Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 397: Vô Đề

Chương 397: Vô Đề

=== oOo ===


Phần lớn những quốc gia nhỏ này đều phải đền tiền cho các nước nhỏ còn lại, chiếm hơn một nửa tổng số.

Điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao tài lực của chín nước nhỏ là có hạn, cộng lại còn không giàu có và đông đúc bằng một Tấn Quốc.

Điều đáng để nhắc tới là số của cải đền tiền này cũng không phải cùng chia cho các quốc gia, mà chia cho các nước nhỏ giành thắng lợi xung quanh.

Từ trên số tiền thì các nước chiến thắng đều thu được lợi ích nhất định, ví dụ như Vũ Quốc thu được một ngàn vạn lượng bạc trắng, tương đương với hơn hai năm thuế má trong nước này, mà ban đầu bọn họ chỉ bỏ ra không đến hai trăm vạn lượng mà thôi.

Còn Viêm Quốc bởi vì ở cuối cuộc đại chiến đã chi viện cho Thương Quốc năm mươi vạn thạch quân lương, cũng thu được năm trăm vạn lượng đền bù, thu lợi đâu chỉ gấp mười lần!

Vấn đề đền tiền của các nước nhỏ đã được bàn bạc xong, lại đến Tấn Quốc.

Tấn Quốc giàu có và đông đúc có tiếng trong cả Vương triều Đại Lễ.

Từ xưa đến nay, Tấn Quốc chiếm đoạt khu vực đất đai rộng lớn, hệ thống sông ngòi phát triển, là nơi sản xuất ra nhiều lương thực, khoáng sản phong phú. Sau đó Tấn Quốc chiếm đoạt từ các quốc gia, lại độc chiếm địa phương giàu có nhất trong thiên hạ, thực lực một nước mạnh mẽ đủ để chống đỡ những cuộc đại chiến không ngừng diễn ra.

Cho nên đến khi đền tiền, Tấn Quốc thoáng cái xứng đáng với hộ nhà giàu, trải qua bàn bạc, tổng cộng phải bỏ ra hơn tám ngàn vạn lượng.

Nghe thì như không phải một con số quá lớn, nhưng nếu trừ đi những phần đất đai đã mất, như vậy Tấn Quốc sau khi bị chia cắt sẽ chịu gánh nặng cực lớn.

Không nói đến các quốc gia còn lại thế nào, chỉ nói Thương Quốc đã thu được một khoản tiền đền bù cực lớn, tổng cộng số tiền bồi thường sẽ được trả trong năm năm, cao tới hơn hai ngàn vạn lượng.

Mức đền bù này là căn cứ theo hai nhân tố là số binh lính và thương vong để xác định, tính ra mặc dù binh lính của Thương Quốc phái ra lên tới gần trăm vạn, nhưng tổng số lượng thương vong không cao lắm, cho nên chỉ có định mức là hơn hai ngàn vạn lượng, thật ra cũng bình thường.

Bởi vì thời gian có hạn, sau khi tính toán xong thì đành phải tạm hoãn tới hôm sau bàn tiếp.

Đợi sau khi tan cuộc, Hoàng đế các nước lần lượt trở lại hành cung, chỉ có Nữ đế Nguyễn Quốc và Hoàng đế Thiệu Quốc chậm rãi tụt lại phía sau.

Quả nhiên!

Dương Mộc thầm cười trộm. Đúng như hắn dự đoán, người trước là ăn tủy biết vị, đã không thắng nổi hiệu lực của thuốc, nên khó rời khỏi hắn, đồng thời ở dưới bản năng sinh lý ép buộc đã không tự chủ được mà ở lại.

Còn người kia lại vì lợi ích của quốc gia.

Rất rõ ràng, lúc này Thương Quốc là hy vọng duy nhất của Thiệu Quốc, Hoàng đế Thiệu Quốc chắc chắn sẽ nắm chặt lấy phao cứu mạng Thương Quốc, lúc này biểu hiện sốt ruột khó chịu nổi cũng là có thể hiểu được.

- Sao nàng còn chưa về?

Dương Mộc nhìn Nữ đế Nguyễn Quốc, cười như không cười hỏi.

- Ngươi quản được chắc.

Nữ đế Nguyễn Quốc có vẻ như lãnh đạm, cũng không cho hắn sắc mặt tốt, xoay người khẽ nói với mấy thị nữ bên cạnh.

- Bệ hạ, chuyện này...

Nghe được lời nàng nói, thị nữ dẫn đầu do dự, có vẻ rất khó xử, sau đó cảnh giác liếc nhìn Dương Mộc. Tuy nàng không nói một câu nào, nhưng không cần nói cũng biết được sự cảnh giác trong đó.

Phòng ta như kẻ trộm vậy sao?

Trong lòng Dương Mộc thầm thấy khó chịu. Hắn biết những người này đều là thị nữ luôn đi theo bên cạnh Nữ đế Nguyễn Quốc, nhất định là tâm phúc trong tâm phúc, bọn họ chắc chắn đã biết một chút về chuyện xảy ra tối hôm qua, hoặc có lẽ hôm qua hai người Hoàng Hậu và Diệu Hi bắt người còn khống chế các nàng, lúc này thể hiện ra sự thù địch cũng là hợp tình hợp lý.

Chỉ là, từ lúc nào mà mấy thị nữ cũng dám thể hiện sắc mặt như vậy với Hoàng đế?

Lúc này, sắc mặt Dương Mộc sa sầm xuống, trở nên hết sức khó coi, nặng nề hừ một tiếng, ra hiệu cho Thẩm An.

Thẩm An lập tức từ bên cạnh Dương Mộc xông ra, vung phất trần trực tiếp tấn công về phía mấy thị nữ.

Bịch!

Một tiếng động khẽ vang lên, thị nữ dẫn đầu trực tiếp bay ra ngoài, lui lại hơn mười trượng mới trực tiếp dựa vào trên một chiếc bàn, dáng vẻ có chút chật vật.

Dương Mộc nhíu mày.

Nói thế nào, hắn cũng không phải là người không biết gì về võ học nữa. Hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra được võ công của thị nữ này thật ra cũng không kém hơn Thẩm An, trước khi so chiêu cũng có đủ thời gian chuẩn bị, có thể thấy được trong cả quá trình, thị nữ này căn bản không có tâm tư chống cự.

Rõ ràng là nàng đang nhẫn nhịn.

Đương nhiên, thị nữ Nguyễn Quốc chịu một đòn này còn chưa bị thương quá nặng, chỉ ho khan vài tiếng liền đứng dậy.

Dương Mộc hiểu rõ, đây là rèn luyện cơ bản của một thị nữ mỗi ngày, không có Hoàng đế bày mưu đặt kế thì không thể vì bất kỳ nhân tố nào mà tùy tiện làm ra hành vi có thâm ý gì.

Bởi vì, người bên ngoài xem người theo sát bên cạnh Hoàng đế là đại biểu cho thái độ của bản thân Hoàng đế đó, một khi tạo thành hiểu nhầm, vậy chính là hậu quả không có cách nào cứu vãn được.

- Thật đúng là kém cỏi, trẫm muốn tìm một cơ hội trừng phạt mấy thị nữ này cũng không thể, thật không thú vị.

Không thú vị! Đây là suy nghĩ trực tiếp nhất trong lòng Dương Mộc.

Thân là Đế Vương, đặc biệt gây khó dễ cho mấy thị nữ này lại quá không thú vị. Thật ra hắn cũng có ý muốn nói bóng nói gió, thăm dò về tình hình của Nữ đế Nguyễn Quốc.

- Bệ hạ là bậc chí tôn, cần gì phải nổi giận vì chút chuyện nhỏ như vậy. Trẫm ở lại vì muốn bàn bạc mấy chuyện lớn trong Hội minh, không có thời gian dây dưa ở đây.

Ồ!

Còn rất cao ngạo nhỉ!

Dương Mộc làm sao có thể không biết suy nghĩ thật sự của Nữ đế Nguyễn Quốc, nàng tỏ ra đặc biệt cao ngạo như vậy cũng chỉ là một cách cố ra vẻ kiên cường che giấu trước mặt người bên ngoài mà thôi.

Có thể trước đây nàng không phải như vậy, nhưng làm Hoàng đế lâu, ít nhiều cũng sẽ lây dính khí thế của người ngồi trên cao.

Người ngồi trên cao thì nên cao ngạo.

Dương Mộc cũng là người ngồi trên cao nên hắn cũng có sự cao ngạo của mình.

Vì vậy, hắn dứt khoát không quan tâm nữa, trực tiếp quay đầu nói với Hoàng đế Thiệu Quốc:

- Vẫn mong bệ hạ dời bước, cùng tham dự chuyện lớn.

Một câu nói này đã dẫn tới Hoàng đế Thiệu Quốc mừng thầm trong lòng.

Đây chính là điều hắn mong đợi.

Cái gọi là chuyện lớn, ngoại trừ trợ giúp Thiệu Quốc thì còn có thể là gì nữa?

- Thương Hoàng Bệ hạ không cần khách sáo, chúng ta đều là vua của một nước, Thương Quốc lại có cống hiến to lớn cho thiên hạ như vậy, làm người ta phải tôn trọng.

- Ha ha ha...

Dương Mộc cười ha ha, nhưng cũng không vạch trần.

Thân phận của Thiệu Quốc là quốc gia thua trận, nhân tố lớn nhất làm cho Thiệu Quốc trở thành quốc gia thua trận chính là quân đội Thương Quốc đã tấn công ngược.

Hoàng đế Thiệu Quốc nói những lời này, có lẽ là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Quả nhiên, tất cả đều dựa vào thực lực để nói chuyện!

Trao đổi trong Hội minh hôm nay đã cho Dương Mộc cảm nhận sâu sắc nhất về hai chữ thực lực. Trong Hội minh lần đầu tiên, rất nhiều quốc gia thật ra cũng không coi Thương Quốc ra gì. Nhưng trong Hội minh lần thứ hai, bất kỳ một câu nói nào của hắn đều có tác dụng nhất ngôn cửu đỉnh.

Ví dụ như sách lược phân chia địa bàn, quốc gia thua trận phải đền bù bao nhiêu, từ lúc bắt đầu đàm phán, mỗi câu nói của hắn đều không có ai dám trực tiếp phản bác, nhiều lắm cũng chỉ quanh co thảo luận nghiên cứu một lát, đến giây phút quyết định sau cùng, còn phải được hắn đồng ý mới có khả năng xác định.

- Đám quân địch âm thầm quan sát chờ đợi thời cơ thích hợp, làm sao không tương tự với tình cảnh của Thương Quốc trước đây, trẫm rất hiểu tình cảnh của Thiệu Quốc.

Dương Mộc dừng lại một lát, nói:

- Bệ hạ cũng không cần phải lo lắng làm gì, trẫm tin tưởng Thiệu Quốc nhất định có thể phá tan được tình cảnh khốn cùng trước mắt, trở thành một trong những cường quốc!

Nhiệt huyết trong lòng Hoàng đế Thiệu Quốc sôi trào, những lời này do Hoàng đế Thương Quốc, một trong những cường quốc nói ra, khác với các thần tử nói ra.

Tuy nhiên, vẻ mặt hắn lập tức buồn bã:

- Thương Hoàng Bệ hạ đã cất nhắc rồi! Thiệu Quốc là địa phương nhỏ, nước nhỏ yếu thì có tài đức gì có thể trở thành một trong những cường quốc được, lúc này có thể bảo vệ được quốc gia tông miếu thì ta đã cám ơn trời đất rồi.

- Đây chỉ là chuyện nhỏ, cần gì phải làm phiền đại giá trời đất chứ?

Dương Mộc nói đùa một câu rồi vung tay lên:

- Có Thương Quốc ta giúp đỡ, Thiệu Quốc không bị diệt được đâu!

Ngay lập tức, cả đại điện yên tĩnh một cách kỳ lạ trong vài giây.

Sau đó, mặt Hoàng đế Thiệu Quốc bỗng nhiên đỏ bừng, lùi lại một bước rồi chắp tay vái thật sâu:

- Nếu thật sự là vậy, Thương Hoàng Bệ hạ có ơn đức lớn, trên dưới Thiệu Quốc sẽ suốt đời khó quên, từ nay về sau chắc chắn sẽ giống như thiên lôi, Thương Quốc sai đâu đánh đó, tuyệt đối không hai lòng!

Ừm!

Còn nói rất thẳng thắn!

Trong lòng Dương Mộc âm thầm gật đầu, hắn không muốn nhiều, chỉ cần thái độ này của Hoàng đế Thiệu Quốc là đủ!

Đường ngang đường dọc lại thêm mấy quân cờ, con đường của Thương Quốc sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Lúc này, chỉ thấy Hoàng đế Thiệu Quốc lùi lại thêm mấy bước, lấy từ trong người ra một thanh đoản kiếm, tay trái chỉ lên trời:

- Nay Thiệu Quốc ta ở đây lập lời thề, nguyện vĩnh viễn là đồng minh cùng tiến cùng lùi với Thương Quốc, nếu vi phạm lời thề sẽ giống như ngón tay này!

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, một đoạn ngón tay rơi xuống đất, máu tươi bắn ra bốn phía.

- Thiệu Hoàng Bệ hạ... cần gì phải làm vậy...

Dương Mộc thở dài. Từ giây phút Hoàng đế Thiệu Quốc lùi lại và lấy ra thanh đoản kiếm, hắn dường như đã đoán được điều gì, nhưng không ngờ được Hoàng đế Thiệu Quốc thật sự ra tay dứt khoát như vậy.

Xem ra, Thương Quốc đúng là đã thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Thiệu Quốc rồi.

Ngay sau đó, hắn gọi người qua đỡ Hoàng đế Thiệu Quốc đi băng bó. Có lời thề này, chuyện Thương Quốc và Thiệu Quốc liên minh xem như đã chắc chắn rồi, các chi tiết còn lại thương lượng sau cũng không muộn.

Tất cả quá trình đều bị Nữ đế Nguyễn Quốc nhìn thấy, trong mắt không ngừng lóe sáng, có chút nghi ngờ rồi lập tức hiểu ra.

- Được rồi, Nữ đế nhìn lâu như vậy hẳn cũng mệt mỏi, không bằng tìm một chỗ ngồi xuống, thảo luận chi tiết một chút đi.

Dương Mộc nghiêm mặt nói.

Nữ đế Nguyễn Quốc không phản bác, chỉ là không nói một lời nào, đi về phía hậu cung trước.

Những thị nữ phía sau không biết đã nhận được mệnh lệnh gì, chỉ canh giữ ở bên ngoài hậu cung, không đi theo vào trong.



Tâm tư của Hoàng đế Ngô Quốc giống như ngọn đèn trong bóng tối.

Hắn hiểu rõ xung quanh đều là bóng tối, nhưng không biết sao vẫn chắc chắn ở chỗ nào đó phía trước còn có hi vọng!

Hi vọng ở đâu?

Sau khi Hội minh kết thúc, hắn dẫn đầu đám người ra khỏi thành, suốt đêm ra roi thúc ngựa quay về nước.

Bởi thời tiết quang đãng, cho nên đường xá đều thông suốt, ở trong Thương Quốc có đường xi măng và đường ray trợ giúp, sau khi ra khỏi Thương Quốc lại có con đường mậu dịch nối liền bốn phía, nên chỉ hơn mười ngày hắn đã quay về Ngô Quốc.

Vừa về tới trong nước, hắn đã triệu tập một buổi triều hội khẩn cấp. Sau khi thương lượng, bọn họ đã đưa ra kế sách tránh nạn cho Ngô Quốc.

Trong giây lát, lòng người trong nước bàng hoàng, thế lực quý tộc đều bỏ chạy.

Hoàng đế Ngô Quốc cũng không hối hận. Dù sao tin tức này sớm muộn gì cũng sẽ truyền tới Ngô Quốc, còn không bằng sớm dẹp yên những ảnh hưởng tiêu cực.

Vì vậy, dưới sự đề nghị của mấy đại thần hoàng tộc, Hoàng đế Ngô Quốc hạ lệnh lấy thủ đoạn cứng rắn liên tiếp giết chết hơn một nghìn quý tộc, cuối cùng tạm thời dừng được xu hướng bỏ chạy này.

Sau đó, chính là sách lược làm phấn chấn lòng người, mở hết kho bạc trong hoàng cung để ban thưởng cho quan quân, tướng sĩ ngoài biên cương.

Đồng thời, mục tiêu nhất trí là khai chiến với Thiệu Quốc!

Lúc này, Hoàng đế các nước vẫn còn đang bàn bạc chi tiết ở Hội minh, Hoàng đế các nước xung quanh đều không có ở trong nước, đây chính là một cơ hội rất lớn cho Ngô Quốc.

Sách lược vừa được lập ra đã bắt đầu vội vàng tiến hành.

Đại quân đang tập hợp, chuyện lớn hàng đầu là ai đảm nhiệm chức vụ Tướng quân.

Hiện nay, Đại tướng Ngô Quốc là Ngô Bí đang giao chiến với Sở Quốc, rất nhiều đại tướng còn lại đều có sứ mạng trong người, vốn một nhóm các Đại tướng chỉnh tề lại lập tức có vẻ đơn bạc.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Ngô Hoàng tiếp nhận kiến nghị của thần tử phía dưới, ban thưởng cho mấy vị Đại tướng bị giáng chức vô tội, sau đó bắt đầu dùng lại.

Đại tướng, Thống soái, Tiên phong,... xem như kết thúc chuyện ai đảm nhiệm tướng quân.

Chuyện lớn thứ hai là giải quyết bộ máy quan chức có liên quan như quốc úy phủ, xác định điều động cho thích hợp.

Từ khi cuộc đại chiến diệt quốc bắt đầu, bất kể phân ra hay tập hợp lại, tổng binh lực quân Ngô điều động ra ngoài trước sau duy trì ở trong một phạm vi nhất định. Nói cách khác, tất cả đại quân năm đó đều đang chiến đấu ở bên ngoài.

Cuộc chiến phạt Tấn đã đánh hơn một năm, vì không xuất hiện cảnh binh lực thiếu thốn nên không triệu tập người trong nước đầu quân.

Hiện nay, tính cả thương vong trước và sau, binh lính đã giảm mạnh xuống hơn ba mươi vạn, lại bớt đi số binh lính trấn giữ biên cương, tổng cộng đại quân chủ lực chỉ có hơn hai mươi vạn, còn cách năm mươi vạn đại quân dự tính rất xa.

Vì vậy, muốn triệu tập năm mươi vạn đại quân đi tiêu diệt quân Thiệu, trên thực tế phải lấy hơn hai mươi vạn lính mới làm chủ lực, coi như đã tập trung tất cả binh lực của Ngô Quốc rồi.

Muốn điều binh từ các nơi thì cần Hoàng đế đích thân ra mặt, cũng như lập tức quyết định.

Quân phòng thủ ở các cứ điểm quan trọng sẽ điều ra ba phần binh lính do Phó tướng dẫn đầu, cộng lại được trên dưới hai vạn. Mặt khác, lại điều ra tám phần từ các doanh trại đóng ở xung quanh Hoàng Đô, cuối cùng may mắn lắm mới được năm mươi vạn đại quân.

Sau đó, một khi bị ngoại bang đột phá biên quan, bên trong Ngô Quốc sẽ không còn sức lực chống đỡ nữa.

Nhưng mà, hắn cũng chỉ có thể mạo hiểm đánh một trận như vậy.

Hoàng đế Ngô Quốc báo thời gian giới hạn cho tất cả quan chức các nơi biết rõ, bất kể có khó khăn vất vả thế nào, trong vòng mười ngày phải điều binh mã chạy đến đại doanh chỉ định, hoàn thành việc điều chỉnh và chi phối binh tướng.

Chuyện lớn thứ ba là sách lược xác định và chuẩn bị chế tạo sửa chữa binh khí, đồ quân nhu và lương thảo.

Quân đội Ngô Quốc từng trải qua rất nhiều cuộc đại chiến, trang bị vũ khí đã sớm nát tới không chịu nổi, lúc này lại cần tập trung một số binh khí có thể dùng được.

Bọn họ tập hợp hết các nguồn lực đã mất mười ngày.

Lúc này, Hoàng đế các nước đều đã trở về.

Ví dụ như Hoàng đế Thiệu Quốc thì vẫn còn đang ở lại hoàng cung Thương Quốc, nhưng đội ngũ của Ngô Quốc lại đã xuất phát.

- Các vị tướng quân, việc tấn công tiêu diệt Thiệu Quốc sẽ dựa vào một trận đánh này!

Mấy ngày sau, đội ngũ của Ngô Quốc đã đến đại doanh Nam Dương, Hoàng đế Ngô Quốc ngự giá thân chinh, lần đầu tiên tập trung các tướng sĩ trong trướng.

Đại quân các đường đã tập trung lại được hơn năm ngày, các loại quân vụ và chi phối binh tướng đều được sắp xếp. Ngoại trừ lương thảo, đồ quân nhu, vũ khí cỡ lớn và binh khí dự phòng đang không ngừng được vận chuyển tới, năm mươi vạn đại quân cơ bản đã quy tụ đầy đủ.

Sau khi các Đại tướng báo cáo xong tình hình các quân, Hoàng đế Ngô Quốc đứng lên, lần đầu tiên an bài sách lược tiêu diệt quân Thiệu ngay trước mặt các Đại tướng.

Hoàng đế Ngô Quốc cầm vỏ kiếm chỉ vào bản đồ của Thiệu Quốc, giọng nói hùng hồn vang vọng trong trướng:

- Thiệu Quốc chỉ là một nước nhỏ chật hẹp lại không biết tự lượng sức mình! Nhưng mà, điểm căn bản để tiêu diệt Thiệu Quốc là ở chỗ bỏ xuống lòng tự cao, đối xử với Thiệu Quốc giống như kẻ địch mạnh là Sở Quốc. Sách lược tiêu diệt quân Thiệu là: Không tùy ý xuất binh, không cầu dùng quân đánh úp, toàn quân trực tiếp tiến lên chiếm lấy từng thành, từng tấc đất, cho đến khi hoàn toàn chiếm được đô thành của Thiệu Quốc, tiêu diệt hết quân chủ lực của Thiệu Quốc, bắt được vương thất Thiệu Quốc mới thôi! Nếu quân Thiệu muốn tranh đoạt lại từng thành từng tấc đất với ta, vậy quân ta cầu còn không được!

Sách lược lần này tất nhiên không phải là điều hắn có thể nghĩ ra được, chẳng qua là sớm được Đại tướng dạy cho mà thôi.

Tác dụng của nó chính là tập trung lòng người, nâng cao tinh thần của binh sĩ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận