Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 523: Vương Triều Đại Hoành Sắp Diệt Vong

Chương 523: Vương Triều Đại Hoành Sắp Diệt Vong

=== oOo ===


Nghe thấy Hùng Vũ nói như vậy, Hùng Mẫn Nột đột nhiên á khẩu không trả lời được.

Nhưng mà không biết tại sao, trong lòng vẫn dâng lên một nỗi bi ai không cách nào ức chế.

Quốc hữu quốc cách, mặc dù Sở Quốc diệt vong, là một vị quân chủ vong quốc, không tự sát theo quốc gia để thủ tiết thì thôi, lại còn nói ra những lời này.

Đúng vậy, làm một Hầu tước Thương Quốc xác thực rất tốt.

Đúng là người trên người, là tồn tại khiến cho rất nhiều bình dân cả đời đều chỉ có thể ngước nhìn.

Nhưng mà, ngươi vốn là Hoàng Đế đó!

Từ một Hoàng Đế, lại đi quý trọng một tước vị như vậy, còn có cái gì làm cho người ta cảm giác bị sỉ nhục hơn nữa?

Mà bản thân Hùng Mẫn Nột lại trở thành một người sẽ tranh cướp tước vị trong miệng con trai mình.

- Ngươi cho rằng, ta sẽ tranh cướp tước vị với ngươi sao…?

Trong mắt của Hùng Mẫn Nột lướt qua một vệt ưu thương không cách nào che lấp, dường như đang chịu đựng nỗi đau tan nát tâm can.

Mặc dù hắn biết, phía sau chuyện này thực tế là triều đình Thương Quốc chỉ đạo, nhưng vẫn cứ không nhịn được đau đớn tan nát trái tim.

- Phụ thân... Nên uống rượu rồi.

Hùng Vũ thúc giục, dường như đã vượt qua mức giới hạn trong lòng, eo hắn trở nên thẳng tắp, ánh mắt càng kiên định, giọng điệu cũng vô cùng vang vọng.

Tràn ngập sát ý!

Hùng Mẫn Nột nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở ra, liếc mắt nhìn Dương Mộc đang ngồi trên long ỷ, lẳng lặng nhìn cảnh tượng thú vị phụ tử tương tàn.

Trong mắt Hùng Mẫn Nột không có oán hận.

Bởi vì, nếu như bây giờ bản thân hắn ngồi trên vị trí này, cũng sẽ làm như vậy.

Thậm chí là, hành động càng tuyệt tình hơn.

Đồng thời, hắn cũng lý giải được, vì sao Dương Mộc phải cho Hùng Vũ tới làm chuyện này, lại để cho những cựu thành viên thuộc Hoàng tộc Sở Quốc kia ở bên cạnh quan sát.

Đây là để nhận dạng.

Từ nay về sau, Hùng Vũ sẽ gánh vác tội danh tham sống sợ chết, giết cha đoạt lợi, những thành viên Hoàng tộc Sở Quốc kia cũng sẽ giữ kín như bưng chuyện này. Nếu đánh mất đi danh vọng còn sót lại của di tộc Sở Quốc, thì dù trong tương lai bọn họ có mưu đồ gì, cũng không thể tín nhiệm lẫn nhau.

Tất cả những thứ này, đều bắt nguồn từ sự mạnh mẽ của Sở Quốc, cho dù đã vong quốc, nhưng nếu ở thời khắc then chốt còn gây ra hành động thiêu thân gì đó, vẫn sẽ làm Thương Quốc cảm thấy phiền phức, một di tộc Sở Quốc không có dã tâm, chỉ có thể ăn no chờ chết, mới thật sự khiến cho Thương Quốc yên tâm.

Dương Mộc cũng cảm thấy tình cảnh này quá mức vô vị, tuy rằng trong cái bầu rượu kia cũng không phải chứa độc dược uống vào mất mạng ngay lập tức, thế nhưng thật muốn nhìn Hùng Mẫn Nột một ngụm nuốt xuống.

Để thái giám trông giữ ở đây, hắn liền dứt khoát bãi giá trở về Dục Linh Cung.

Quả nhiên, vào lúc này Hoàng Hậu đã thu công.

Trên thực tế, mười mấy năm qua Hoàng Hậu chưa bao giờ đình chỉ luyện công, chỗ khác biệt chính là, trước đây thường nghiêng về chiêu thức và động tác, phần nhiều là thiên về hoạt động thân thể.

Mà hiện tại, Dương Mộc nhìn thấy, nàng lại thường xuyên ngồi đả tọa.

Thường thường ngồi trên đạo đài ở ngay giữa hồ trong Dục Linh Cung, đả tọa luyện công từ sáng sớm.

Càng thú vị hơn chính là, chút thời gian trước đây, Dương Mộc phát hiện một hiện tượng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Lúc Hoàng Hậu đả tọa, không ngờ xung quanh thân thể nàng lại bốc khói!

Đương nhiên, đây không phải sương khói thông thường.

Nên xưng là sương mù thì thích hợp hơn.

Dương Mộc không nghĩ tới, Hoàng Hậu đã có thể phát công lực ra bên ngoài, cảnh giới võ học tăng lên đến một tầng thứ cao hơn.

Thực sự là rất đáng mừng!

Mấy ngày nay, Dương Mộc cũng không nhịn được muốn thử một lần loại mùi vị của siêu cấp cao thủ này, để xem rốt cục có điều gì khác biệt không. Nhưng mà mấy ngày nay Hoàng Hậu nói mình không tiện, mỗi lần đều đẩy hắn về cung của Diệu Hi.

Lại nói, những năm gần đây quan hệ giữa Hoàng Hậu và Diệu Hi càng ngày càng hòa hợp. Có điều, về mặt cảnh giới võ học, Diệu Hi vẫn chưa bao giờ từ bỏ phân cao thấp với Hoàng Hậu, tuy rằng vẫn không có biết quá trình luận bàn ai cao ai thấp, nhưng Dương Mộc nghĩ rằng, cho dù Diệu Hi có kém hơn chút, nhưng về cảnh giới cũng sẽ không kém hơn so với Hoàng Hậu.

Tiến vào Dục Linh Cung ngồi nghỉ không lâu, Hoàng Hậu liền thay bộ quần áo luyện công, một thân phượng bào đi thẳng tới bên cạnh hắn.

- Nghe nói, bên phía Vũ Quốc muốn Quân nhi đến làm con tin?

- Có là có, nhưng chúng ta từ chối.

Dương Mộc nhàn nhạt nói một câu. Tin tức này đã truyền ra, mà Hoàng Hậu có được tin tức linh thông nhất bên trong hậu cung, nên cũng nghe được phong thanh.

- Vậy thì tốt!

Hoàng Hậu gật gật đầu, nói:

- Như vậy, việc kết minh có bền chắc hay không?

- Ah... Cái gọi là kết minh, cũng là một bản công văn mà thôi, chỉ cần dành cho Vũ Quốc đầy đủ lợi ích, khiến cho bọn họ vì những chỗ tốt đó mà không lựa chọn phản bội sau lưng, như vậy là đủ rồi.

- Hôm nay, An Lăng muội muội tới tìm nô tì.

- Cơ An Lăng? Nàng ta chủ động tới tìm nàng sao?

Dương Mộc hơi kinh ngạc. Cơ An Lăng vốn là Công Chúa lưu vong của Vương triều Đại Hoành, kể từ khi bị giam cầm với Cừu Khanh Nguyệt ở Thương Quốc, sau đó bị hắn thu vào hậu cung rồi được phong là Quý Nhân, những năm này đã bắt đầu tu luyện võ công, trải qua nhiều lần thị tẩm, sau khi được Dương Mộc tán thành đã trở thành Lăng Phi, một người khác trở thành Nguyệt Phi, xem như đã hoàn toàn đồng hóa tiến vào bên trong hệ thống Hậu cung của hắn.

Vốn dĩ, trước kia mục đích hắn thu các nàng vào hậu cung, một mặt các nàng đúng là rất xinh đẹp, càng chủ yếu hơn chính là vì tăng mạnh mối liên hệ với Vương Triều Đại Hoành, tiện cho việc hiểu rõ về vùng lãnh thổ Vương Triều còn xa lạ đối với Thương Quốc kia.

Vì thế, sau mỗi một lần Cẩm Y vệ và mật thám của Bộ Ngoại giao tìm hiểu tin tức trở về từ Vương Triều Đại Hoành, đều làm thành bản viết tay, đưa một phần đến bên trong Hậu cung, căn cứ theo những tin tức từ hai bên, sau đó Dương Mộc sẽ làm ra một bản phân tích và tham khảo.

- Căn cứ theo dự đoán của hai vị muội muội, có lẽ Vương triều Đại Hoành không còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Hoàng Hậu nói.

- Không chống đỡ được bao lâu...

Dương Mộc lẩm bẩm, cũng không ngoài ý muốn.

Hoặc nên nói là nằm trong dự liệu của hắn.

Một năm trước, Vương triều Đại Hoành cũng đã liên tục bại lui, một năm này lại xảy ra chính biến rồi phải vội vàng trấn áp các thế lực phản loạn trong nước, có thể nói là vô cùng bận rộn.

Đối mặt với Vương triều Quốc Khánh và Vương triều Đại Thống tiến công, đã như mặt trời sắp lặn.

Lấy hình ảnh gì để hình dung đây?

Cũng giống với Sở Quốc trước khi bị thôn tính vậy, lập tức gặp hai phe vây công, áp lực khá lớn.

Bây giờ, phần lớn lãnh thổ đã mất đi, bị hai đại Vương triều xâm lấn chiếm lĩnh, chân chính lâm vào tình cảnh bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị diệt vong.

Điều này cũng giải thích tại sao, hai năm qua Vương triều Đại Hoành phái không ít mật thám đến Vương triều Đại Lễ.

Trong đó, tuy rằng lí do chủ yếu là bởi vì Dương Mộc cho người đem trả lại Ngọc tỷ Thiên tử cho Vương triều Đại Hoành, thế nhưng Vương triều Đại Hoành gặp phải tình cảnh túng quẫn, tương tự cũng là nhân tố quan trọng.

Dương Mộc hầu như có thể đoán trước được, nếu như không có bước ngoặt và biến cố bất ngờ rất lớn nào đó, Vương triều Đại Hoành nhất định sẽ diệt vong.

Bởi vì, đối mặt với hai quốc gia cường thịnh lâu đời, dưới tình huống quân đội không kém nhau nhiều, vậy thì đánh trận ngoài tiền tuyến kỳ thực chính là Đại Tướng quân đấu trí với nhau.

Vương triều Đại Hoành vừa trải qua một cuộc đảo chính, như vậy nhất định không thể tránh khỏi việc thay đổi vị trí của rất nhiều quan chức và tướng lĩnh. Dưới tình huống không đủ nhân tài, Vương triều Đại Hoành càng rơi vào thế yếu.

Căn cứ theo những tin tức được mật thám Cẩm Y vệ tập hợp những năm gần đây, lãnh thổ Vương triều ước chừng chỉ còn bằng một nửa so với Vương triều Đại Lễ. Nói cách khác, cũng chỉ lớn hơn một chút so với lãnh thổ Nguyễn Quốc, Tấn Quốc, Ngụy Quốc, Vũ Quốc và Thương Quốc cộng lại. Hơn nữa, xét về mặt cương vực bao la và đất đai màu mỡ, Vương triều Đại Hoành còn không sánh được với Vương triều Đại Lễ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận