Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 502: Quân Đoàn Chu Tước Lo Lắng?

Chương 502: Quân Đoàn Chu Tước Lo Lắng?

=== oOo ===


Chênh lệch về binh khí và chiến giới, nhất là trải qua nhiều năm phát triển như vậy, binh khí chênh lệch tới mấy đời thì không phải chỉ lớn một chút thôi. Ở trong mắt các tướng sĩ quân đoàn Chu Tước, thứ các binh sĩ Vân Quốc cầm trong tay giống như gỗ nhóm lửa, chỉ có chút lực sát thương, đã không thể gọi là binh khí nữa. Còn các loại áo giáp khi so với của binh sĩ quân đoàn Chu Tước, đơn giản có thể nói là chênh lệch giữa áo ăn mày và tơ lụa.

Càng chưa nói tới việc duy trì ưu thế vũ khí của quân đoàn Chu Tước, một khi đột phá phòng tuyến còn có thể chiêu mộ một ít người trợ giúp trong vài thành trì.

Đương nhiên, những người trợ giúp này có một tên gọi riêng là quân khởi nghĩa.

Dù sao, nơi rộng ngàn dặm này vẫn luôn chuyển qua lại giữa Sở Quốc và Vân Quốc, dân chúng trong những thành trì cũng chịu đủ nỗi khổ của chiến tranh loạn lạc, thậm chí ngay cả mình rốt cuộc là người của nước nào cũng không biết. Nếu như truyền ra tin đồn sẽ chiêu mộ quân khởi nghĩa với đãi ngộ hậu hĩnh, sẽ rất được lòng người.

Trên thực tế, đây cũng là điều khiến quân đoàn Chu Tước tự tin có thể dựa vào ba mươi vạn đại quân để tiêu diệt đội quân chủ lực của Vân Quốc, hết sức coi trọng đối với tiền đồ sau này.

...

Sau đó hai ngày, quân đoàn Chu Tước đóng quân ở phía đối diện vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, điều này làm cho trong lòng Mạnh Hỏa rất lo lắng.

Lẽ nào quân đoàn Chu Tước không sợ năm vạn trọng kỵ binh sao?

Hoặc là, quân đoàn Chu Tước đã nhìn thấu quỷ kế của hắn, cho nên mới thờ ơ.

Mạnh Hỏa lại ăn ngủ không yên.

Không cần nói cũng biết, năm vạn trọng kỵ binh có ý nghĩa như thế nào. Trước đây Thương Quốc chỉ có một vạn trọng kỵ binh đã đánh bại hơn mười vạn khinh kỵ binh của quân Sở, một đường truy sát sáu mươi vạn đại quân còn lại, giành đại thắng ra về.

So sánh ra, cho dù trọng kỵ binh của Vân Quốc không mạnh như vậy, hoặc là nói không có hiệu quả bất ngờ, nhưng với số lượng gấp năm lần, Mạnh Hỏa thấy vẫn có thể toàn thắng.

Lực chiến đấu của quân đoàn Chu Tước cao tới đâu, có nhiều chiến giới giúp đỡ hơn nữa cũng không có cách nào hoàn toàn ngăn cản được bước chân của trọng kỵ binh chứ?

Điều Mạnh Hỏa lo lắng nhất chính là quân đoàn Chu Tước nhìn thấu điểm này, do đó cố gắng hết sức tránh trọng kỵ binh, không quyết chiến chính diện.

Kể từ đó, trọng kỵ binh cồng kềnh sẽ giống như vật trang trí, vĩnh viễn cũng chỉ có thể đuổi theo phía sau quân địch.

Mạnh Hỏa ngồi ở trong lều chủ soái, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào địa đồ, đúng là trà không nhớ cơm không muốn.

Nhưng ngay vào lúc này, một thân vệ của hắn bước vào trong lều với vẻ mặt có chút lo lắng:

- Đại Tướng quân, quân địch đánh lén đại doanh tiên phong!

Mạnh Hỏa còn đang đờ đẫn chợt ngây người mất mấy hơi thở, lúc này mới lộ vẻ nghiêm trọng, giọng điệu cấp bách nói:

- Ngươi nói gì? Tào Vô Thương đâu, hắn ở đâu?

Thân vệ liền vội vàng nói:

- Tào Tướng quân đã dẫn quân tới cứu viện.

- Thương vong nặng nề không?

- Không, quân ta phát hiện ra đúng lúc.

Thân vệ nói.

Mạnh Hỏa nhíu mày, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát hắn lại cảm thấy không thích hợp, có chút kỳ lạ. Tuy nói đánh đêm và tập kích quân doanh là đường lối cũ của quân đội Thương Quốc, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc này tập kích quân doanh, hơn nữa còn là tập kích quân doanh của đại quân tiên phong là có mục đích gì?

Nghĩ đến nóng nảy, Mạnh Hỏa dứt khoát đi ra khỏi lều, leo lên tháp canh nhìn về phía đại doanh tiên phong phía xa.

Chỉ nghe thấy trong đại doanh tiên phong truyền đến từng tiếng la hét ầm ĩ, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy ánh lửa, rõ ràng đây là dấu vết quân đoàn Chu Tước để lại khi đánh lén. Bây giờ chắc lửa đã dập được gần hết rồi.

- Ha ha ha! Tốt! Tốt! Tốt!

Đột nhiên, Mạnh Hỏa cười sang sảng.

Nghe Mạnh Hỏa tự nhiên kêu tốt, các binh lính gần đó đều ngơ ngác nhìn nhau, cho dù là các thân vệ của Mạnh Hỏa cũng sửng sốt.

Bây giờ quân doanh cũng đã bị tập kích, còn có gì đáng để vỗ tay khen ngợi chứ?

Mạnh Hỏa cũng không giải thích, hắn trực tiếp bước về phía lều chủ soái, chờ Tào Vô Thương trở về.

Qua hơn nửa canh giờ, lúc này Tào Vô Thương mới dẫn theo một đội thân binh đi thẳng vào lều chủ soái.

Tào Vô Thương có chút lo lắng bất an, khi vào lều chỉ nhìn thấy Đại Tướng quân Mạnh Hỏa ngồi ngay ngắn ở trên ghế, vẻ mặt cười như không cười nhìn hắn, vì vậy ôm quyền nói:

- Mạt tướng canh phòng bất lực, khiến Đại Tướng quân bị quấy nhiễu, quân ta bị một chút tổn thất, vẫn mong Đại Tướng quân trách phạt.

Trong khi nói chuyện, hắn nhìn Mạnh Hỏa với vẻ rất kỳ quái. Bởi vì trên mặt Mạnh Hỏa là nụ cười khó hiểu, điều này làm cho hắn có phần không rõ nên lại càng thêm lo lắng bất an.

Dù sao, hai quân còn chưa khai chiến đã bị kẻ địch tấn công, cho dù là tổn thất không lớn, cũng không thể nào nói rõ được.

- Tào Tướng quân nói quá lời rồi.

Mạnh Hỏa khoát tay áo, cười hỏi:

- Trước tiên nói một chút về lần tập kích quân doanh lần này, có gây ra tổn thất gì cho đại doanh không?

Nghe vậy, Tào Vô Thương thành thật bẩm báo:

- Tổn thất cũng không quá lớn! Bởi không phải đêm khuya nên các binh lính phản ứng tương đối nhanh chóng, trên số lượng cũng sẽ không quá nghìn người... Tuy nhiên, quân đoàn Chu Tước đối diện thương vong ít hơn nhiều, vũ khí bọn họ sử dụng đều là máy bắn đá và liên nỏ, có lẽ là nhìn thấy lửa không cháy cho nên liền rút lui.

Mạnh Hỏa vẫn cười lắng nghe, hình như tâm trạng của hắn lúc này không tệ, đột nhiên hỏi:

- Lẽ nào Tào Tướng quân không thấy kỳ quái, tại sao quân Thương lại đánh lén quân doanh của chúng ta vào lúc này sao?

Tào Vô Thương nghe vậy liền sửng sốt.

Hai bên đều là kẻ địch, đánh lén... chẳng lẽ loại chuyện như vậy là không đúng sao?

Hình như, nếu muốn lén tập kích thì đánh lén thôi, điều này đối với Thương Quốc nắm giữ trang bị chiến giới mạnh mẽ thì cũng không có vấn đề gì.

Nhưng lúc này, Mạnh Hỏa đặt câu hỏi như vậy thì chắc chắn không phải không có nguyên nhân.

Nhất là hắn còn không biết thái độ của Mạnh Hỏa thế nào, vì vậy lại cẩn thận suy nghĩ.

Sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, hắn thật sự mơ hồ cảm giác lần này tập kích quân doanh quả thật có chút kỳ lạ.

Nói như vậy, tập kích quân doanh vào buổi tối không phải là có hiệu quả tốt nhất sao?

Cho dù là bị phát hiện trên đường đi, hiệu quả tập kích quân doanh chắc chắn phải tốt hơn ban ngày.

Đối với quân đội khác, tập kích quân doanh vào buổi tối có lẽ có độ khó nhất định, chỉ huy không quá dễ dàng, nhưng đối với quân đoàn Chu Tước được huấn luyện nghiêm chỉnh, loại chuyện tập kích quân doanh như vậy chắc hẳn đã dày công huấn luyện mới phải.

Tuy quân đội Vân Quốc đặc biệt tăng cường đề phòng vào buổi tối, nhưng dù sao cũng phải thử xem.

Không thể phủ nhận, điều này có hơi khác với phong cách trước sau như một của quân đội Thương Quốc trước đây.

Dù sao nhiều năm hợp tác, chỉ khoảng nửa khắc, Tào Vô Thương đã nắm được chính xác ý Mạnh Hỏa đang nói, vì thế hắn hỏi dò:

- Ý của Đại Tướng quân là... quân đoàn Chu Tước đang lo âu?

- Đúng vậy!

Mạnh Hỏa vỗ tay cười to, nói:

- Quân đoàn Chu Tước đi đường xa đến, ở dưới nhiều tuyến phòng ngự của ta đã lo âu, lại có tin tức những nước khác tuyên chiến với Thương Quốc, cho nên quân đoàn Chu Tước nhất định đang muốn tận dụng thời gian, mau chóng giải quyết chúng ta.

Hắn dừng lại một lát rồi khẽ nói:

- Mà đây chính là cơ hội để chúng ta đánh bại quân đoàn Chu Tước., năm vạn trọng kỵ binh này cuối cùng cũng có đất dụng võ. Một khi quân địch bắt đầu lo lắng, thì đã cách cái túi do chúng ta bày ra không xa!

Dịch; MBMH Translate


Bạn cần đăng nhập để bình luận