Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 616: Đột Phá

Chương 616: Đột Phá

=== oOo ===


Chương 616: Đột Phá

Trong lịch sử, chiến tranh sẽ không bao giờ chấm dứt chỉ vì một thắng lợi nhỏ.
Trong mắt toàn bộ quân thần và dân chúng Đại Thương, việc Vương Triều Đại Khánh diệt vong chỉ có thể xem là một thắng lợi nhỏ, thậm chí có thể nói là một bước trong thắng lợi.
Bởi vì, từ lúc xuất binh tới lúc tiến công, toàn thể Vương triều còn mang theo một loại tâm thái báo thù, xem Vương Triều Đại Khánh và Vương Triều Đại Thống là một chỉnh thể, đều là đối tượng thì phải báo thù.
Bằng không, mấy năm nay dân chúng dốc hết sức như vậy là vì cái gì?
Không phải là một lòng một dạ muốn báo thù rửa hận, rửa sạch nỗi nhục của đất nước sao?
Cùng lúc đó, nhận được mệnh lệnh của triều đình Vương Triều Đại Thương, các quân đoàn ở tiền tuyến bắt đầu bố trí bước tiếp theo trong kế hoạch, trọng điểm là năm hạm đội của Đại Thương, trong tình huống không có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, toàn bộ được phái tới vùng biên cảnh duyên hải Vương Triều Đại Thống.
Trên thực tế, cán cân thắng lợi sớm đã nghiêng về Vương Triều Đại Thương.
Hơn một năm nay, hạm đội thủy quân của Vương Triều Đại Thống, nói là toàn quân bị diệt cũng không quá, thậm chí năm đại hạm đội có thể từ cửa biển đánh thẳng một mạch vào trong Vương Triều Đại Thống.
Không đề cập tới việc lực lượng của một nước bị tổn thất tới mức nào khi thủy quân bị thiệt hại nghiêm trọng, điểm quan trọng hơn chính là bố cục của toàn bộ binh lực.
Bởi vì kiêng kị hải quân, nên Vương Triều Đại Thống tập trung phần lớn quân đội ở vùng duyên hải, số quân đội đóng giữ cộng với biên quân chủ lực, quy mô đạt tới ba trăm vạn người, do phân tán đồn trú, nên số lương thảo bị tiêu hao chỉ là thứ yếu, có thể cung ứng được. Nhưng mà, điều thật sự khiến người khác mất hết hy vọng chính là Vương triều phía Tây, Vương Triều Đại Khánh đã diệt vong. Một khi Vương Triều Đại Thương huy binh tiến về phía Đông, Vương Triều Đại Thống sẽ gặp tình huống hai mặt giáp công!
Trong mắt Vương Triều Đại Thống, chuyện hai mặt giáp công quả thực là quá nặng không thể chống đỡ.
Dẫu sao, quân đội của Đại Thương đã không còn giống xưa nữa, dựa vào đại pháo và súng trường đã dễ dàng khiến Vương Triều Đại Khánh diệt vong. Tuy rằng thực lực quốc gia của Vương Triều Đại Thống cao hơn Vương Triều Đại Khánh, nhưng tình hình hiện tại không khác tình hình gay go trước đó của Đại Khánh bao nhiêu cả.
An phận!
Đây gần như là nhận thức chung của toàn bộ quân sĩ trong Vương Triều Đại Thống.
Căn cứ vào lực lượng hiện nay, Vương Triều Đại Thống đã hoàn toàn mất đi năng lực ganh đua với Vương Triều Đại Thương.
Hầu như tất cả mọi người đều có thể đoán trước được, một khi Vương Triều Đại Thương tu dưỡng trong một thời gian ngắn xong, xuất thủ sẽ là ngày Vương Triều Đại Thống diệt vong.
Làm cách nào để thoát thân, chính là suy nghĩ của đại đa số mọi người và các gia tộc.
Lịch Đại Thương, mùa hè năm thứ tám.
Biên quan trầm lắng đã lâu, lại dấy lên khói lửa.
Trải qua một năm tu dưỡng và chuẩn bị, Vương Triều Đại Khánh đã biến mất triệt để trong dòng thời gian.
Nơi vốn dĩ là Vương Triều Đại Khánh chính thức biến thành tiền tuyến.
Tất cả các loại thuế ruộng vân vân, đều được phân chia lại.
Ngoại trừ quân đoàn Quy Nghĩa trấn thủ bên ngoài lãnh thổ, thì năm đại quân đoàn còn lại đều điều binh khiển tướng, tiến về biên cảnh Vương Triều Đại Thống.
Quân đoàn Huyền Vũ khai hỏa trận chiến đầu tiên.
Thắng lợi:
Chuyện này hầu như nằm trong dự kiến, lấy quân đội hiện tại của Vương Triều Đại Thương, e rằng chỉ có một quân đoàn đi tấn công, tiêu diệt Đại Thống cũng không phải là vấn đề.
Binh không ở nhiều, mà ở tinh.
Tướng không ở dũng, mà ở mưu.
Các quân đoàn của Đại Thương không chỉ có trang bị vượt quá mức quy định, mà còn đi ra từ núi thấy biển máu, mỗi đội quân đều trải qua cả trăm trận chiến, có nhiều năm kinh nghiệm và truyền thống tốt, quân đội quen thói an ổn của Vương Triều Đại Thống không so
được.
Dưới sự tiến công đồng thời của năm đại quân đoàn, năm đại hạm đội không ngừng đưa thêm quân số, sau chiến đội lần lượt tăng binh.
Trong trận chiến nghiêng về một phía này, cũng xuất hiện rất nhiều thứ mới.
Ví dụ như khinh khí cầu và tàu bay đảm nhận chức tương tự không quân, khiến cho kẻ địch hoàn toàn không có sức phản kháng, bất kể là tiếp tế, gây sát thương, hay trinh sát, đều làm cho quân đội Đại Thống không làm gì được.
Lịch Đại Thương, mùa xuân năm thứ chín.
Vòng tiến công đầu tiên, hơn phân nửa Vương Triều Đại Thống đã bị quân đội Đại Thương khống chế.
Vô số quý tộc và quan viên bí mật xin hàng.
Vương Triều Đại Thắng cũng là mặt trời sắp lặn, thời gian không còn nhiều.
Hoàng cung Đại Thống.
Một người đàn ông trung niên ngồi trên đệm, nhắm mắt đả tọa.
Bên cạnh hắn là một nhóm nữ tử oanh oanh yến yến, tất cả đều mặc y phục của phi tần trong hậu cung. Lúc này, mọi người đều tập trung tinh thần chú ý biến hóa của người đàn ông này.
Thình thịch...
Đột nhiên, hắn mở mắt ra, hai mắt như có dòng điện chiếu thẳng ra ngoài.
- Chúc mừng Bệ hạ, thần công đại thành, vạn thọ vô cương...
- Chúc mừng Bệ hạ, thần công đại thành, vạn thọ vô cương.
- Chúc mừng Bệ hạ, thần công đại thành, vạn thọ vô cương...
Trên mặt nhóm phi tần lộ ra thần sắc vui mừng, tất cả đều quỳ rạp xuống đất không ngừng yết kiến.
Xung quanh, trên đuôi lông mày của một ít nội thị cũng đều hiện ra nét vui mừng.
- Chiến sự nơi tiền tuyến thế nào rồi?
Người đàn ông trung niên mở to mắt, bình thản hỏi.
Giống như chuyện mà hắn hỏi không có gì đặc biệt cả.
Một nội thị đứng ra, cúi đầu khom lưng, nơm nớp lo sợ nói:
- Hồi bẩm Bệ hạ, chiến sự ở tiền tuyến vô cùng căng thẳng, quân đội Đại Thống ta phải nghênh chiến hai đầu, cực kỳ chật vật, bắt đầu từ tháng trước đã...
- Đã thế nào?
- Nghe nói, đã có hơn phân nửa lãnh thổ...
- Sao?
Người đàn ông trung niên nhíu mày, hừ lạnh rồi nói:
- Một đám phế vật, trẫm chỉ bế quan ba tháng đã khiến cho thế cục rơi vào nông nỗi này, một đám đáng chết!
- Bệ hạ bớt giận, Bệ hạ bớt giận! Vũ khí của quân giặc quá kỳ lạ, quân đội ta không địch lại, thực sự bất đắc dĩ. Bệ hạ thần công đại thành, đúng lúc có thể đích thân chỉ huy chiến sự, nhất định có thể phản kích giành chiến thắng!
Một đám nội thị vội vàng quỳ xuống, đồng thời sốt ruột giải thích. Ngoại trừ lại hùa theo một lần, thì ngay cả thở mạnh cũng không
dám.
- Thôi, không hy vọng gì với quân đội nữa. Xem ra việc này, trẫm phải tự đi một chuyến rồi.
Hoàng Đế Vương Triều Đại Thống thở dài một hơi, nói:
- Nghe nói, Hoàng Đế Vương Triều Đại Thương cho tới bây giờ cũng chỉ có hai Hoàng tử, tin tức này có thật hay không?
- Hồi bẩm Bệ hạ, nô tài phụng mệnh điều tra đã lâu, tin tức này chắc chắn là thật. Nửa năm nay, chưa từng có bằng chứng gì cho thấy
Vương Triều Đại Thương có thêm một Hoàng tử mới được sinh ra.
- Như thế là tốt rồi.
Hoàng đế Đại Thống gật gật đầu nói:
- Xem ra, trẫm đoán không sai, tiểu Hoàng đế kia quả thực giống trẫm, tu luyện Trường Xuân Công kia, khó trách tiểu tiện nhân có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu, tiểu Hoàng đế kia có thể trú nhan trường sinh, có lẽ có một phần công lao của nàng ta.
Hắn nói xong, vài nội thị thân cận bên cạnh đều cúi đầu, không dám hé nửa lời.
Làm phụ tá đắc lực của Hoàng đế, bọn họ đều biết nội tình trong đó.
Lúc trước, Hoàng đế Bệ hạ thân là thần tử, lại âm thầm tích tụ thể lực, đúng lúc Võ Công đột phá, dã tâm bành trướng, thế là âm mưu tạo phản, đồng thời sau khi nắm giữ quyền hành liền giết chết Hoàng đế, tự mình đi lên ngai vàng.
Mà trong trận chiến ấy, Trưởng Công Chúa của Vương Triều Đại Thống lại được người Thánh Nữ Phong cứu đi.
Bao nhiêu năm qua, Hoàng đế vẫn không buông tha việc đuổi giết nàng Công Chúa bị mất nước này, phái ra rất nhiều cao thủ, thậm chí là lẻn vào trong Thánh Nữ Phong.
Lúc điều tra ra thì nàng đã là Hoàng hậu Thương Quốc. Lúc đó, Thương Quốc đã chiếm hơn phân nửa Vương Triều Đại Lễ, đại thế đã
thành.
Thẳng đến sau này, thông qua đủ loại dị thường, nào là Hoàng đế Thương Quốc trú nhan trường sinh, con nối dõi đơn bạc, Hoàng đế Đại Thống và bọn họ đã đoán ra, hẳn là Hoàng đế Đại Thương cũng nhận được một phần Trường Xuân Công, hơn nữa còn chiếm được sự hỗ trợ của Thánh Nữ Phong và Tố Nữ Môn, nắm giữ một phương.
Hôm nay, Hoàng đế Bệ hạ đột phá cảnh giới, trở thành cao thủ siêu việt cảnh giới Tiên Thiên, lại tuyên bố muốn tự mình đi một chuyến, ý không cần nói cũng biết.
Dù sao, quân đội Đại Thương khó đối phó, nhưng ám sát một Hoàng đế lại dễ dàng hơn nhiều!
Với lại trong đó cũng chỉ có hai Hoàng tử, cộng lại chỉ phải ám sát ba người.
Rắn mất đầu, Vương Triều Đại Thương mất đi truyền thừa của Hoàng thất, sẽ nảy sinh cái gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận