Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 521: Hai Hoàng Tâm Sự

Chương 521: Hai Hoàng Tâm Sự

=== oOo ===


Tâm lý quân sĩ lại nảy sinh loại biến hóa này sao?

Đây là tin tức xấu nhất mà Mạnh Hỏa nghe được ngày hôm nay.

Làm chủ soái một quân, hắn có thể nảy sinh sự sợ hãi, thế nhưng nếu tầng lớp tướng sĩ bên dưới sinh ra tâm lý thân cận với kẻ địch, thậm chí là cảm thấy mình có lợi ích khi thua trận chiến này, đây là một loại tâm lý gì chứ?

Điều này mang ý nghĩa, cho dù hai quân thật sự đối đầu trong tương lai, các tướng sĩ cũng sẽ không dốc hết toàn lực, nhiều nhất chỉ chống cự một chút mang tính tượng trưng để tuân thủ quân lệnh mà thôi, sau đó sẽ cam tâm tình nguyện đầu hàng...

Đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào?

Trong nháy mắt, trên trán Mạnh Hỏa bốc lên mồ hôi lạnh.

Không có lửa làm sao có khói, khiến cho lời đồn đại lưu truyền đến mức có bài bản như vậy, lấy tốc độ cực nhanh truyền ra đúng thời điểm này, hắn hầu như đã ý thức được, một loạt lời đồn sau lưng này tuyệt đối là có người đổ thêm dầu vào lửa.

Thương Quốc?

Không nghi ngờ chút nào, phía sau chuyện này khẳng định có gián điệp của Thương Quốc.

Thế nhưng đồng thời cũng có thể chú ý tới một việc, nếu như chỉ có Thương Quốc quấy rối ở sau lưng, tuyệt đối không thể có lực ảnh hưởng lớn như vậy, những lời đồn này sẽ tuyệt đối không thể nhanh chóng lan truyền và cụ thể như thế.

Trong đám tướng lĩnh cao tầng nhất định có nội gián!

Trong lòng Mạnh Hỏa lập tức xác định rõ, sau đó liền ý thức được, nội gián cấu kết với Thương Quốc, rất có thể chính là một trong những vị tướng lĩnh tâm phúc này.

Nhìn lướt qua gương mặt những người ở đây, Mạnh Hỏa nhàn nhạt hỏi:

- Hiện tại quân tâm đã mất, quân ta không thể đánh lâu dài, một khi quân địch phát hiện, khả năng sẽ lập tức gia tăng tấn công. Các ngươi có đối sách gì không?

- Đại Tướng quân, chúng ta cho rằng sách lược trước đây của Đại Tướng quân rất tốt, từ từ chờ cơ hội đột biến. Một khi đại quân năm nước còn lại tiến công, Thương Quân tất nhiên sẽ thu binh trở về nước.

Mạnh Hỏa nhíu lông mày, tiếp tục hỏi:

- Nhưng nếu như Thương Quốc có thể chống lại năm nước còn lại, không rút binh mã về thì phải làm sao bây giờ?

- Chuyện này...

Nhất thời, tên tướng lĩnh kia trở nên lúng túng. Dù sao, trải qua thời gian dài như vậy, mọi người đều tôn thờ quan niệm, đó là khi Thương Quốc bị liên quân năm nước thảo phạt, quân đoàn Chu Tước khẳng định sẽ phải trở về cứu viện, đây là cơ sở cho tất cả những sự bố trí trước giờ.

Quan trọng hơn cả, lúc trước chính bản thân Mạnh Hỏa đã đề xuất ý tưởng này.

Hiện tại, ngài vốn là người lập kế hoạch, lại đột nhiên hỏi ta, nếu như quân Thương không hành động theo dự kiến thì nên làm gì...

Ta có thể làm sao đây?

Nhìn vị tướng lĩnh kia cúi đầu không nói lời nào, Mạnh Hỏa lại hỏi hai người bên cạnh:

- Còn các ngươi thì sao, có đối sách gì tốt không?"

- Mạt tướng không biết.

- Mạt tướng... Mạt tướng cảm thấy, việc này cần phải bàn bạc kỹ càng.

Tào Vô Thương nói.

Mạnh Hỏa lạnh lùng lườm bọn họ một chút, nói:

- Tốt xấu gì mỗi người các ngươi đều là tướng lĩnh chỉ huy mấy vạn binh mã, đến một chút biện pháp cũng không có, quả thực là thẹn với sự phó thác tính mạng của các tướng sĩ!

- Thuộc hạ hổ thẹn!

- Mạt tướng vô năng!

- Xin Đại Tướng quân bớt giận!

Mấy vị tướng lĩnh từng người từng người cúi đầu, chỉ có thể nhận sai, điều này làm cho Mạnh Hỏa nghĩ tới thì rất tức giận, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đuổi bọn họ lui ra.

Sau đó, hắn lại tự mình rời khỏi phủ, đi dò xét một số nơi đóng quân trong thành.

Quả nhiên, đám binh sĩ đều nhìn hắn bằng ánh mắt có chút biến hóa rất nhỏ.

Một vài lời nghị luận lơ đãng sau lưng, đều bị Mạnh Hỏa mẫn cảm nhận ra được.

- Xem ra, Vân Quốc ta thực sự không làm được tốt như Thương Quốc.

Sau khi Mạnh Hỏa đi một vòng quanh doanh địa, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.

Nếu như so sánh với Thương Quốc, Vân Quốc lạc hậu hơn quá nhiều, đời sống của bách tính có sự chênh lệch rõ ràng, nếu không tại sao có thể có nhiều tướng sĩ Vân Quốc mong chờ bị nhét vào Thương Quốc chứ?

Còn không phải bởi vì, mặc dù thất bại những tướng sĩ này cũng sẽ không gặp phải cảnh bị tàn sát, hơn nữa kể cả người thân của mình đều sẽ được trải qua cuộc sống mới tốt hơn?

Đây cũng là chuyện khiến cho Vân Quốc cảm thấy rất bất đắc dĩ. Trước đây tiên đế đã từng mô phỏng theo biến pháp của Thương Quốc, nhưng mà phổ biến được một nửa thì phát hiện ra rất nhiều vấn đề, cũng không phải chỉ ban hành một bộ chính lệnh đơn giản là có thể giải quyết.

Vì vậy, quyết đoán ngừng lại.

Hiện tại, Thương Quốc đã hình thành ưu thế nghiền ép đối với Vân Quốc.

Sau khi Mạnh Hỏa thở dài xong, không thể không tiếp tục đối mặt với hiện thực, nội gián đến cùng là ai đã không còn trọng yếu, hiện tại quan trọng nhất chính là yên ổn quân tâm, để toàn bộ quân không trở nên tán loạn.

...

Tân Thương Thành, bên trong Hoàng cung.

Dương Mộc đang nhàn nhã uống trà, ngồi đối diện với hắn là một người đàn ông mặc trang phục nho sĩ.

Hùng Mẫn Nột!

Vị Hoàng đế Sở Quốc đã từng là nhân vật quát tháo thiên hạ một thời, mới không đến thời gian nửa năm đã thay đổi như trở thành một người khác, trở nên gầy hốc hác, ánh mắt mờ mịt đầy cô đơn, dáng vẻ vô cùng chán nản.

Có điều, vào giờ khắc này, hành vi của hắn không hề mang một chút dáng vẻ chán chường.

Hắn đang thật lòng thưởng thức trà.

Dường như, cũng không ngại cùng ngồi uống trà với kẻ địch Dương Mộc ở trong cung điện.

- Hoàng tộc Sở Quốc các ngươi rất biết nghe lời, trẫm cũng thực hiện lời hứa, phong tước thì phong tước, động viên thì động viên, vẫn chưa làm loại hành động hãm hại ai, như vậy đủ thoả mãn chưa?

- Sau khi đại gian lại ban ân huệ nhỏ, chẳng lẽ Thương Hoàng Bệ hạ cho rằng trẫm là kẻ ngu si? Còn muốn cảm tạ ân đức?

- Không phải vậy sao?

Dương Mộc tựa như cười mà không phải cười, nói:

- Ngươi điều hành các công việc ở Sở Quốc, cũng không tốt hơn chỗ nào. Được làm vua thua làm giặc, nếu thua thì nên có tư thái của kẻ thua, thiên hạ hiện nay đã không có chuyện của Sở Quốc nữa.

Trên mặt Hùng Mẫn Nột hiện ra mấy phần bất đắc dĩ và chật vật.

Trên thực tế, vào khoảng thời gian Sở Quốc mới vừa bị diệt vong, hắn cũng chửi ầm lên, ở trong cung gây náo loạn, cả ngày đều lâm vào trạng thái ngơ ngơ ngác ngác. Thế nhưng, nếu Sở Quốc đã thực sự diệt vong,cho dù hắn tức giận hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.

Đón nhận thực tế, là lựa chọn duy nhất của hắn.

- Thương Hoàng Bệ hạ lần này gọi ta đến đây, cuối cùng là có chuyện gì?

Hùng Mẫn Nột nhàn nhạt hỏi. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn không còn tự xưng là "Trẫm", hiển nhiên là đang chầm chậm tiếp thu sự thật, bản thân mình đã mất nước.

Dương Mộc nở nụ cười, nói:

- Không có gì khác, mong ngươi đưa ra một lựa chọn mà thôi.

- Lựa chọn?

- Sở Quốc đã diệt vong, nhưng mà vấn đề tồn tại cũng không ít.

Dương Mộc nói xong, từ bên cạnh rút ra một cuốn sổ con, ném cho Hùng Mẫn Nột:

- Tự ngươi xem đi, Sở Quốc các ngươi để lại những di chứng gì, bây giờ đang xảy ra những chuyện gì.

Hùng Mẫn Nột nhíu mày một cái, nhưng vẫn đưa tay đón nhận.

Sau khi mở ra, hơi hơi xem lướt qua một lúc thì sắc mặt của hắn liền trở nên âm trầm.

- Thấy thế nào, ái phi, Công chúa, Hoàng tử... của ngươi, biểu hiện của bọn họ, có phải khiến cho ngươi rất hài lòng không?

- Ngươi muốn sỉ nhục ta sao?

Trên mặt Hùng Mẫn Nột hiện lên chút tức giận.

- Chú ý ngôn từ!

Dương Mộc lạnh lùng nói:

- Không nên cho rằng, ngươi vẫn mang thân phận Hoàng Đế.

- …!!?

Hùng Mẫn Nột trợn mắt nhìn, nhưng cuối cùng tràn ngập phẫn uất, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.

Cũng không phải hắn e ngại uy nghiêm của Dương Mộc, mà là thực sự không có cần thiết đi tranh luận.

Một khắc khi Sở Quốc diệt vong, tôn nghiêm của hắn cũng đã bị giẫm lún vào trong bùn đất, đi tranh luận cùng Dương Mộc cũng không thể thay đổi điều gì, trái lại càng thêm nhục nhã.

Không thể không thừa nhận, dù cho đã mất đi thân phận Hoàng Đế, khí độ của Hùng Mẫn Nột cũng không giảm chút nào, rất nhanh thoát khỏi nội dung bên trong cuốn sổ con.


Bạn cần đăng nhập để bình luận