Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 171: Trường Xuân Công Và Tố Nữ Công

Chương 171: Trường Xuân Công Và Tố Nữ Công

=== oOo ===


- Làm càn! Dám nói năng lỗ mãng với Hoàng hậu nương nương.

Thẩm An quát lên, phất trần trong tay cuốn một cái, muốn xông lên trước.

- Lui ra!

Hoàng Hậu quát một tiếng, uể oải không thể tả.

- Vâng!

Thẩm An nghe vậy, thu thế lui ra.

- Chà chà… Tiên Thiên cao thủ ah, ngươi quả nhiên đã vào cảnh giới Tiên Thiên, cũng coi như đã được toại nguyện… Nhưng mà ta rất nghi hoặc, đột phá cảnh giới Tiên Thiên không phải vẫn là tâm nguyện của ngươi à, vì sao phải giấu giếm? Chẳng lẽ là không bỏ được vinh hoa phú quý nơi này?

Diệu Hi cười khanh khách không ngừng, xinh đẹp thướt tha, núi đồi trước ngực phập phồng, tựa hồ muốn xông phá mà ra, chỉ cần là đàn ông khi nhìn thấy thì đều sẽ không dời mắt nổi.

Chỉ là, nơi này không có một người đàn ông nào cả.

Hai mắt Hoàng Hậu ngưng lại nhưng không hề trả lời Diệu Hi, cánh tay ngọc nhỏ dài vẫn kề sát ở trên lưng Dương Mộc.

- Yêu, xem ra là ta đoán đúng rồi. Không, cũng không đúng! Ngươi là vì tiểu Hoàng đế này có đúng không? Luyến tiếc tình lang?

Diệu Hi hất đầu nói:

- Nếu đã sớm nhìn ra manh mối mà còn mạo hiểm vì hắn trị liệu, thực sự là mối tình thắm thiết nha. Nếu như bị những Vương tử Hoàng tôn, thậm chí là quân chủ của một quốc gia ngưỡng mộ ngươi nhìn thấy, chẳng phải trái tim họ sẽ tan nát sao? Khanh khách...

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng, hỏi.

- Ta muốn như thế nào?

Trên mặt Diệu Hi lộ ra vẻ không hiểu, kinh ngạc nói:

- Ta không hề làm gì cả, liên quan gì đến ta? Lời này tuyệt đối đừng để tiểu Hoàng đế nghe được, vạn nhất sinh ra ác cảm đối với ta thì sẽ không tốt… Có điều, tiểu Hoàng đế bị bệnh cũng coi như là một phép thử của ta, không tính oan uổng.

- Yêu nữ! Hóa ra là ngươi làm cho bệ hạ sinh bệnh.

Cơ Linh Nhi bên cạnh nghe được liền quát to.

- Ha ha, tiểu muội muội đừng nóng giận như vậy. Yêu nữ không phải là người nào cũng có thể gọi, tốt xấu gì ta đã từng cứu mạng các ngươi.

Diệu Hi cười dài rồi nói.

- Ta tình nguyện không cần ngươi cứu.

Hai mắt Cơ Linh Nhi đỏ lên. Biết được bệnh của Hoàng Đế bệ hạ là do có người cố ý phá rối, trong lòng đột nhiên tê rần.

Diệu Hi hé miệng cười khẽ, nói:

- Tiểu muội muội nghe lời một chút, sau này lúc tỷ tỷ thị tẩm sẽ kêu ngươi lên cùng. Không giống như Hồ Mị tử, chỉ lo ăn thịt một mình mà không lưu cho ngươi một chút.

Diệu Hi nói xong liền đi đến gần giường, vươn ngón tay đặt lên cổ tay Dương Mộc, lẳng lặng lắng nghe.

- Quả nhiên là như vậy.

Diệu Hi nỉ non một tiếng, sau đó nhàn nhạt quay đầu nhìn về phía Hoàng Hậu:

- Hồ Mị tử, các ngươi bao lâu rồi không mây mưa?

Hoàng Hậu xấu hổ. Trước mặt mọi người nói ra hai chữ mây mưa, quả thật là rất ngượng ngùng. Nhưng nàng lập tức nghĩ tới điều gì đó, hỏi:

- Ý ngươi là...

- Đúng vậy, chính là nguyên nhân này! Ngươi đã nghe qua “Trường Xuân công”?

Hoàng Hậu hoảng sợ biến sắc:

- Ý của ngươi là trên tấm khăn gấm mà ngươi đưa cho Hệ hạ có ghi chép “Trường Xuân Công”.

Diệu Hi gật đầu nói:

- Hiện tại ngươi biết nên làm sao để chữa rồi chứ?

- Bản công pháp này ngươi lấy từ đâu? Trong truyền thuyết, nó đã thất lạc hơn 400 năm, bao nhiêu người trong thiên hạ tìm mà không được...

Diệu Hi vung tay:

- Đừng nghĩ quá tốt! Công pháp này đúng là “Trường Xuân Công”, thế nhưng cũng không phải là bản hoàn chỉnh.

- Không hoàn chỉnh?

Lông mày Hoàng Hậu khẽ nhúc nhích, nỉ non nói:

- Tàn thiên… Nghe giang hồ đồn, Tố Nữ Môn của các ngươi có quan hệ sâu xa với Trường Xuân Đại Đế, chẳng lẽ không phải là giả?

- Nếu như ta nói cho ngươi biết, người sáng lập Tố Nữ Môn chính là Hậu phi của Trường Xuân Đại Đế, mà ngươi cũng đã từng tu luyện qua Tố Nữ Công, ngươi có tin hay không?

- Ta cũng từng tu luyện qua?

Trong phút chốc, Hoàng Hậu tựa như thể hồ quán đỉnh, bỗng nhiên ngẩng đầu:

- Năm đó cứu ta chính là Tố Nữ Môn các ngươi… Không, không thể! Tố Nữ Môn các ngươi là ma môn, làm sao sẽ...

- Ah, nhớ tới cái gì sao?

Trên mặt Diệu Hi lộ ra nụ cười thần bí.

- Không, không thể nào…

Hoàng Hậu phảng phất trúng phải ma chứng, lẩm bẩm hỏi:

- Nói như vậy, lúc trước cho ta tu luyện Tố Nữ Công cũng là quỷ kế của Tố Nữ Môn các ngươi?

- Không, ngươi sai rồi.

Diệu Hi lắc đầu một cái, nói:

- Vốn môn Tố Nữ Công này là chuẩn bị cho mẫu hậu của ngươi, thể chất của nàng rất thích hợp để tu luyện Tố Nữ Công, nên được gửi gắm hi vọng rất lớn. Nhưng sau đó đảo chính đến quá bất ngờ, chỉ có ngươi được đưa ra khỏi Hoàng cung, mà công pháp truyền thừa của Thánh Nữ Sơn cũng Tố Nữ Công. Chỉ có thế thôi!

- Cái gì!

Hoàng Hậu hoảng sợ biến sắc, nói:

- Rốt cuộc sao lại thế này?

- Có cùng nguồn gốc, tu luyện cùng loại công pháp truyền thừa thì có cái gì không đúng sao? Ngươi nghĩ mà xem, tại sao Tố Nữ Môn chúng ta cứu ngươi rồi mà lại đưa ngươi lên Thánh Nữ Sơn?

- Nói như vậy, cũng là các ngươi lẻn vào Thánh Nữ Sơn sát hại sư phụ, sau đó giá họa cho ta.

- Không, ngươi lại sai rồi.

Diệu Hi lắc đầu một cái, nói:

- Tố Nữ Môn ta nếu như muốn hại ngươi thì sẽ không cứu ngươi trong lần cung biến, rồi lại đưa ngươi đến Thánh Nữ Sơn. Còn sư phụ ngươi là do người phương nào giết, Tố Nữ Môn ta cũng không biết.

Trong lòng Hoàng Hậu dần bình ổn lại. Nàng nhớ lại đêm tuyết rơi kia, trên đường đâu đâu cũng có thi thể, đâu đâu cũng có vết máu, cuối cùng có mấy nữ tử đạp tuyết mà đến, cứu nàng khỏi mảnh chém giết này rồi đưa đến Thánh Nữ Sơn.

Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn cho rằng đám người cứu mình là do mẫu hậu sắp xếp, cho tới hôm nay chân tướng mới được vạch trần.

Thì ra người cứu nàng lại là Tố Nữ Môn vẫn bị võ lâm coi là ma môn, mà Thánh Nữ Sơn lại có quan hệ sâu xa với Tố Nữ Môn, công pháp truyền thừa đều là “Tố Nữ công”. Không trách được rất nhiều quy củ của hai thế lực hàng đầu này đều khá giống nhau...

Bởi vậy, nàng cũng đã hiểu bệnh của Dương Mộc từ đâu mà đến.

Mọi người đều biết Trường Xuân Công và Tố Nữ Công là hai đại kỳ công của võ lâm.

Bởi vì 400 năm trước Trường Xuân Đại Đế đã dựa vào Trường Xuân Công mà sống hơn 300 tuổi.

Trong hơn 300 năm này, Trường Xuân Đại Đế ngày ngày sênh ca, tửu trì thịt lâm, hoang dâm không thể tả. Dựa vào thuật thái bổ âm dương, hơn ba trăm tuổi vẫn cứ như trung niên hơn bốn mươi tuổi, sinh long hoạt hổ, ngày ngự trăm nữ tử mà vẫn vui vẻ...

Lúc đó lãnh thổ của Đế quốc Trường Xuân ngang dọc tứ hải bát cực, chính là đế quốc duy nhất trong thiên địa, tất cả thần dân trong thiên hạ đều phủ phục dưới chân vị Đế vương như thần nhân này.

Người người đều mong được trường sinh, thần tử và chư hầu bình thường không dám có ý đồ không an phận, thế nhưng những cao thủ Tiên thiên kia thì dám bí quá hóa liều.

Cuối cùng người trong võ lâm hợp lực lại bố trí một cái bẫy, để một cô gái tuyệt sắc trở thành Hậu phi của Trường Xuân Đại Đế, chờ lúc Trường Xuân Đại Đế đi tuần thiên hạ liền hạ một loại độc dược cầm cố tu vi, sau đó ép hỏi Trường Xuân Công.

Trường Xuân Đại Đế hoàn toàn không sợ, bất luận bị tra tấn thế nào đều tuyệt không tiết lộ nửa chữ, những vết thương do bị tra tấn trên người đều có thể nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.

Ngay khi tất cả mọi người đang tiến thối lưỡng nan thì Trường Xuân Đại Đế đột nhiên bị bệnh, đi đời nhà ma.

Mà nguyên nhân chính là bị giam lỏng quá lâu, không có mây mưa với Hậu phi, vì thế không thể tu luyện Trường Xuân Công.

Giống y hệt với bệnh trạng của Dương Mộc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận