Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 120: Quân Trịnh Rút Lui

Chương 120: Quân Trịnh Rút Lui

=== oOo ===


Ba Thiên nhân đội tập doanh còn hung mãnh thảm thiết hơn lần đầu.

Quân Trịnh đã mệt mỏi rã rời, không kiên trì nổi nữa, dù vẫn kịp phản ứng sau một khoảng thời gian ngắn nhưng hiệu quả chống cự lại chẳng được bao nhiêu. Sau một đợt tấn công đã tử thương vô số, toàn bộ nơi đóng quân lại bị phóng hỏa tạo thành một biển lửa lớn.

- Thật sự là không nhớ lâu. Năng lực ứng đối quá kém!

Hàn Đồng đứng trên một tòa tháp bên kia bờ sông quan sát từ phía xa, không ngừng lắc đầu, khịt mũi coi thường tố chất và khả năng phản xạ của quân Trịnh. Vì mới một tháng trước doanh địa của hắn cũng bị tập kích, nhưng so ra thì phản ứng và năng lực của mọi người còn mạnh hơn nhiều. Dưới tình trạng bị kẻ địch đông gấp đôi bọc đánh, quân mình vẫn kịp lui về hậu phương tránh tập kích thành công.

Dù vậy hắn vẫn bị Hoàng Đế trách cứ, yêu cầu tăng cường huấn luyện.

“Đại Thương ta tuyệt đối sẽ càng ngày càng cường đại!” Hàn Đồng thì thào lẩm bẩm. Là một tướng quân, thời gian này hắn có thể cảm nhận một cách trực tiếp nhất tố chất của binh sĩ đã có thay đổi cực lớn, sức chiến đấu của quân đội tăng lên từng ngày, khiến cho lòng tin với trận bắc phạt này càng lớn. Đồng thời, cũng tràn trề hy vọng với tiền đồ của Thương Quốc.

Ví dụ một chi tiết nhỏ, bên ngoài doanh trại quân Trịnh có hai tiểu đội đang chém giết lẫn nhau, chiến cuộc gần như nghiêng hoàn toàn về phía quân Thương, dù là thể lực hay kỹ xảo, cách đánh hay sĩ khí, quân sĩ Thương Quốc đều cao hơn một bậc.

Dù sao thì, sức chiến đấu của binh lính một ngày ăn ba bữa cơm so với binh lính một ngày ăn hai bữa đói đến mức ngực dính vào lưng có thể tương đương được sao? Lượng thịt mỗi quân sĩ Thương Quốc được ăn một tháng có khi còn nhiều hơn cả lượng thịt quân sĩ Trịnh Quốc ăn cả đời ấy chứ!

Lần thứ hai tập doanh, kéo dài gần nửa canh giờ.

Cuối cùng, trong tiếng gào thét gầm rú tức giận của Mạc Ly, quân Trịnh mới tổ chức được một lần phản kích có quy mô lớn. Sau khi nỗ lực trả một cái giá cực kỳ thê thảm, khó khăn lắm mới ổn định được tràng diện.

Thực ra, với binh lực trước mắt của Thương Quốc, muốn nhổ một tòa doanh địa này cũng không cần trả cái giá quá lớn, hai vạn năm ngàn quân sĩ cùng nhau tiến lên là có thể làm sủi cảo nó.

Nhưng tiêu diệt đội trú quân đó không phải mục tiêu của lần bắc phạt này, tập doanh chỉ là một khâu trong toàn bộ kế hoạch chiến lược mà thôi.

Cho nên, khi quân sĩ Trịnh Quốc đang run sợ, ba Thiên nhân đội lại lần lượt rút khỏi. Sau đó không chút hoang mang chuyển xuống từng cây mộc sao và đinh sắt từ trên thuyền nhỏ bên bờ sông xuống, rồi chặt cây cối xây dựng cơ sở tạm thời ở cách đó không xa.

Ba Thiên nhân đội này hù cho Mạc Lý như ngồi bàn chông, đi ngủ cũng không yên, cảm giác ngay cạnh giường mình có một con thú dữ đang nhìn chằm chằm, dường như chỉ cần nhắm mắt một cái là nghe thấy được tiếng quân Thương tập doanh, mấy lần tỉnh giấc.

Đêm khuya, Mạc Lý đã bị ép đến mức sắp phát điên rồi. Bởi vì quân thương tựa như không biết mệt mỏi, trong khoảng thời gian này đã phát động hai lần tập kích, khiến cho thể xác và tinh thần tướng sĩ toàn doanh mệt mỏi muốn chết.

- Bên Tam Điện Hạ có gửi thư không?

Mạc Lý gọi một phó tướng lại hỏi.

- Khi mạt tướng đưa tin tới, Tam Hoàng tử chỉ cười ha ha, nói mạt tướng không cần lo lắng, rồi không nói gì khác. Hơn nữa…

- Hơn nữa làm sao?

- Hơn nữa còn dặn mạt tướng, nếu không địch lại thì có thể rút lui.

Rút lui?

Mạc Lý không hiểu. Đây là quốc chiến đó, từ xưa tới nay chỉ có thủ vững trận địa và tấn công, kém nhất cũng là hạ mệnh lệnh tùy cơ ứng biến, sao lại có thể nói thẳng là rút lui?

Không địch lại? Cái từ này lý giải thì rất rộng, chẳng phải nói là thấy khó một chút là có thể rút lui sao?

Lúc này Mạc Lý cũng hơi mơ hồ. Mặc dù biết đây là kế sách của Tam Hoàng tử, đang đặt bẫy dẫn dụ quân Thương mắc câu, nhưng chuyện này… hình như hơi quá mức rồi?

Dù sao thì đại doanh thối lui sẽ là Khang Thành, quân Thương có thể tiến quân thần tốc thâm nhập Trịnh Quốc, xông thẳng Hoàng đô.

Hoang đường!

Đây là lời nhận xét của Mạc Lý về Trịnh Khang. Hắn vốn là một tử đệ quý tộc thế gia của Trịnh Quốc, nhưng vì là ngoại thích của Trịnh Khang nên rất được tin cậy, được an bài thống ngự biên quân.

Lúc đầu đây là một chuyện tốt, có thể vớt chút công tích, lại có thể an ổn sống qua ngày. Dù sao ai cũng biết thực lực của Thương Quốc, có thể co đầu rút cổ ở trong nước ăn ngày nào biết ngày nấy đã giỏi lắm rồi.

Chỉ cần Trịnh Quốc không chủ động xâm nhập phía nam, căn bản ở biên cảnh sẽ không có chiến sự.

Không ngờ hắn mới nhậm chức được mấy tháng, đầu tiên là Trịnh Khang suất lĩnh đại quân đại bại ở Hoàng thành Thương Quốc. Sau đó, Thương Đô trở nên mạnh mẽ nhanh chóng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cuối cùng còn dám bốc lên chiến tranh, xua quân bắc phạt!

Quả thực là khổ tám đời mà!

Mạc Lý cũng không biết trận chiến này là kết quả thương lượng giữa cao tầng hai nước, chỉ cảm thấy đầy một bụng tức. Cảm giác mình là một lão đại bang hội giang hồ lại bị một tiểu lưu manh đầu đường đánh cho tê người, mà lại còn không thể hoàn thủ.

Hắn còn đang nghĩ ngợi thì một lão trinh sát chạy tới báo:

- Báo! Thám báo quân ta phát hiện vài đội quân Thương ở Hương Giao!

Hương Giao?

Làm cái quỷ gì!

Mạc Lý và viên phó tướng nhìn nhau. Quân Thương liên tục tập doanh còn chưa đủ sao, giờ còn phái quân sĩ tới Hương Giao lượn lờ nữa?

Mặc dù không biết mục đích của quân Thương, nhưng có một vấn đề không thể nghi ngờ, đó là sĩ tốt của quân Thương ở Hương Giao kia đang dò xét.

- Mặc kệ! Tam Điện hạ đã bảo chúng ta rút lui thì rút lui đi!

Mạc Lý siết chặt nắm đấm, cắn răng nói. Mặc dù rất không cam tâm, nhưng vẫn hạ lệnh rút lui.

- Truyền lệnh xuống, nhổ trại rút lui!

- Vâng!

Chạng vạng tối, quân Trịnh trú đóng ở doanh địa bên bờ sông bỗng dấy lên liệt hỏa hừng hực, một Tam thiên nhân đội chậm rãi rút lui về Khang Thành.

Các tướng lĩnh quân Thương đứng bên kia bờ sông nhìn sang, cau mày nghi hoặc không hiểu nổi.

Vừa rồi hình như không có lệnh tập doanh mà, sao đột nhiên doanh trại quân Trịnh lại cháy?

- Hình như quân Trịnh chủ động rút lui, tự thiêu hủy doanh trại.

Chu Hi quan sát một lúc, sau đó báo.

Dương Mộc gật gật đầu. Hắn cũng nhìn thấy quân sĩ Trịnh Quốc ai nấy đều cõng vật tư và đồ quân nhu, rút lui về Khang Thành.

“Không đợi được nữa sao.” Dương Mộc lẩm bẩm, hắn đã nghĩ tới tình huống này từ trước. Bị quân Thương không ngừng tập kích quấy rối, lại thêm kế sách dụ địch xâm nhập của Trịnh Khang, khẳng định quân Trịnh sẽ rút lui, nhưng không ngờ lại rút nhanh như vậy. Vốn hắn còn định tập kích thêm mấy ngày nữa, khiến cho Trịnh Khang phiền quá phải hạ lệnh rút quân.

Chỉ từ điểm này, có thể nói đầu óc của Trịnh Khang có hơi nhược trí.

Dụ địch xâm nhập rõ ràng như vậy, ai mà không nhìn ra?

Hai quân giao chiến, vội vàng xao động chính là tối kỵ trên chiến trường!

Sau khi quân Trịnh rút lui, toàn bộ quân đoàn Huyền Vũ vượt sông Thương, xây dựng cơ sở tạm thời ở bên kia bờ. Quân đoàn Thanh Long tiếp tục phái một đội quân nhỏ xâm nhập vào trong Trịnh Quốc bắt đầu thăm dò.

Đương nhiên, cũng không thể tránh việc gặp trinh sát quân Trịnh, nhưng không ai có ý động thủ. Dường như mảnh đất này là địa bàn của hai bên, không có bất kỳ phân tranh gì.


Bạn cần đăng nhập để bình luận