Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 472: Phát Triển Với Khí Thế Ngất Trời

Chương 472: Phát Triển Với Khí Thế Ngất Trời

=== oOo ===


Thương Quốc kiếm tiền lời thông qua thương mại và thuế quan, lại cung cấp cơ hội việc làm cho dân chúng, đem của cải kiếm được phân phối đến dân gian, đây chính là mở ra một lỗ hổng bé nhỏ trong chu kỳ của cải tuần hoàn ở dân gian.

Có cái lỗ hổng bé nhỏ này, bách tính Thương Quốc sẽ nhờ đó mà được nhiều lợi ích, toàn thể dần trở nên giàu có.

Vì thế ở Thương Quốc, xây dựng một hạng mục công trình lớn như vậy, thực ra đối với dân chúng mà nói, chính là một chuyện thật tốt.

Có điều, đối với các nước còn lại thì hoàn toàn khác biệt.

Chưa kể, các nước còn lại căn bản không có ý thức gì về chuyện tiền công trả cho lao dịch. Cho dù là có, cũng không có đủ tài lực.

Công cuộc xây dựng Đại Vận Hà, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều là thành công.

Tiêu hao nguồn nhân lực, vật chất và tiền tài vô cùng lớn.

Trong đó, khổ sở nhất chính là dân chúng.

Ví dụ như Sở Quốc, muốn đào bới ra một đường sông nối thẳng từ biên cảnh kết nối với Thương Quốc, như vậy tuyệt đối phải điều động hơn một triệu dân phu trở lên.

Mà hơn một triệu người này sẽ không làm nông nghiệp, tất cả chi phí ăn mặc, đều cần nhờ vào quan phủ duy trì.

Trong lịch sử xây dựng các công trình lớn, số lượng người bị chết nhiều vô số kể, loại hình xây dựng kênh đào thì càng thêm khó khăn hơn, công việc chân tay nặng nề cộng thêm bị giám công ngược đãi, những dân phu bị điều động chắc chắn sẽ oán than vang vọng trời đất.

Gia đình sau lưng bọn họ sẽ mất đi sức lao động trụ cột, cuộc sống ngày qua ngày liên tục lâm vào khó khăn.

Cứ như thế mãi, làm sao không kêu ca sôi trào được.

Ở dưới tình huống như vậy, nếu như một quốc gia có thực lực mạnh mẽ và ổn định, vậy khẳng định sẽ không có vấn đề gì, gặp phải nông dân tạo phản thì thẳng tay trấn áp là được.

Thế nhưng, nếu như đất nước lại có chiến sự thì sao?

Ở thời đại này, chuyện bình thường nhất chính là chiến tranh rồi.

Chỉ cần Sở Quốc triển khai quân sự đối với nước khác, hoặc là có quốc gia nào tấn công Sở Quốc, một khi phương diện kinh tế không chống đỡ nổi, toàn bộ quốc gia sẽ lập tức đổ nát.

Trong lịch sử, triều đại nhà Tùy của Trung Quốc chính là như vậy.

Đào bới Đại Vận Hà tiêu hao quá nhiều sức dân, lại xuất quân xâm lược Cao Ly.

Cuối cùng, cả đế quốc mạnh mẽ ầm ầm đổ nát, khiến cho hậu nhân vô cùng tiếc nuối.

Đương nhiên, Dương Mộc cũng biết, Thương Quốc hoàn toàn khác biệt so với nhà Tùy trong lịch sử.

Đầu tiên, việc lao dịch có trả tiền công.

Thứ hai, quốc gia giàu mạnh, dân tâm một lòng với triều đình.

Dựa trên cơ sở này, hắn còn chuẩn bị đưa ra chế độ bảo hiểm, để mỗi một người dân phu đều dùng chút ít tiền bạc mua một phần bảo hiểm thân thể, một khi có dân phu bị thương hoặc là tử vong, sẽ thu được một phần bồi thường có giá trị không nhỏ.

- Báo cho Bộ Ngoại giao chuẩn bị, mời sứ giả các quốc gia đến Thương thành để thảo luận đại sự.

Dương Mộc dặn dò Cơ Linh Nhi bên cạnh, dừng một chút lại nói:

- Mặt khác, mệnh lệnh cho Công Bộ chuẩn bị kỹ càng vật liệu, soạn thảo bản quy hoạch kênh đào của Thương Quốc ta và với công tác đấu thầu các khúc sông cần thi công, toàn bộ đều liệt kê hết ra, dự kiến bắt đầu khởi công vào năm sau.

- Vâng!

Cơ Linh Nhi gật đầu, lại nói:

- Bệ hạ... Có cần tiết lộ cho sứ thần các nước về một ít nội dung trong hội nghị lần này không?

- Nội dung...

Dương Mộc suy nghĩ một chút. Từ xưa đến nay, trước các cuộc hội thảo lớn, Thương Quốc cũng thường tiết lộ một vài thứ cho sứ thần các quốc gia. Ví dụ như nội dung trao đổi và những thứ cần chuẩn bị, như vậy vừa có thể làm cho sứ giả các nước chuẩn bị trước tâm lý, cũng làm cho bọn họ có thời gian báo cáo lên cấp trên, xác định rõ thái độ, để vào thời điểm diễn ra mọi người có thể đưa ra lập trường của mình.

Cuộc trao đổi lần này, nếu như không tiết lộ gì đó, đến khi sứ giả các nước hỏi đến, không biết phải trả lời thế nào.

- Như vậy đi, cứ nói cho sứ giả các nước rằng, Thương Quốc vẫn đang suy nghĩ làm sao để cho đời sống dân chúng trở nên giàu có, vì thế không muốn đối địch với các nước khác. Để tỏ thành ý yêu chuộng hòa bình, Thương Quốc sẵn sàng hợp tác thương mại, đồng ý trợ giúp các quốc gia thành lập trọng kỵ binh, đồng thời cung cấp các hạng trang bị trọng kỵ binh. Mà các nước cần phải trả giá, chính là tiền tài để mua trang bị và khơi thông Đại Vận Hà.

- Bệ hạ, trọng kỵ binh là một ưu thế lớn của chúng ta, thật sự có thể…

Dương Mộc nhìn nàng một chút, lắc đầu nói:

- Không sai, chính là như vậy! Ở đây không có người ngoài, trẫm cũng không ngại nói cho ngươi biết, cái loại binh chủng trọng kỵ binh này nhìn có vẻ vô cùng mạnh mẽ, khiến cho các quốc gia phải khiếp sợ uy lực của nó, thế nhưng nó cũng có khuyết điểm không thể tránh khỏi. Hiện tại các quốc gia chưa phát hiện ra, cũng khó có thể phát hiện, thậm chí là trước khi vấp phải một hồi đại bại, sẽ không cách nào phát hiện ra khuyết điểm của nó. Chờ đến khi các quốc gia tiêu hao lượng lớn tài chính và nhân lực, xây dựng lên một đội quân trọng kỵ binh khổng lồ, sớm muộn sẽ có một ngày chúng bị quân đội Đại Thương ta đè xuống ma sát ở trên chiến trường.

Cơ Linh Nhi cảm thấy yên tâm. Tuy rằng một đôi lời không đủ để giải tỏa nghi ngờ trong lòng nàng, thế nhưng nếu Hoàng Đế đã tính toán ở trong lòng, vậy thì nàng cũng yên lòng.

...

Thái Đỉnh năm thứ mười lăm.

Dưới sự đề nghị của Thương Quốc, các quốc gia dồn dập hưởng ứng kế hoạch Đại Vận Hà.

Các quốc gia tiếp giáp với Thương Quốc đều biểu thị thái độ ủng hộ công tác đào bới kênh mương, nối thẳng từ Hoàng đô quốc gia mình đến biên giới Thương Quốc.

Dựa theo cuộc thảo luận, công cuộc đào bới kênh mương ở các nước sẽ trong thời gian năm năm, riêng đường sông chính sẽ tranh thủ hoàn thành trong ba năm.

Quan sát từ trên bản đồ, xác thực Đại Vận Hà rất dài.

Thế nhưng, có rất nhiều đoạn đường trong đó có thể thông qua đường sông có sẵn, thiết kế khơi thông một hồi là có thể nối liền.

Ví dụ như Tấn Quốc, là nước cần đào bới ít nhất.

Được lợi từ hệ thống đường thủy phát triển, tu sửa qua loa một chút, dĩ nhiên chỉ cần đào bới một khúc sông dài ngàn dặm là xong.

Phần lớn đường sông tự nhiên, cũng có thể cải tạo.

Kế hoạch Đại Vận Hà đối với các nước mà nói, cũng là một chuyện tốt.

Công tác thuỷ lợi tưới tiêu, vận tải đường thuỷ nối liền với Thương Quốc... Không có một quốc gia nào chấp nhận bị thời đại bỏ rơi trong đợt triều cường này, ai cũng không muốn lạc hậu.

Có thể nói, đợi đến sau khi công trình Đại Vận Hà của các quốc gia hoàn thành xong, Thương Quốc chính là trung tâm của thiên hạ, Thương Thành mới chính là trung tâm bên trong trung tâm, là một nơi siêu quy tụ kinh tế, chính trị và văn hóa.

Thương Quốc nghênh đón một thời kỳ phát triển mạnh mẽ với khí thế ngất trời.

Đây là giai đoạn đại phát triển lần thứ hai của Thương Quốc.

Lần thứ nhất, khiến cho Thương Quốc trở thành đại quốc.

Còn lần này, sẽ giúp Thương Quốc cơ bản đạt được ưu thế áp chế tất cả các quốc gia.

Mỗi một châu quận, mỗi một phủ thành, đều có việc cần làm.

Hoặc là đào bới kênh mương, hoặc là xây dựng đường sá và đường ray.

Không sai, chính là đường ray tàu hỏa.

Dựa theo suy nghĩ của Dương Mộc, nghiên cứu phát minh ra tàu hỏa và đưa vào sử dụng chỉ là vấn đề thời gian, chẳng bằng thừa dịp tình hình hiện giờ đang bình yên hiếm thấy, trước tiên lắp đặt xong tuyến đường ray then chốt.

Vì vậy, cả Công Bộ cũng nhanh chóng vận chuyển.

Bên phía Bộ Công thương và Bộ Ngoại giao cũng đặt sự chú ý vào chuyện trọng kỵ binh, gấp rút bàn bạc cùng các quốc gia khác.

Mới ban đầu, các quốc gia cũng có chút hoài nghi, liệu rằng có điều gì gian trá, nhất là loại trong mắt chỉ có phản ứng với tiền tài như Thương Quốc.

Thế nhưng chẳng bao lâu, các quốc gia cũng dần dần hạ thấp sự đề phòng.

Bởi vì, sự mạnh mẽ của trọng kỵ binh giống như một cú đấm nặng nề, đánh thẳng vào trái tim của tất cả mọi người.

Sau khi tận mắt chứng kiến trọng kỵ binh, tất cả mọi sự hoài nghi đều biến mất trong nháy mắt.

Trọng kỵ binh mạnh mẽ như vậy, làm sao có khả năng lừa đảo gì?

Vì một mưu kế nào đó, mà Thương Quốc có thể cung cấp loại vũ khí trang bị mạnh mẽ như vậy cho các nước sao?

Đem binh chủng mạnh mẽ như vậy, truyền thụ cho người khác?

Trừ khi, đầu Hoàng đế Thương Quốc thực sự là bị lừa đá.

Thương Quốc tuyên bố trung lập, không tham dự vào chiến tranh giữa các nước, chỉ muốn kiếm tiền, chỉ muốn thủ thành, tuyệt đối là sự thật!


Bạn cần đăng nhập để bình luận