Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 466: Náo Động Thiên Hạ

Chương 466: Náo Động Thiên Hạ

=== oOo ===


Vào tháng 10, hai mươi ba vạn binh mã của liên quân Thiệu Thương, đại thắng tám mươi vạn quân Sở ở vùng biên giới phía Nam Thiệu Quốc, làm náo động thiên hạ!

Lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, chuyện này đã không phải điều kỳ lạ gì trong những năm tháng chiến tranh gần đây, đặc biệt là đối với Thương Quốc.

Thế nhưng, Sở Quốc phát động mười mấy vạn kỵ binh tham chiến, bị một vạn trọng kỵ binh của Thương Quốc đánh bại, tin tức này lập tức gây bạo liệt!

Trong thiên hạ ngày nay, chỉ cần là quốc gia còn tiếp tục sống sót ở trong lúc các nước hỗn chiến, có ai mà không mang tâm tư phát triển kỵ binh?

Đến ngay cả Nguyên Quốc vẫn bị Sở Quốc nện đánh, đều miễn cưỡng gom góp được ba ngàn kỵ binh.

Sở Quốc có kỵ binh, là điều tất nhiên.

Tuy nhiên, lần đầu tiên tham chiến lại bị quân Thương chém chết hơn bảy vạn, như vậy đã giải thích rõ một vấn đề.

Kỵ binh còn cần thiết sao?

Các nước đều tự ngẫm nghĩ lại, đồng thời cũng rất bất đắc dĩ.

Không thể không thừa nhận, chính Thương Quốc đã khai sáng ra loại quân chủng kỵ binh này, nó cũng phát huy được uy lực rất mạnh mẽ.

Thế nhưng, hiện tại cũng chính Thương Quốc tự tay lật đổ quân chủng mình khai sáng!

Như vậy, quốc gia mình cho dù huấn luyện kỵ binh nhiều hơn nữa, đến thời điểm đối mặt với quân đội Thương Quốc, thì có thể có ích lợi gì?

Sở Quốc chính là một ví dụ tuyệt hảo!

Trong số những quốc gia này, bất an nhất chính là Nguyễn Quốc.

Ngoại trừ Thương Quốc ra, Nguyễn Quốc chính là nước đầu tiên nếm trải mùi vị ngon ngọt của kỵ binh, cũng chính vì kỵ binh mang đến ưu thế mạnh mẽ, phối hợp với các binh chủng khác tạo ra một lực lượng có tính uy hiếp to lớn, từ đó đem Tào Quốc và Lan Quốc bỏ vào trong túi. Đồng thời, cũng vì mưu tính từ sớm, cho nên việc phát triển kỵ binh vẫn rất nhanh chóng, hiện giờ đã tăng trưởng đến quy mô mười lăm vạn.

Trong thiên hạ ngày nay, quốc gia có số lượng kỵ binh nhiều hơn mười lăm vạn, cũng chỉ có Thương Quốc.

Tiêu hao con số khổng lồ về tài chính, vật tư và nhân lực, thật vất vả mới nắm giữ được một nhánh kỵ binh có thể tranh đấu cùng thiên hạ như thế, bất chợt lúc này, biết được nó có thể bị một vạn trọng kỵ binh Thương Quốc tiêu diệt.

Sấm sét giữa trời quang!

Đối với kết quả này, đương nhiên Nguyễn Quốc không thể chịu đựng.

Thứ gọi là trọng kỵ binh, đến cùng là vật gì?

Đây là dấu hỏi lớn nhất trong đáy lòng Nữ đế Nguyễn Quốc.

Trước đây, nàng nhìn xa trông rộng, từ lúc Thương Quốc vừa mới thống nhất tam quốc, thời điểm thu được tư cách Hội minh, nàng đã bắt đầu hợp tác với Thương Quốc, trọng điểm phát triển kỵ binh trong nước. Những năm gần đây, thực tế cũng chứng minh rằng quyết định của nàng là chính xác.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là, Nguyễn Quốc từ đây có thể vô tư.

Những năm gần đây, chỉ cần Thương Quốc có vật gì tốt, nàng ngay lập tức tìm hiểu rõ. Trên thực tế, bất kể là kỹ năng canh tác nông nghiệp hay là sản xuất thủ công và các loại kỹ thuật khác, Nguyễn Quốc cũng học được không ít, vượt lên trước các quốc gia còn lại một khoảng xa.

Nếu như coi Thương Quốc là một người thầy, mà các nước còn lại là học sinh, như vậy không thể nghi ngờ Nguyễn Quốc chính là học sinh thành kính nhất, cũng thu hoạch được nhiều nhất.

Vì thế, sau khi nghe nói Thương Quốc sinh ra trọng kỵ binh gì đó, có thể dễ như ăn cháo đánh bại kỵ binh Sở Quốc, cao tầng Nguyễn Quốc từ trên xuống dưới liền vô cùng thấp thỏm lo âu, lo lắng cho kỵ binh quốc gia mình cũng sẽ bị Thương Quốc khắc chế.

Trong tình cảnh khiếp sợ đó, tất cả các quốc gia đều âm thầm phái ra gián điệp, đi tới Thương Quốc tìm hiểu tin tức liên quan tới trọng kỵ binh.

...

Lúc này, ở trong Hoàng cung Thương Quốc.

Dương Mộc mặc áo ngủ, nằm ở trên giường lớn mềm mại xa hoa, bên cạnh còn chất đống một vài chiếc sổ con.

Nói đúng ra, đó là quốc thư đến từ sứ thần các quốc gia dâng lên.

Liên quân Thiệu Thương đánh bại quân Sở, đây là một cuộc chiến kinh thế.

Cũng là một cuộc chiến mang tính lịch sử.

Tầm ảnh hưởng quá lớn, khiến cho mỗi quốc gia lớn đều dồn dập lo sợ bất an.

Việc mà Dương Mộc lo lắng vẫn phát sinh, trận chiến này đánh ra uy vọng của Thương Quốc, đồng thời cũng làm cho các quốc gia lo âu và hoảng sợ, trong lòng nảy sinh địch ý đối với Thương Quốc.

Hắn hầu như có thể tưởng tượng, nếu như lúc trước không phải hắn từng thảo luận một phen với Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể ở trên đài Vong Ưu kia, lấy một loại phương thức vô cùng trực tiếp đến tham gia chiến tranh, vậy thì lúc này Sở Quốc đã có đầy đủ lý do, thuyết phục các nước hợp lực công Thương Quốc.

Nhưng hiện giờ... Ha ha...

Cuộc chiến lần này đại bại, Sở Quốc đã bị hãm sâu vào vũng bùn.

Đối với Mãng Quốc và Vân Quốc mà nói, hiển nhiên Sở Quốc có uy hiếp lớn hơn nhiều so với Thương Quốc, chí ít thì hai quốc gia này và Thương Quốc có quan hệ cũng không tệ.

Đối với Vũ Quốc mà nói, dường như Nguyễn Quốc còn uy hiếp lớn hơn so với Thương Quốc.

Chỉ cần bản thân Thương Quốc không kiêu căng tự tìm đường chết, các quốc gia cơ bản cũng không muốn cùng nhau liên minh thảo phạt!

Hơn nữa, Thương Quốc không chỉ sẽ không tìm đường chết, còn chủ động lấy lòng các quốc gia khác.

Nghĩ tới đây, Dương Mộc lật xem qua những cuốn sổ con này một lát, rồi vứt sang một bên, sau đó gọi hầu gái vào thay y phục và truyền chỉ cho Bộ Ngoại giao.

Đạo thánh chỉ này liên quan đến sứ thần các quốc gia kia.

Thứ nhất, Thương Quốc hướng về những sứ thần này tỏ rõ quan điểm, Thương Quốc theo đuổi chính sách quân sự về tự chủ phòng ngự, sẽ không vô duyên vô cớ đối địch cùng bất kỳ một quốc gia nào.

Thứ hai, sau đại chiến cùng Sở Quốc, Thương Quốc trả lại thất cả thi thể quân sĩ và đồ quân nhu trang bị cho Sở Quốc, không đoạt một tòa thành nào, đồng thời chủ động lui lại mười dặm.

Thứ ba, vì xóa tan sự lo lắng của các quốc gia, phàm là các nước có quan hệ ngoại giao với Thương Quốc, sẽ nhận được sự hỗ trợ quân sự từ Thương Quốc, truyền thụ phương pháp thành lập trọng kỵ binh.

Đạo thánh chỉ này tương đương với câu trả lời để sứ thần các nước mang về quốc gia mình.

Sau khi ban bố, lập tức giống như cơn cuồng phong, nhanh chóng truyền lưu ra khắp các quốc gia.

Đây là một bước ngoặt, đại biểu cho thái độ của Thương Quốc.

Một đạo thánh chỉ liền hoàn toàn bỏ đi sự lo lắng của các quốc gia.

Đặc biệt là điều thứ ba, càng làm cho tất cả các quốc gia đều thở phào nhẹ nhõm.

Trọng kỵ binh đó!

Thương Quốc truyền thụ kỹ thuật trọng kỵ binh cho các quốc gia có quan hệ ngoại giao!

Tuy rằng mọi người đều biết, thiên hạ không có cơm bữa trưa miễn phí, Thương Quốc sẽ không có chuyện không công truyền thụ bí quyết này. Thế nhưng, dù sao cũng có một hi vọng, cũng là một loại thủ đoạn kéo dài chênh lệch với các quốc gia khác, vì thế vội vàng ra sức, để sứ thần tiếp tục giao thiệp cùng Thương Quốc.

Vào lúc này, nôn nóng bất an nhất chính là Sở Quốc.

Liên tiếp thất bại hai tràng đại chiến, nếu như lần đầu tiên là vì bị đánh lén và áp chế, thì có thể thông cảm được. Nhưng lần thứ hai thảm bại, chính là một cái bạt tai vang dội.

Sau trận chiến này, Sở Quốc tổn thất hơn ba mươi vạn bộ binh, hơn bảy vạn kỵ binh, có thể nói là thảm bại đến cực điểm.

Nguyên khí đại thương!

Ít nhất trong thời gian hai năm, Sở Quốc sẽ không có năng lực gây chiến với Thương Quốc.

An ủi duy nhất chính là, Thương Quốc đã cho thấy thái độ, thanh minh bản thân không có ý đối địch với Sở Quốc, không truy sát không đoạt đất, còn chủ động lùi về sau mười dặm...

Nhưng mà, đại quốc đánh cờ, thật sự đơn giản như vậy sao?

Sở Quốc chiến bại, Thương Quốc nắm được quyền chủ động về chiến lược trong tay, tương lai hai nước nhất định sẽ trở thành tử địch, Thương Quốc chỉ cần nâng đỡ Vân Quốc hoặc là Mãng Quốc, liền có thể vây chết Sở Quốc.

Nếu như Vân Quốc và Mãng Quốc cũng có trọng kỵ binh, như vậy quân đội Sở Quốc đâu còn đường sống?

Hùng Mẫn Nột rất rõ ràng, đây là một bước tiến mới trong thời đại, đặc biệt là bước tiến mới trong lĩnh vực quân sự. Ngăn ngắn hai mươi năm qua, quân đội các quốc gia đã thay đổi rất nhiều về phương thức đánh trận, binh khí cũng có sự thay đổi rất lớn, trong này một phần công lao rất lớn, đều là do Thương Quốc thúc đẩy.

Nếu Sở Quốc bị bài trừ ở ngoài hệ thống biến cách này, như vậy nhất định sẽ bị mạnh mẽ gạt bỏ về phía sau, nói không chừng sẽ dần dần ngã ra khỏi hàng ngũ tam đại quốc.

Hiện giờ, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột phải chịu đựng áp lực vô cùng lớn lao, cũng không cố vớt vát mặt mũi đại quốc gì cả, ở trên triều quyết định bãi miễn chức vị thống soái chỉ huy đại chiến của Vạn Hỉ, nể tình công lao trong quá khứ, giáng xuống làm thứ dân.

Đồng thời, lệnh cho Khuất Đan mang theo từng xe từng xe lễ vật, đi tới Thương Quốc cầu hoà.


Bạn cần đăng nhập để bình luận