khẩn, không xuất phát từ nội tâm, nếu như không tình nguyện, vậy thì không cần thiết phải tồn tại.
Dù trừng phạt hay ban ân, tất cả đều là thủ đoạn cai trị cả.
Phóng tầm mắt ra xung quanh, Đại Thương đã không còn đối thủ. Sau khi bỏ Vương Triều Đại Thống vào trong túi thì chỉ còn lại Vương Triều Đại Đức, không đáng để bận tâm, chỉ cần hơi thức thời một chút sẽ chủ động đầu hàng hiến quốc.
Lấy Bạch Phương Khởi làm đầu, các tướng lĩnh đều có kinh nghiệm chiến đấu, đồng thời cũng biết quá trình quật khởi của Vương Triều Đại Thương trong những năm nay, cho nên hoàn toàn tự tin.
Bởi vì Vương Triều Đại Thống thật sự quá lớn, mà đợi mẫu quốc phải quan viên tới là một chuyện có độ khó không hề nhỏ, cộng với việc Vương Triều Đại Thống đã thống nhất lâu nay, dân tâm bất ổn, cho nên quá trình đồng hóa cũng phải chậm một tí.
Mất một thời gian sau đó, toàn bộ Vương Triều Đại Thống mới hoàn toàn được đưa vào bản đồ Đại Thương.
Mà lúc này, Hoàng đế Đại Thống ở trong ngục giam. Trải qua một năm tra tấn, nhận hết vũ nhục, gân cốt đứt đoạn, cuối cùng bị đẩy ra ngoài thành, chịu hình phạt lăng trì dưới sự chứng kiến của muôn vàn người dân, từ trạng thảm thiết, cực kỳ đáng sợ.
Việc này, coi như là thiên đạo luân hồi. Kết cục thảm hại năm đó khi hắn phản loạn đoạt vị, cuối cùng cũng ứng lên trên người mình. Nếu bàn về nhân quả, thì so với hàng ngàn hàng vạn người chết đi trong phản loạn, thật ra lại có chút tiện nghi cho hắn.
Lịch Đại Thương, mùa thu năm thứ chín.
Vương Triều Đại Đức phái sứ giả tới.
Sứ đoàn gần ba nghìn người!
Trước giờ, khi hai nước trao đổi, chưa từng có quy mô như này bao giờ, nói là lần đầu tiên cũng không quá. Mấy năm nay, Vương Triều Đại Thương phải vội vàng đối phó với Vương Triều Đại Khánh và Vương Triều Đại Thống, cho nên cũng có ý mượn sức Vương Triều Đại Đức. Về phần trao đổi giữa hai nước, thực ra Vương Triều Đại Thương có nhượng lợi, cho nên đội thương buôn rất hay thường xuyên lui tới, nhưng phía triều đình lại không lui tới quá nhiều, tất nhiên là do có một số nguyên nhân trong đó, thế nhưng thái độ không đứng về phía nào của Vương Triều Đại Đức, cũng là một nguyên nhân mấu chốt.
Mục đích của sứ đoàn Vương Triều Đại Đức là bàn bạc về việc thống nhất.
Lúc đầu, khi nghe thấy cụm từ thống nhất này, Dương Mộc rất kinh ngạc, bình thường toàn là nói quy hàng, còn thống nhất là sao?
Nên biết rằng, Vương Triều Đại Thương là một Vương triều mới xuất hiện, trước đó không có bất kỳ sự dính líu nào tới Vương Triều Đại Đức, mọi người lui tới với nhau đều vì lợi ích, nửa điểm cũng không hơn, nếu không muốn nói là Vương Triều Đại Thương thay thế Vương Triều Đại Lễ đoạt đại quyền của bộ tộc Cơ thị...
Bất luận là như thế nào, đều không nói tới hai chữ thống nhất.
Nhưng mà, lời giải thích sau đó khiến cho Dương Mộc không còn gì để nói.
Hóa ra, sứ đoàn Vương Triều Đại Đức vậy mà lại đặt mối quan hệ lên người Hoàng hậu, nói trắng ra là Thái tử Dương Quân có huyết thống với bộ tộc Cơ thị, cũng coi như Vương Triều Đại Đức có cùng nguồn gốc.
Đây là lý do gượng ép chắp nối quan hệ nhất mà Dương Mộc nghe được trong suốt bao nhiêu năm làm Hoàng đế, nhưng nếu đã là chính trị thì giả dối một chút cũng là bình thường.
Trên thực tế, trong quá trình Đại Thương quật khởi, Dương Mộc chưa từng có hy vọng xuất hiện kỳ tích xa vời, chuẩn bị đi con đường khó khăn nhất, cũng là con đường chính xác duy nhất, làm tốt chuẩn bị cố gắng gian khổ dài hạn.
Trong quá trình này, tuy rằng Đại Thương phát triển nhanh chóng, các loại vũ khí mới và khoa học kỹ thuật không ngừng tuôn ra, quốc gia phát triển và thay đổi từng ngày, nhìn như nhảy lên vượt bậc, tuy nhiên từ một tiểu quốc lớn dần tới Vương Triều Đại Thương, thậm chí lập tức đi lên con đường Đế Quốc Đại Vương, cho tới bây giờ Đại Thương đều cực kỳ coi trọng nền tảng cơ bản, bất kể là tuyên chiến với bên ngoài hay là quyết định làm kẻ thù với các quốc gia khác, mỗi một bước đi đều suy nghĩ kỹ càng rồi mới hành động, chưa bao giờ Có mục tiêu không thực tế.
Thực ra, trước khi quyết định làm kẻ thù với Sở Quốc, Thương Quốc chưa từng có kế hoạch đặc biệt to lớn gì cả, việc này giống với tính cách của Dương Mộc, hắn rất ít khi ảo tưởng, càng muốn để ý cái trước mắt hơn.
Hiện tại, một Vương Triệu Đại Đức to như vậy, thế nhưng lại có được dễ như trở bàn tay.
Chuyện này thật sự khiến người khác cảm thấy khó tin, nhưng cũng chính sự khó tin này lại làm cho người ta cảm thấy thực ra cũng có lý.
Bởi vì đại thế đã hoàn toàn đứng về phía Vương Triều Đại Thương, bất kể là nhìn từ góc độ hiện tại hay tương lai, thì Vương Triều Đại Đức cũng vẫn là vật trong tay Đại Thương. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thật ra buông bỏ quyền lực tối cao để đổi lấy những ngày bình yên vô lo, cũng cực kỳ tốt.
Trong năm đại Vương triều, bản thân Vương Triều Đại Đức không phải là Vương triều thiện chiến gì, bởi vì đất đai cằn cỗi không thích hợp để nâng canh diện tích lớn, vị trí địa lý cũng không trực tiếp xung đột với mấy đại Vương triều khác. Việc thôn tính nó, ngược lại còn dẫn đến một phiền phức lớn, cho nên từ trước tới nay, Vương Triều Đại Đức rất ít phát sinh chiến tranh với mấy đại Vương triều.
Chiến đấu không tốt, cho nên cũng không yêu chiến, đối mặt với cục diện không thể xoay chuyển, chỉ cần đủ hòa bình thì đại đa số mọi người đều có thể tiếp nhận.
Dương Mộc mở yến tiệc ở Tử Thần Điện, nhiệt tình chiêu đãi sứ đoàn. Hôm sau, lập đàn tế trời, xem như thần minh tuyên đọc ước định
này một lần.
Sau đó, Dương Mộc đồng ý phong Công tước cho ba thành viên Hoàng tộc của Vương Triều Đại Đức, các thành viên còn lại trong dòng họ đều tự dựa theo địa vị trong gia tộc, phong từ Hầu tước tới tước dân.
Nhất thiết không được xem thường tước dân, Vương Triều Đại Thương này, dân cư đông đúc, diện tích lãnh thổ bao la, không nói tới một ít người lập công của Vương Triều Đại Hoành nhận được địa vị tước dân, thực ra lúc Vương Triều Đại Khánh và Vương Triều Đại Thống mở mang lãnh thổ, số lượng tước dân vô cùng thưa thớt, phần lớn tước dân của Vương Triều Đại Thương đều tập trung ở mẫu quốc Đại Thương, phân bố rất không đồng đều.
Cho nên mà nói, nếu Vương Triều Đại Đức thống nhất, thì tỉ lệ tước dân là vô cùng nhỏ, trong toàn bộ Đế Quốc Đại Thương thì tỉ lệ tước dân là một phần ngàn, đã cực kỳ không tồi.
Trở thành tước dân của Đại Thương, tuy rằng không tốt bằng quý tộc hiển hách, nhưng mà có thể tiếp tục bảo mệnh, tiếp tục hơn người, cũng đã là vô cùng tốt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận