Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 583: Mưu Thiên Hạ (2)

Chương 583: Mưu Thiên Hạ (2)

=== oOo ===


Chương 583: Mưu Thiên Hạ (2)

Cả nước lớn mạnh, từ lâu đã không ở cùng một đẳng cấp với liên quân.
Liên quân ba nước dường như rất hùng mạnh, nhưng thực tế nó đã chui vào ngõ cụt, và đã dần bước vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Lúc này, Thẩm An nhanh chóng bước vào từ bên ngoài điện, vẻ mặt hớn hở.
Dương Mộc cười hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì mà trông phấn khởi thế.
Thẩm An liên tiếp khua tay múa chân:
- y da! Bệ hạ không biết sao, rất ghê gớm ah! Bây giờ, trong thành đang khua chiêng gióng trống, tiếng náo nhiệt vang khắp trời! Các quán rượu đã hết sạch đồ, người trong nước sôi trào! Toàn bộ tân Thương Thành tiếng trống vang như sấm, may mà Bệ hạ ở trong thâm cung điện này mới có thể tận hưởng sự an nhàn yên tĩnh!
Thấy Thẩm An xưa nay chỉ làm không nói phấn khích như thế, Dương Mộc liền cười:
- Tiểu tử nhà người nói sao, trong thành đã náo nhiệt như thế à?
Vừa dứt lời, Dương Mộc cũng thích thú nói:
- Đi thôi, chúng ta đến đài Vong Ưu, gọi cả Hoàng Hậu và các phi tần đến cùng xem. Ta muốn chung vui với dân chúng!
Chung vui với dân chúng, đây là niềm mong mỏi bấy lâu nay của Dương Mộc.
Năm đó, Thương Quốc còn chưa có.
Chưa đầy nửa giờ sau, Hoàng Hậu và các phi tần đã cùng nhau đến Tử Thần Điện, Dương Mộc dẫn họ bước lên đài Vong Ưu.
Kể từ khi bắt đầu chiến tranh, Dương Mộc đã rất lâu chưa từng bước lên đài Vong Ưu.
Hắn ngoài nhìn Hoàng Hậu đang theo bên cạnh mình một chút, hắn nhớ rằng Hoàng Hậu trước đây thường hay lui tới chỗ này, có lúc nán lại cả một buổi chiều.
Hắn biết, Hoàng Hậu tới để nhìn ngắm về phía bên ngoài hoàng cung.
Nói cách khác, trong tim nàng, vẫn còn tâm kết.
Xét cho cùng, cái đài ngắm cảnh này là nơi cao nhất trong toàn tân Thương Thành, vả lại nó không phải chỉ cao hơn một chút. Đồng thời, được lấy tên là Vong Ưu, nên nó chứa đựng rất nhiều hàm ý.
- Muốn làm thì cứ làm đi.
Dương Mộc nhìn nàng rồi nói.
- Hå?
Hoàng Hậu nhất thời không phản ứng được. Một lúc sau, trong mắt nàng có chút cảm động, gật đầu nói:
- Có thật là đi được không?
- Đi đi, nếu không nàng sẽ không can tâm. Đúng lúc, bây giờ Cẩm Y Vệ cũng đã thâm nhập qua đó, nàng đi rồi cũng có người chiếu ứng lẫn nhau.
Dương Mộc nói.
Hoàng Hậu rất ngạc nhiên quay đầu nói,
- Cẩm Y Vệ đã thâm nhập qua đó rồi sao?
Dương Mộc thở dài nói:
- Nó phức tạp hơn nhiều so với nàng nghĩ. Các đại Vương triều đang tranh đấu không ngừng, giữa Vương triều Đại Thống và Vương triều Đại Lễ, thực ra đường biển cũng không tính là xa. Nghe nói Vương triều Đại Thống đang đóng thuyền chuẩn bị vượt biển, rõ ràng là thấy Vương triều Đại Lễ đang hỗn loạn, nhân thời cơ chiếm lấy. Sau đó có vài bức văn thư, sẽ đưa cho nàng xem.
Hoàng Hậu gật đầu. Trước đây có bá chủ lãnh đạo, còn có thể chống lại kẻ thù bên ngoài. Vương triều Đại Lễ hiện nay, những kẻ mạnh đều không chịu nhường nhịn nhau, đã tạo cơ hội cho Vương triều Đại Thống một cơ hội không chê vào đâu được.
Thế là, Hoàng Hậu bèn nép đầu vào ngực Dương Mộc, lặng lẽ nhìn về phía xa.
Theo thụ ý của Dương Mộc, trong cung truyền ra tin tức rằng Hoàng đế Bệ hạ cùng chung vui với dân chúng, đã bước lên đài Vong Ưu để quan sát lễ ăn mừng của mọi người từ xa.
Chẳng mấy chốc, trong thành trở nên sôi sục hơn.
Giữa lúc sôi sục, dân chúng hối hả hướng người về phía đài Vong Ưu quỳ bái, tung hô vạn tuế.
Tất cả những điều này, được Dương Mộc và những người khác đứng trên đài Vong Ưu dùng kính viễn vọng thấy rõ ràng.
Ý Trời?
Ý Dân?
Đã không còn nói được rõ ràng nữa rồi.
Mãi đến nửa đêm, lễ ăn mừng vẫn chưa kết thúc.
Trình độ văn hóa một nước, quả nhiên có tác dụng rất to lớn.
Tại sao Vân Quốc bị diệt mà đất nước không sôi sục?
Tại sao Phạm Quốc bị diệt mà đất nước không sôi sục?
Riêng có Tấn Quốc sau khi bị diệt, cả nước vui mừng hân hoan?
Đó là vì nguyên do trong nước có rất nhiều nhân sĩ hiểu biết.
Đêm khuya, ở phủ Tả Thừa Tướng.
Khổng Thượng Hiền ngồi uống một mình, nhìn vào ánh đèn lồng không nói lời nào.
Hắn đã thấy rõ những lựa chọn mới mà Thương Quốc sắp phải đối mặt.
Trước hết, dựa vào sự kiên quyết và lòng can đảm phi thường của Bệ hạ, cũng như những chính sách đổi mới về chính trị, chắc chắn không bao giờ đi theo con đường cũ sau khi nhất thống thiên hạ, chấp nhận trở thành một Thiên tử được chư hầu triều cống.
Thứ hai, trào lưu thiên hạ và lòng dân thiên hạ, cũng sẽ không còn chế độ phân phong như cũ, mà các nơi trong thiên hạ cũng đã được khai phá xong xuôi. Chế độ quận huyện của Thương Quốc rất hoàn hảo, nó cũng đã được nhiều quốc gia bắt chước.
Hơn nữa, trong nhiều năm, Hoàng đế Bệ hạ và rất nhiều đại thần bàn bạc đại sự, đề cập tới tương lai thiên hạ sẽ quy về một mối là chính xác. Thương Quốc chắc chắn sẽ chấm dứt mấy trăm năm chiến loạn.
Nếu đã như thế thì kế hoạch lớn về Cơ cấu văn minh thiên hạ ở đâu?
Ngay lập tức đã lộ ra một vấn đề không thể tránh khỏi, không chỉ Thương Quốc mà cả thiên hạ cũng không thể tránh được.
Ngoài ra, còn có mấy đại Vương triều đang nhòm ngó tới Vương triều Đại Lễ. Nếu như Thương Quốc thiết lập nên một Vương triều Đại Thương, liệu bọn họ có thể tận hưởng hòa bình mãi mãi?
Thương Quốc nhất thống thiên hạ, hắn là Thừa Tướng, sẽ không chỉ là Thừa Tướng của Thương Quốc, mà còn là Thừa Tướng của Vương triều Đại Thương nhất thống thiên hạ, chính là vị trí chủ chốt sáng lập thể chế của thiên hạ... mỗi lần nghĩ tới chỗ này, hắn vô cùng phấn khích.
Thân là một người đọc sách, hắn may mắn hơn nhiều người, có thể gặp một minh quân, gặp được một cơ hội ngàn năm có một để có thể thi triển khát vọng của mình.
Khổng Thượng Hiền hắn sẽ cùng với Hoàng đế Bệ hạ cùng nhau đổi mới văn minh, mở ra cơ nghiệp muôn đời. Với công lao như thế, sẽ trở thành một truyền kỳ bất hủ.
Thành tựu như thế, có thể gặp mà không thể cầu!
Thế là, hắn dựa trên các thảo luận với Hoàng đế Bệ hạ trong quá khứ, kết hợp thêm một chút tư tưởng người đọc sách, mài bút thành
văn, viết nên một bản tấu.
Ngày hôm sau, Dương Mộc nhìn thấy nó trên bàn.
Im lặng một lúc lâu, Dương Mộc vỗ tay rồi lớn tiếng nói:
- Tấu hay, lời văn rõ ràng, thiết thực, hợp ý trẫm, giúp trẫm mở mang thêm!
Khổng Thượng Hiền cười nói:
- Bệ hạ, đây là nhận thức chung trong triều đình những năm qua, thần chỉ tổng hợp lại cho hoàn chỉnh mà thôi. Thần đã soạn thảo thành
một phần tấu chương, dâng cho Bệ hạ quyết định.
Dương Mộc mỉm cười, có phần thích thú:
- Ái khanh đã nông nóng không thể đợi nữa rồi sao?
Khổng Thượng Hiền cười nói:
- Bệ hạ, trong này vẫn chưa bao gồm một số việc lớn trước mắt cần lập tức bắt tay vào làm.
Dương Mộc nói:
- Công việc cấp bách, cũng là công việc phải làm trước tiên. Thật khéo, hôm nay trời đẹp gió mát, rất thích hợp cùng khanh uống say một phen.
Ngự tửu được đưa đến, hai người bèn uống xả láng trong điện.
Sau khi uống say xưa, Khổng Thượng Hiền bèn nói về ba việc lớn cần phải làm trước tiên.
Phong thưởng công thần, tướng sĩ.
An ủi dân chúng Thương Quốc.
An định lòng dân thiên hạ.
Dương Mộc gật đầu, vui vẻ chấp thuận.
Sau một lúc, quân thần hai người bắt đầu thảo luận, làm thế nào để xây dựng lên phương án cụ thể cho mỗi việc kia.
Sau một buổi chiều, quân thần hai người bèn viết ra một cuốn sách.
Quyết định của Dương Mộc rất rõ ràng, hắn yêu cầu đại thần các nơi trong một tháng phải nghĩ ra cách giải quyết các việc quan trọng này. Cuối tháng mười, sẽ tổ chức triều hội lớn, xác định công trạng văn võ bá quan, tướng sĩ thần dân, nhân sĩ các nước trong việc nhất thống thiên hạ.
Mặt khác, định ra chiếu thư phong thưởng, sau đó sẽ đưa ra trên triều.
Việc này không thể coi thường, đây đã là việc trọng đại, là thượng sách yên ổn dân tâm trong thiên hạ.
Càng cấp thiết hơn, đây là một việc phải vừa phô trương mà kín đáo, liên quan đến hầu hết các thần dân, đặc biệt là những địa bàn vừa mới thôn tính, ví dụ như Tấn Quốc.
Trong vòng một tháng phải đưa ra sự chuẩn bị chi tiết, đúng là nói dễ hơn làm?
Tuy nhiên, đối với sự kiện lớn này, trong lòng Khổng Thượng Hiền không có chút lo ngại nào, dốc toàn tâm toàn lực để thực hiện.


Bạn cần đăng nhập để bình luận