Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 159: Thêm Chinh Và Cải Cách

Chương 159: Thêm Chinh Và Cải Cách

=== oOo ===


Vốn cho rằng những quý tộc này sẽ trừng mắt phản đối, cho nên Dương Mộc đặc biệt tổ chức một buổi vãn triều, coi như kín đáo đưa ra một tín hiệu cho mọi người biết trước.

Nhưng thật bất ngờ, khi hắn đưa đề tài này ra thì không một đại thần nào dị nghị.

Tất cả thần tử chỉ nhìn nhau, trầm mặc không nói gì, cuối cùng đổ dồn sang quan sát phản ứng của Phạm Hoành Tể và Vương Ưng.

Thấy mấy gia chủ đều không lên tiếng, bọn họ càng không dám phát biểu dị nghị gì.

Rất rõ ràng, Hoàng Đế Bệ Hạ đã hạ quyết tâm hạn chế hiện tượng các đại gia tộc nuôi tư nô.

Các đại gia tộc vừa bị giáo huấn cho một trận như thế, nào dám phản đối nữa?

- Ừm, các khanh đều hiểu rõ đại nghĩa, trong lòng trẫm rất an ủi. Nếu đã tán đồng chính sách này, vậy tiếp theo nên bàn bạc một chút xem thuế nô lệ nên trưng thu bao nhiêu cho thỏa đáng?

Hữu Thừa tướng Phạm Hoành Tể đứng dậy bẩm:

- Thần thấy là thuế nô lệ không nên quá ít, cũng không nên quá cao. Hẳn là dựa trên cơ sở thuế nô lệ hiện tại rồi tăng thêm một chút.

Hắn nói vậy, lập tức hứng lấy rất nhiều đôi mắt trợn trắng. Vậy khác nào không nói?

Dương Mộc hỏi:

- Ái khanh thấy nên tăng thêm bao nhiêu?

- Cái này…

Phạm Hoành Tể hơi chần chừ, rồi đáp:

- Thần cho rằng, ba phần là tốt nhất.

Ba phần…

Lập tức các thần tử xung quanh cũng nhao nhao gật đầu, mức thuế này coi như nằm trong phạm vi bọn họ có thể chấp nhận.

- Ba phần?

Dương Mộc cười cười:

- Các vị ái khanh quá keo kiệt rồi. Tăng thêm ba phần thuế, với đám thế gia các khanh thì không đau không ngứa. Trẫm thấy rằng, tốt nhất là gấp ba!

Gấp ba!

Dương Mộc vừa dứt lời, bách quan trong điện đều kinh hãi.

Mức thuế nô lệ hiện tại ở Thương Quốc là một lượng bạc, nói cách khác thì mỗi một nô lệ chỉ cần nộp một lượng bạc tiền thuế trong một năm, gia đình có tước vị không cần giao nộp.

Nếu bỏ đi đãi ngộ gia tộc có tước vị được miễn thuế, còn trưng thu gấp ba, vậy chi phí sử dụng mỗi nô lệ tăng lên gấp ba…

Ba lượng!

Nên nhớ, phần lớn nô lệ thanh niên trai tráng trong các đại gia tộc đều dùng để trồng trọt ruộng đồng, dù có liều mạng nghiền ép thì giá trị mỗi người tạo ra trong một năm cũng chỉ có mười lượng bạc. Nếu mỗi năm phải nộp ra ba lượng bạc tiền thuế, lại thêm áo cơm ăn ở, một năm có thể còn lại bao nhiêu?

Nhiều nhất là năm lượng bạc!

Trong đó bao gồm cả ruộng đồng của gia tộc rồi, đây cũng là nguồn thu chủ yếu của các thế gia đại tộc.

Như vậy tính ra, thu nhập hàng năm của các gia tộc bị rút đi một nửa!

- Bệ Hạ, không thể được! Mỗi nô lệ trưng thu ba lượng bạc tiền thuế, chẳng phải muốn chặt đứt đường sống của mọi người sao?

- Dù là gia đình địa chủ bình thường cũng đều nuôi một đám nô lệ trồng trọt, nếu làm vậy thì địa chủ cũng chỉ có thể bán nô lệ đi, hoặc càng áp bức hơn, sẽ ép các nô lệ đến tuyệt lộ!

- Nếu trưng thu thuế nô lệ quá nhiều, chỉ sợ hàng năm trước mỗi đợt thu thuế sẽ có một loạt nô lệ già yếu bị chủ nhân sát hại.

Chúng thần nghị luận ầm ỹ, chỉ ra mọi tệ nạn có thể xảy ra khi nâng cao tô thuế. Thực ra vẫn còn một điều mà mọi người không dám nói, chính là từ khi thi hành ba đại chính lệnh đến nay đã rất ít dân chúng bán mình làm nô rồi. Bổ sung thêm nô lệ đã khó, mà giờ lại phải đóng thêm thuế phí, với mấy hào môn quý tộc này thì thật sự không khác gì đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

- Trẫm đã suy tính kỹ về nỗi lo lắng của các ái khanh rồi. Mua nô lệ làm ruộng không bằng cho dân chúng bình thường thuê đất đai trồng trọt, sẽ không kém mấy so với nuôi nô lệ trồng trọt đâu.

- Cái này… Vẫn là…

Chúng quan viên có khổ mà không nói được, trong nhà ai không có nô lệ chứ? Nếu vì thu thêm thuế khiến cho phải giảm bớt nô lệ, ruộng đồng trong nhà sẽ không có ai trồng trọt nữa, tổn thất sau này quá lớn, thậm chí có thể khiến cho một gia tộc phải suy sụp!

Mà cho bách tính phổ thông thuê ruộng đồng để trồng trọt dù có thể giảm bớt chi phí, nhưng cũng chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc.

- Đồng thời với việc thu thêm thuế, trẫm muốn phổ biến một chính lệnh nữa, cho phép nô lệ được chuộc thân, khôi phục tự do.

Chuộc thân?

Nô lệ còn có thể chuộc thân? Chúng quan đều lắng tai nghe.

Trước kia cũng có nô lệ lập công lấy lại được thân tự do, nhưng chuyện nô lệ tự chuộc thân cực kỳ ít.

Nguyên nhân rất đơn giản, bao quát cả bản thân nô lệ và tài sản của họ đều thuộc về chủ nhân, bọn họ không thể bỏ tiền ra chuộc thân.

Mà dù người nhà nô lệ ấy muốn thuộc thân cho họ, nếu chủ nhân không đồng ý thì cũng không thể làm gì.

Vào lúc nô lệ khan hiếm thế này, có ai nguyện ý cho nô lệ chuộc thân?

- Nô lệ chia ra làm năm cấp, lúc trước khi đẩy ra chế độ công hân tước đã quy định rồi. Bắt đầu từ khi bán mình làm nô, mỗi ba năm nô lệ sẽ tăng một cấp bậc. Nô lệ một sao muốn chuộc thân phải ra giá gấp năm, nô lệ hai sao phải ra giá gấp bốn lần… Cứ thế mà tính, giá của nô lệ năm sao sẽ là giá thị trường. Bọn họ có thể dựa theo giá tiền này để chuộc thân, chủ nhân không thể ngăn cản.

- Mặt khác, nếu chủ nhân giết nô lệ thì theo luật pháp quy định sẽ bị phạt tiền. Giết chết một nô lệ một sao nộp tiền phạt gấp đôi, giết chết một nô lệ năm sao sẽ phải chịu phạt gấp năm.

- Còn giá tiền bản thân nô lệ tính thế nào, căn cứ vào tình huống cụ thể thì quan phủ sẽ đưa ra một bộ tiêu chuẩn định giá.

- Nô lệ có thể tham gia quân ngũ, hoặc tham gia các nhiệm vụ do quan phủ phát ra để kiếm tiền.

- Các vị ái khanh, thế nào?

Dương Mộc nói hết ý tưởng ra, tất cả đại thần đều ngây cả người.

Hoàng Đế Bệ Hạ nói vậy… giống như đang tận lực chèn ép quyền quý.

Nếu nô lệ có thể tự chuộc thân, có thể đi bộ đội, giết chết còn phải nộp tiền phạt. Vậy các đại gia tộc ngoại trừ các nô bộc cần thiết ra, còn ai muốn nuôi nhiều nô lệ nữa?

Tất cả mọi người đều hiểu, Hoàng Đế Bệ Hạ không sợ tổn hại đến lợi ích của các thế gia đại tộc, bởi vì số ruộng đồng này không bị thế gia đại tộc chiếm thì vẫn có thể giao cho dân chúng. Với tài chính của Thương Quốc, thấy thế nào cũng là chuyện kiếm tiền không sợ lỗ.

Nếu các thế gia đại tộc không có nô lệ thì chẳng khác nào lão hổ bị rơi mất răng, sẽ không thể kéo dài huy hoàng của gia tộc qua các đời nữa, mà phải nghĩ cách đi vào hoạn lộ. Từ đó chỉ có thể dựa vào chức quan mới có thể duy trì hiển hách của gia môn.

Bề ngoài thì không có gì khác biệt, nhưng ngẫm lại cẩn thận thì khác nhau rất lớn.

Dựa vào gia tộc làm quan và dựa vào làm quan để kéo dài huy hoàng cho gia tộc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Giống như trước kia, gia chủ sáu đại gia tộc bá chiếm mấy chức vị cao nhất. Bọn họ làm quan không phải dựa vào tài năng, mà là nhờ gia tộc sau lưng cường lực chống đỡ. Thành viên trong gia tộc cũng giống như vậy, xuất thân con cháu đại gia tộc chú định sẽ thu được nhiều tài nguyên chính trị hơn, sẽ đi được xa hơn trên con đường làm quan.

Cho nên các gia tộc không cần quan tâm đến triều đình, chỉ cần kinh doanh gia tộc cho tốt đương nhiên sẽ có địa vị cao.

Cải cách chế độ nô lệ và thuế nô lệ chẳng khác nào rút củi dưới đáy nồi, nội tình các gia tộc sẽ bị tan rã, chỉ có tìm được địa vị trên triều đình mới có thể duy trì được sự hưng thịnh và phồn vinh cho gia tộc.

Chủ thứ phân chia, hoàn toàn điên đảo.

Đám quan lại rất bất đắc dĩ, dù trong lòng vạn lần không muốn nhưng vẫn không ai dám lắm miệng lên tiếng. Dù sao thì từ khi Dương Mộc thượng vị đến nay vẫn luôn thủ đoạn thiết huyết, sẽ đưa ra quyết định ngay trên triều, mà không có ngoại lệ đều thực hiện được, chưa bao giờ thay đổi. Còn những kẻ có ý đồ ngăn cản sẽ bị lần lượt thanh trừ.

Việc duy nhất mọi người có thể làm là chấp nhận.

Lúc này, Khổng Thượng Hiền và một số ít thành viên không thuộc các đại gia tộc đều đứng dậy ủng hộ quyết định đó.

Dương Mộc cũng thuận thế, không hỏi thăm ý kiến đám quan viên thế gia vọng tộc kia nữa, lệnh cho Ti Lễ Giám viết một đạo thánh chỉ, để cho Lễ Bộ tuyên đạt chính lệnh.

Cuối cùng, một buổi triều hội đã nhanh chóng kết thúc trong sự lo lắng của mỗi quan viên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận