Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 428: Đô Thành Mới Xây Dựng Xong

Chương 428: Đô Thành Mới Xây Dựng Xong

=== oOo ===


Cuối cùng, đoàn người của Vương triều Đại Hoành đều bị bắt giam, tạm giam ở trong nhà tù của Cẩm Y Vệ.

Thoáng một cái đã hai năm trôi qua.

Thái Đỉnh năm thứ mười.

Ngày hôm nay chính là ngày kỷ niệm Hoàng đế Dương Mộc đăng cơ mười năm.

Mười năm này, Thương Quốc từ một nước nhỏ hẻo lánh, trải qua một đợt phấn đấu thôn tính đã lớn mạnh thành một trong ba nước lớn hiện nay. Những thứ này đều là sự phát triển thấy rõ của Thương Quốc trong mười năm qua.

Mặc dù, hiện nay phần lớn dân chúng Thương Quốc đều không phải là thần dân Thương Quốc ban đầu, nhưng thông qua nhiều năm đồng hóa như vậy, dân chúng vốn cúi đầu làm việc vất vả, hiện nay phổ biến ý thức quốc gia đều xem mình là một phần tử của Thương Quốc.

Trải qua mười năm phát triển, giáo dục bình dân của Thương Quốc cuối cùng cho thấy uy lực, nhân tài xuất hiện vô số, trong cả quốc gia đều có tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, trở thành trung tâm kinh tế và văn hóa của các nước trong Vương triều Đại Lễ.

Chăm lo việc nước, dệt gấm thêm hoa, lửa cháy đổ thêm dầu, rất thích hợp dùng để hình dung Thương Quốc lúc này.

Thương Quốc càng mạnh hơn so với hai năm trước, cũng càng thêm giàu có và đông đúc, quan hệ với mấy quốc gia xung quanh đều rất hòa hợp.

Thông qua Liên minh mậu dịch các nước, các loại giấy, sách, lẩu, sắt thép, vũ khí, pha lê, xi măng... của Thương Quốc được vận chuyển tới các quốc gia. Vừa kiếm được tiền, đồng thời cũng thu được sự ủng hộ của rất nhiều quốc gia.

Đại Thương tệ đã giống như bạc, trở thành một loại tiền tệ đặc biệt lớn mạnh.

Hơn nữa, Thương Quốc vẫn luôn áp dụng chính sách tiền tệ tương đối rộng rãi, thêm việc ức chế lạm phát, cho nên kích thích buôn bán phát triển tốt. Bình thường khi giao dịch trong một vài quốc gia, Đại Thương tệ còn được ưu ái hơn bạc trắng, ở trong một vài giao dịch lớn đã rất khó nhìn thấy việc dùng bạc để thanh toán, mà đều dùng Đại Thương tệ.

Hai năm qua, thu nhập tài chính của Thương Quốc từ từ tăng trưởng, không chỉ vượt qua thu nhập tài chính của Sở Quốc và Nguyễn Quốc, hơn nữa còn vượt qua không ít. Cho nên so với hai năm trước, thu nhập tài chính của Thương Quốc đã tăng lên hơn hai lần.

Điều đáng nhắc tới, chính là lợi ích với dân chúng.

Miễn thuế là không có khả năng, không phù hợp với lợi ích lâu dài. Cho nên trong hai năm qua, Thương Quốc vẫn hạ lệnh dành các ưu đãi với việc thu thuế, các loại thuế vụ bao gồm thuế buôn bán đều giảm bớt ở các tỉ lệ khác nhau. Đối với gia đình khó khăn, hoặc là trong nhà có người tàn tật hoặc sức lao động ít, đều sẽ cho ra một vài trợ cấp.

Ảnh hưởng kinh tế từ cuộc đại chiến phạt Tấn còn chưa hết, triều đình và thế gia quý tộc xài tiền như nước, bóc lột đối với bách tính bình dân tăng lên, lại thêm Thương Quốc bán ra binh khí với quy mô lớn, đã kéo mấy khu vực chủ yếu hỗn loạn thành một bãi nước đục.

Ví dụ như Nguyễn Quốc và Tào Quốc, Sở Quốc và Vân Quốc, Ngụy Quốc và Lâm Quốc đều trong thế như nước với lửa, mâu thuẫn ở biên giới không ngừng diễn ra.

Mấy nước lớn đã như vậy, các nước nhỏ còn lại càng như vậy.

Lại thêm ba tiểu đệ của Thương Quốc là Khang Quốc, Thiệu Quốc và Viêm Quốc dính vào, mâu thuẫn xung đột giữa các nước càng thêm kịch liệt.

Sau lễ kỷ niệm mười năm, chuyện dời đô lại được đưa lên.

Trải qua hơn hai năm xây dựng, vận dụng gần trăm vạn sức dân, tiền của càng nhiều vô số kể, cuối cùng vào ba tháng trước, thành trì này đã chính thức được xây xong, có thể dời đô.

Dù sao, Tân thành là đô thành tương lai của Thương Quốc, không thể nghi ngờ là thành trì có diện tích lớn nhất trong cả Thương Quốc. Cho dù dùng rất nhiều xi măng và đá tảng thiên nhiên, đồng thời khởi công nhiều tuyến, trong vòng hai năm ngắn ngủi xây dựng ra thành trì này cũng khiến các đại thần trong triều, thậm chí Dương Mộc cũng phải kinh ngạc thán phục không thôi.

Sau khi biết được có thể lập tức dời đô, Dương Mộc tự nhiên thấy có chút hưng phấn. Dù sao đô thành mới này đã được hắn quy hoạch suốt ba năm, so với Hoàng cung bây giờ thì đơn giản là khác biệt giữa biệt thự và nhà tranh.

Căn cứ theo sổ con do Công Bộ đưa lên, hắn nắm giữ Hoàng cung đặc biệt nhất, khí thế hoành tráng nhất trên thế giới này.

Xi măng và pha lê xuất hiện đã làm cho Hoàng cung trở nên khác hẳn.

Nghe nói ở trong Ngự Hoa Viên của Hoàng cung có xây một đài cao có chu vi một dặm, khu vực trung tâm ở chỗ cao nhất lên tới gần bốn mươi trượng.

Nói cách khác, tương đương với tòa nhà bốn mươi tầng kiếp trước.

Sau khi Dương Mộc nghe được, hai mắt liền sáng lên.

Lúc này hắn quyết định phải ra cửa thả lỏng, đi xem mới được.

Vì ở trong nước, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hoàng đế ra khỏi cung, cho nên không có thần tử nào ngăn cản và khuyên can, ngược lại đặc biệt tán thành.

Dù sao quốc gia dời đô lại giống như một gia đình bình thường tiến vào nhà mới, đây là chuyện đáng mừng.

Vào tháng bảy, năm thứ mười Thái Đỉnh.

Hoàng đế đi tuần, đi qua từng thành trì, các quan lớn địa phương đều đến chầu thánh giá.

Cuối cùng, sau mười ba ngày, đội nhân mã cũng đã tới đô thành mới.

Ở đây cách giao giới giữa Triệt Quốc cũ và Vương Kỳ không xa, nói đúng ra thì là hai nước cũng không có địa giới.

Nơi xây thành cũng không có bao nhiêu dân sinh sống, cho nên việc xây thành rất thuận lợi, xem như là một mảnh đất nguyên thủy được mở ra, tiền cảnh vô hạn.

Mới vừa đến, hắn mơ hồ nhìn thấy tường thành của đô thành mới, người hầu, thân vệ cùng với Cấm Vệ quân phía sau đều lên tiếng thán phục.

Quá đồ sộ!

Ngay cả Dương Mộc cũng có vẻ kinh ngạc.

Cho dù hắn đã rất nhiều lần từng nghĩ tới hình tượng của thành trì, nhưng bất luận là quy mô diện tích hay độ cao lớn của thành trì, đều vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.

Nhất là đợi sau khi đội nhân mã tới gần, độ cao của tường thành kia càng không thể nào tưởng tượng nổi, không biết cao hơn tường thành Thương Thành bao nhiêu lần.

- Đây... Sợ rằng phải tới vài chục trượng nhỉ?

Trương Hằng Nhân ở bên cạnh thán phục.

Nghe nói lời này, Thẩm An khiếp sợ nói:

- Sợ rằng còn không chỉ vậy thôi đâu.

Sau khi gọi quan viên Công Bộ tới hỏi, lúc này mọi người mới biết rõ.

Tường thành của đô thành mới cao tới hơn hai mươi trượng, chiều rộng dưới chân là chín trượng, chiều rộng trên đỉnh là bảy trượng, mấy con ngựa có thể chạy thoải mái ở trên đường thành.

Hiện nay không có bất kỳ một tòa thành trì nào có thể so sánh được.

Hơn nữa, cho dù là Tấn thành lớn nhất trong thiên hạ hiện nay cũng còn thua xa.

Dương Mộc quan sát một chút, tường thành hai mươi trượng, cho dù là một cao thủ cảnh giới Thuế Phàm cũng không có cách nào dùng khinh công leo tường bay vào được.

Mà vào lúc này, cửa lớn phía đông thành trì từ từ mở ra, một nhóm tướng quân khoác áo giáp, dẫn đầu một đội thành vệ nổi trống tấu nhạc, chào mừng Hoàng đế Thương Quốc Dương Mộc vào thành.

- Thần Âu Dã, bái kiến bệ hạ!

Âu Dã tung người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ.

- Cung nghênh bệ hạ!

Quan viên và rất nhiều binh lính đi theo phía sau u Dã cũng quỳ xuống bái lạy.

- Mời các khanh đứng lên, các tướng sĩ đứng lên.

Dương Mộc giơ tay nâng lên rồi khẽ gật đầu, nhìn u Dã nói:

- Ái khanh đích thân tới giám sát đã hơn ba tháng, bây giờ vừa nhìn, thật đúng là đã cho trẫm một niềm vui bất ngờ.

Âu Dã nghe nói vậy liền mặt mày rạng rỡ.

Công lao và thành tích tạm thời không nói, chỉ cần ở trong lịch sử nhắc tới tòa thành trì này lại có tên của Âu Dã hắn, cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.

Làm một quan viên xuất thân từ thợ thủ công, đây là tâm nguyện của hắn, cũng là thành tựu lớn nhất trong giấc mộng của hắn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận