Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 211: Hợp Tác Với Động Quốc

Chương 211: Hợp Tác Với Động Quốc

=== oOo ===


Một mặt, theo như lời tường thuật của Phó tướng thì lần đại chiến này Thương Quân có sử dụng một nhánh quân đội đặc biệt, sức chiến đấu vô cùng mạnh, trực tiếp giết cho binh sĩ quân Thịnh tơi bời.

Mặt khác, binh lính trong thành Khảm Phong sau khi rút lui có nói Đại Tướng quân đã nương nhờ vào Thương Quốc, còn dùng thủ đoạn lừa gạt đi mấy tòa thành trì.

Như vậy, đến cùng là do quân Thương quá lợi hại, hay là chủ tướng Phùng Trung Long thất trách bất trung đây?

Ai mới là người nói thật?

Điều này làm cho quân thần Thịnh Quốc trong lúc nhất thời khó có thể lựa chọn, tin tức xấu đến liên tiếp làm nhiễu loạn tâm tư mọi người, ý kiến của các quan viên cũng không đồng nhất, một mảnh hỗn loạn.

Cũng chính vì trận đại chiến này đã khiến cho tệ nạn tranh chấp giữa các đảng phái kéo dài lâu ngày trong Thịnh Quốc lộ rõ ra ngoài. Một khi chiến bại thì việc đầu tiên triều đình nghĩ đến không phải là ứng đối ra sao, mà là trước tiên định ra ai chịu tội, rồi muốn xử lý dựa theo phương thức của phe phái mình.

Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi nhìn tấu chương chất cao trên bàn, cũng đang sứt đầu mẻ trán.

Tùy ý xem qua mấy bản, có một nửa là chỉ trích lẫn nhau, các phương pháp xử lý của hai đại phe phái…

Quân Thương đã đánh vào trong nước, những người này vẫn còn chèn ép nhau.

Trong lòng Thịnh Hoàng Mẫn Lôi dâng lên cảm giác vô lực. Sự tranh chấp của các phe phái đã tồn tại từ lâu, sau khi hắn thượng vị đã trọng dụng Chu Lực Hành và một đám văn thần xuất thân hàn môn, khi đó sự giằng co giữa hai đại phe phái có chừng mực. Vốn ban đầu cũng có dụng ý là để an ổn triều đình, bây giờ nó lại thành một đạo gông xiềng.

Các thần tử vội vàng tham gia các phe phái đấu tranh, hắn là một Hoàng Đế, nên vẫn biết nặng nhẹ.

Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là ngăn chặn quân Thương đang công thành nhổ trại.

Chẳng qua, quân Thương hầu như đạt được toàn bộ lương thảo và quân nhu của quân Thịnh, đã công chiếm mười mấy tòa thành trì, có thể nói là thực lực tăng mạnh. Hiện tại nên điều động nhánh quân đội nào đi nghênh chiến?

Đầu tiên, bốn mươi vạn đại quân đóng ở biên giới Động Quốc tuyệt đối không thể động.

Cấm Quân bảo vệ quanh kinh đô cũng không thể điều động.

Sức chiến đấu của binh sĩ đóng quân ở địa phương lại không mạnh, đi tới hiệu quả không lớn, sẽ hi sinh tính mạng một cách uổng công.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Quốc to lớn như vậy mà tựa hồ cũng chỉ có hai mươi vạn đại quân ở chỗ giao giới với Tấn Quốc ở phía bắc là có thể thuyên chuyển.

Suy nghĩ một chút, Thịnh Hoàng Mẫn Lôi đứng lên, nhìn về phía địa đồ trên vách tường.

Ở phương bắc Thịnh Quốc tổng cộng là hai mươi vạn đại quân.

Nói tới hai mươi vạn đại quân này, Thịnh Hoàng Mẫn Lôi cũng rất lo lắng. Đối với Tấn Quốc, nếu như xâm chiếm với quy mô lớn thì căn bản không phải là việc mà hai mươi vạn đại quân có thể ngăn cản.

Lúc trước, biên cảnh Thịnh Quốc kỳ thực vẫn chưa giáp giới với Tấn Quốc, chỉ là sau này quốc lực Tấn Quốc càng lúc càng cường thịnh, liên tiếp chiếm đoạt mấy tiểu quốc giữa hai nước, lúc này mới có giáp giới trực tiếp giữa hai bên.

Chuyện này khiến cho Thịnh Quốc có áp lực rất lớn. Nếu như lần này Tấn Quốc có thể thành công nuốt vào Ngụy Quốc và các nước phụ thuộc, như vậy bước kế tiếp, rất có khả năng chính là Thịnh Quốc và Động Quốc.

Có thể nói, Thịnh Quốc bây giờ không thoải mái một chút nào. Đó cũng là nguyên nhân vì sao mấy chục năm qua, chiến sự giữa Thịnh Quốc và Động Quốc ít đi rất nhiều. Bởi vì dưới tình huống không chắc chắn chiến thắng đối phương, hai nước bạo phát đại chiến sẽ tiêu hao quốc lực, rất dễ dàng sẽ bị Tấn Quốc thừa lúc vắng mà vào.

Nhưng mà, trước mắt Tấn Quốc đang dồn lực lượng cả nước để tấn công Ngụy Quốc, nên biên cảnh hai nước vẫn tính là an bình. Bây giờ nếu tạm thời điều hai mươi vạn đại quân đến phía tây nam tác chiến với Thương Quốc, vấn đề sẽ không lớn.

Buổi tối hôm đó, Thịnh Hoàng không thông báo cho các đại thần trong triều, trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ, để cho đám người mang theo binh phù, đi tới biên cương điều binh.

Đến ngày thứ hai khi các đại thần biết được việc này thì nó đã được định ra.

...

Ngày 13 tháng 7, tin tức Thịnh Quân đại bại truyền tới Động Quốc.

Nỗi lo trong lòng Dương Mộc cuối cùng cũng thả xuống. Kỳ Lân Quân quả nhiên không làm mình thất vọng, xứng đáng với cái tên Kỳ Lân. Thông qua lần tỏa hào quang rực rỡ này, sợ rằng binh chủng kỵ binh sớm muộn cũng sẽ bị các quốc gia khác biết.

Triều đình Động Quốc sau khi nghe nói về việc này, liền phái ra Thừa Tướng Diêu Cái đến vị trí của Dương Mộc chúc mừng.

Gọi là chúc mừng, trên thực tế nhưng là một lần lôi kéo.

Thông qua trận chiến này, Thương Quốc đã chứng minh thực lực của chính mình với bên ngoài, là một quốc gia có thể diệt ba mươi vạn đại quân.

Ngăn cản năm mươi vạn đại quân là không có vấn đề. Hơn nữa kinh tế Thương Quốc đang phát triển rất mạnh mẽ, đủ để chống đỡ một nhánh quân đội quy mô lớn, khiến cho thực lực như vậy có thể duy trì lâu dài.

Đối với Thừa Tướng Động Quốc tiến đến, Dương Mộc cũng không ngoài ý muốn.

Hoàng đế Động Quốc cũng không phải là một hùng chủ gì. Hắn bị ngăn chặn hai tháng ở Động Quốc, nhưng triều đình Động Quốc lại không hề phái ra một đại quan đến đây bái kiến, vào lúc Thương Quốc đại thắng Thịnh Quốc thì lại thừa cơ phái người đi tới, có thể thấy được ánh mắt vô cùng thiển cận, cách cục rất có hạn.

Dương Mộc rất khách khí chiêu đãi Diêu Cái, đồng thời viết một phong thư, để hắn giao cho Hoàng Đế Động Quốc.

Ngày thứ ba, Hoàng đế Động Quốc từ Hoàng Thành khởi hành, đi tới Lạc Thành ở biên cảnh Động Quốc.

Tất cả những thứ này, chỉ là bởi vì trong phong thư Dương Mộc có nhắc tới một chuyện —— Chia cắt Thịnh Quốc.

Trong thư, Dương Mộc dựa vào tình thế các quốc gia phân tích một phen, trăm năm qua toàn là Thịnh Quốc ức hiếp Động Quốc, làm sao để từng bước xâm chiếm thổ địa của Động Quốc, đồng thời nói rõ, lúc này chính là một thời cơ tốt để công diệt Thịnh Quốc. Thương Quốc đồng ý hợp tác với Động Quốc cùng chia cắt Thịnh Quốc, sau đó cùng chống lại uy hiếp đến từ Tấn Quốc.

Mở rộng đất đai lãnh thổ, là ước mơ của mỗi một một đế vương.

Bây giờ đối diện với Thịnh Quốc màu mỡ rộng lớn, Động Quốc làm sao có thể không động tâm?

Dù cho là đương kim Hoàng Đế có hoa mắt ù tai cũng không nhịn được tim đập thình thịch.

Vì thế, dưới sự can gián của Thái Tử Động Quốc và mấy vị triều thần, Hoàng đế Động Quốc đã thả xuống cái giá, chủ động đi tới biên cảnh gặp mặt Dương Mộc.

Hành động này, cũng coi như là tràn đầy thành ý.

- Bệ hạ, chúng ta thực sự muốn khai chiến toàn diện với Thịnh Quốc sao?

Thống lĩnh Thân Vệ Quân Hồ Hãi hỏi dò.

Dương Mộc cười cười, nói:

- Có phải ngươi muốn nói, binh lực bây giờ của Thương Quốc ta không đủ để tiêu diệt Thịnh Quốc?

Hồ Hãi gật gật đầu, nói:

- Tuy rằng kiến thức của vi thần thiển cận, nhưng cũng biết một chút tình huống của Thương Quốc ta. Có ngũ đại quân đoàn thì Thương Quốc có khả năng tự vệ, thế nhưng nếu muốn công thành chiếm đất với quy mô lớn thì sẽ phải trả giá bằng thương vong rất lớn, kết quả có lẽ khó có thể chịu đựng được.

Dương Mộc gật đầu rồi nói:

- Ngươi nói không sai! Nhưng mà, ngươi đã xem nhẹ một vấn đề… Trẫm hỏi ngươi, Hoàng Đế Động Quốc tin được không?

Hồ Hãi lắc đầu một cái:

- Thần tuy ngu dốt, thế nhưng cũng có thể nhìn ra, đây không phải là minh chủ.

- Đúng là tài năng bình thường, muốn dựa vào lợi thế nhất thời để nuốt chửng kẻ địch trăm năm, khẩu vị đúng là quá lớn, ngay cả việc hắn có quyết tâm chiếm đoạt Thịnh Quốc hay không cũng là một vấn đề. Trẫm đương nhiên sẽ không tin tưởng lần hợp minh này, làm Thương Quốc ta bị kéo vào vũng bùn.

- Thế thì…

Dương Mộc trầm ngâm một chút, lạnh nhạt nói:

- Hồ Hãi, trong lòng ngươi hẳn phải biết dụng ý của trẫm khi đề bạt ngươi làm thống lĩnh Thân Vệ Quân. Giả sử ngày sau ngươi có thể trở thành Đại Tướng quân trấn thủ một phương, nhất định phải nhớ kỹ một câu nói.

- Xin Bệ hạ chỉ giáo.

Hồ Hãi cả kinh, vội vã quỳ xuống đất.

- Trên thế giới này cũng không phải chỉ có hoặc này hoặc kia, quốc và quốc. Trong lúc đó rất nhiều chuyện đều có thể ba phải cái nào cũng được, chuyện khác nhau sẽ có biện pháp xử lý khác nhau, dù là minh hữu cũng sẽ có cạnh tranh, mà biện pháp tốt nhất chính là đạo "Trung Dung".


Bạn cần đăng nhập để bình luận