Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 220: Đột Biến

Chương 220: Đột Biến

=== oOo ===


Đối với vấn đề này của Dương Mộc, Hoàng Hậu hơi sững lại, có chút mất mát.

- Có vấn đề gì không?

Dương Mộc hỏi.

Đây là vấn đề mà hắn luôn muốn hỏi, là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối diện, không bằng hôm nay liền hỏi ra. Trên thực tế thì hắn cũng biết, Hoàng Hậu cũng luôn nghẹn ở trong lòng, có lần còn sai người đi Thái y viện dò hỏi, có biện pháp gì có thể mang thai hay không.

- Khả năng… là do Tố Nữ Công.

Hoàng Hậu thở dài một hơi, nói:

- Dù là trước khi Tố Nữ Môn được sáng lập thì cũng chưa từng có hài tử được sinh ra, có lẽ vấn đề nằm ở đây, nô tì đã phái người đi hỏi.

- Phái người đi hỏi?

Dương Mộc kinh ngạc:

- Nàng đã thương lượng với Diệu Hi?

- Ân!

Hoàng Hậu gật gật đầu, nói:

- Bệ hạ cũng biết, tổ sư của Thần Nữ Sơn vốn là tần phi chưa từng thị tẩm, ở phương diện này không bằng Tố Nữ Môn. Cho nên thiếp thân liền thương lượng với Hi Phi một chút, phái một ra cung nữ mang tín vật đi đến Tố Nữ Môn thăm hỏi.

- Nếu như nguyên nhân đúng là do Tố Nữ Công, vậy ba mươi tám quý nhân kia cũng tu luyện Tố Nữ Công… À, có phải là do trẫm tu luyện Trường Xuân Công không đầy đủ hay không? Nếu như vậy, chẳng phải là...

Dương Mộc hơi ngây người, hắn nghĩ tới một chuyện rất không tốt. Lúc Nặc Phi mang thai hài tử, hắn còn chưa tu luyện Trường Xuân Công, mà từ sau khi tu luyện bản Trường Xuân Công không đầy đủ kia thì bất kể là Hoàng Hậu hay là Diệu Hi, hay là ba mươi tám quý nhân trong hậu cung kia đều không có người nào mang thai.

- Bệ hạ không cần lo lắng, Trường Xuân Đại Đế cũng có dòng dõi, chắc cũng không liên quan quá nhiều đến Trường Xuân Công.

Hoàng Hậu an ủi, chỉ là ngữ khí cũng không quá chắc chắn, dùng hai tay như bạch ngọc sửa sang vạt áo cho Dương Mộc.

Dương Mộc khẽ mỉm cười:

- Hoàng Hậu không cần an ủi trẫm, mấy ngày nữa lại đi tìm những quý nhân kia thử một chút, trẫm không tin chuyện tà môn này.

- Bệ hạ rất có hứng thú đối với các nàng?

Hoàng Hậu bĩu môi, khóe miệng hơi nhếch lên, tràn đầy ghen tuông nói:

- Nô tì không có hài tử, bệ hạ có phải sẽ không sủng ái nô tì hay không.

- Nàng thử nói xem?

Dương Mộc tà tà nở nụ cười, nâng cằm của nàng rồi chế nhạo:

- Trẫm sủng ái cũng ai có một bộ tiêu chuẩn rất nghiêm ngặt, dù cho nàng có là tiểu mỹ nhân xinh xắn, cũng phải xem công phu có tốt hay không.

- Nô tì là cảnh giới Tiên Thiên…

Hoàng Hậu thốt lên, sau đó như là rõ ràng cái gì, đột nhiên dừng lại, hai gò má đỏ bừng.

Dương Mộc che miệng nàng lại:

- Thời gian của trẫm cực kỳ quý giá, chúng ta cần phải nắm chặt, sẽ có nhiều cơ hội tạo người.

Nói xong Dương Mộc liền ôm lấy Hoàng Hậu, trực tiếp đi về tẩm cung.

Phía sau, một đám cung nữ đều cúi đầu lảng tránh, dù sao cảnh như vậy cũng không gặp nhiều trong hậu cung quy định nghiêm ngặt này.

...

Thời gian, cuối cùng đã tiến vào tháng năm.

Lúc này, chính là thời tiết hoàng kim của nông gia, cả Thương Quốc tràn ngập khí thế bận rộn.

Ví dụ như gần đây nhất nông dân Thương Quốc lại được sôi trào một lần.

Ở Quận Nhạc Nguyên và Quận Lâm Thủy, ruộng đất cơ bản đã sớm được xác định, rất nhiều nô lệ sau khi được miễn trừ cũng đã nhận được đất, tùy theo tình hình mà triều đình tuyên bố lệnh giảm thuế.

Trong quá khứ, lần đầu Thương Quốc ban bố tam đại chính lệnh cũng đã miễn trừ thuế thân. Thế nhưng với những gia đình dựa vào đất ruộng để kiếm sống, thì thuế vẫn chiếm hai phần mười.

Thế nhưng Thương Quốc đã ban bố pháp lệnh, bắt đầu từ lúc này Thương Quốc sẽ thi hành thuế nông nghiệp một phần mười.

Chuyện này tương đương với việc, thu nhập của nông dân Thương Quốc lại gia tăng thêm một thành.

Đạo chính lệnh này là do Dương Mộc căn cứ vào tình hình thực tế của Thương Quốc để thi hành.

Bởi vì xét về khoản thuế năm nay mà Thương Quốc thu vào thì tỉ lệ thuế nông nghiệp đã ít đi rất nhiều, bên trong quốc khố chủ yếu là thuế thương mại và thu nhập của ba đại công xưởng thuộc Bộ Công thương.

Cho nên, việc giảm thiểu thuế má là một biện pháp khả thi. Trong lịch sử, triều Hán chỉ cần thuế một phần ba mươi mà vẫn có thể duy trì được, trong những năm hòa bình thì bình thường đều chỉ cần thuế một phần mười hoặc là hai phần mười là có thể chống đỡ cho một quốc gia hoạt động bình thường.

Như dự liệu, sau khi đạo chính lệnh giảm thuế này được ban bố thì không chỉ có bách tính Thương Quốc tràn đầy vui mừng, mà còn lan tới cả dân ngoại lai.

Trong đó, dân ngoại lai chủ yếu đến từ Thịnh Quốc và Động Quốc, một số đến từ Viêm Quốc.

Nói tới Viêm Quốc, hai nước bây giờ đã thành lập một mối quan hệ rất bền vững. Đây cũng là do nhìn thấy con đường thông thương từ Động Quốc đến Thương Quốc cho nên trong lòng ước ao, sau khi tiêu hao lượng sức lực lớn đã mở ra một thương đạo từ Viêm Quốc tới Thương Quốc, ở ven đường xây dựng đầy đủ các loại công trình.

Cứ như vậy, đội buôn các nước ở phía Nam như Tường Quốc, Đường Quốc, Hứa Quốc, Đán Quốc, Trúc Quốc, Long Quốc, thậm chí là Sở Quốc, gần hai mươi đội buôn của các quốc gia đều trực tiếp đi con đường từ Viêm Quốc tiến vào Thương Quốc.

Mấy tháng sau khi thương đạo khai thông, Viêm Quốc dựa vào đó mà kiếm được một năm thuế má.

Viêm Quốc nếm được ngon ngọt, tất nhiên sẽ nỗ lực tăng cường quan hệ với Thương Quốc, thường xuyên phái ra mấy cái sứ đoàn đến thăm hỏi, quan hệ hai nước lúc này nói là như keo như sơn cũng không quá đáng.

- Ồ… Viêm Quốc muốn mua binh khí?

Ngày đó, Dương Mộc đang phê duyệt tấu chương, là quốc thư từ Viêm Quốc được Bộ Ngoại giao trình lên.

Trên quốc thư có nói, Viêm Quốc đồng ý dùng một trăm vạn lượng bạc thu mua mười vạn trường mâu và một ngàn chuôi thép để luyện đao cụ của Thương Quốc, tất cả dùng để trang bị cho quân đội bổn quốc, chống đỡ uy hiếp đến từ phía Nam.

Dương Mộc vung bút lên phê chuẩn một cái.

Hiện nay, loại binh khí được rèn ra theo phương pháp của Thương Quốc đang là món hàng mà các quốc gia phải tranh nhau, đến hiện tại cũng mới chỉ bán ra một ít cho Nguyễn Quốc mà thôi.

Bây giờ Viêm Quốc, sau khi được nếm trải ngon ngọt, về kinh tế đã hoàn toàn ỷ lại vào Thương Quốc, nếu như về mặt quân sự cũng ỷ lại một ít, vậy có thể coi như là một tên tiểu đệ.

Đang nghĩ xem kế tiếp nên dùng sách lược gì để giao thiệp với Viêm Quốc, bỗng nhiên Thẩm An vội vàng chạy vào.

- Làm sao mà gấp như thế?

Trên mặt Thẩm An đầy vẻ hoảng loạn:

- Bệ hạ, việc lớn không tốt! Biên cương cấp báo, Động Quốc đã phát động tập kích đối với biên cảnh của ta, đã liên tiếp công chiếm năm thành trì.

- Cái gì?

Dương Mộc kinh hãi, vỗ bàn đứng dậy:

- Ngươi xác định là Động Quốc?

Thẩm An lập tức tránh ra, để cho người báo tin đi vào.

Một phen gặng hỏi mới biết, Động Quốc hưng binh hơn bốn mươi vạn, từ phía tây trực tiếp xâm chiếm Quận Nhạc Nguyên, rồi xâm chiếm toàn bộ phía Tây.

Hiện nay, quân đoàn Thanh Long đang tử thủ thành Nhạc Nguyên.

Dương Mộc nghe xong cũng không dám tin.

Mấy tháng trước, Động Quốc giở trò mờ ám trên mặt mậu dịch, nhưng dù sao vẫn là nhằm vào Thịnh Quốc. Thế nhưng không nghĩ tới, Động Quốc dĩ nhiên lại phát động tập kích với Thương Quốc.

Động Quốc, chẳng lẽ không sợ Thương Quốc trả thù sao?

Phải biết, bây giờ Thương Quốc đã vượt xa quá khứ, nếu như cho thời gian nhất định sẽ phát triển hơn...

Ân?

Bỗng nhiên, Dương Mộc hơi nhướng mày.

Thái tử kia của Động Quốc… lại có tầm nhìn xa như vậy?


Bạn cần đăng nhập để bình luận