Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 305: Đóng Thuyền

Chương 305: Đóng Thuyền

=== oOo ===


Vừa đến biên giới, mới quyết định hạ trại thì một vài Đại tướng kỵ binh đã sục sôi xin đánh.

- Đại Tướng quân, xin hãy lập tức xuất chiến.

- Tiêu diệt Thương Quốc! Chiếm lấy đất Thương!

- Quân Tấn tất thắng!

Trâu Cát bó tay toàn tập, chỉ đành phải tự mình ra mặt, tỏ ý yêu cầu tất cả mọi người phải bình tĩnh, nói:

- Chư vị an tâm, không cần nóng nảy. Quân ta đường xá xa xôi mà đến, trước tiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chắc hẳn Uông Chấp đại nhân cũng có sách lược như vậy.

- Lối đánh như vậy, đến năm nào tháng nào mới diệt được quân Thương!

Một tên Tướng quân không phục nói.

- Ta cũng nghĩ vậy! Bệ hạ lệnh chúng ta sau khi tiến vào Triệt Quốc, lập tức giao chiến với quân Thương, giải quyết sớm chiến sự nơi đây!

- Nếu không tranh thủ cho kịp thời cơ, vậy thì trăm vạn đại quân như chúng ta xuôi Nam có ích lợi gì!

Các Tướng quân lập tức ồn ào theo.

- Bình tĩnh, đừng nóng vội!

Trong lòng Trâu Cát cũng đang bế tắc. Ở trong phẩm gia quân quan của Tấn Quốc, trên Vạn nhân tướng chính là Thượng Tướng quân, trên Thượng Tướng quân chính là Đại tướng quân.

Trước mắt, những người kêu la ở đây ít nhất đều là cấp bậc Vạn nhân tướng, tâm tình tiến công tăng vọt.

- Đại Tướng quân, bình tình không nóng vội cũng được. Nhưng ngài dù sao cũng phải nói ra chiến lược như thế nào, các tướng sĩ ai ai cũng sốt ruột, không có lời nói thỏa đáng thì sẽ không tốt.

Một tên Thượng Tướng quân nói.

Trâu Cát hừ lạnh một tiếng, quát lên:

- Chư vị, đại sự quốc gia, bản tướng cũng sẽ không nói đùa. Nếu nhận lệnh vua, nhất định phải chịu trách nhiệm. Nếu bị đánh bại, ai tới gánh vác? Ah! Ngươi dám? Ngươi dám? Ai cũng không dám! Bây giờ là bản tướng làm chỉ huy, các người nếu muốn quay về thì có thể lên tiếng.

Sau khi nói ra lời hung ác, các tướng lãnh nhất thời dịu xuống.

Dẫu sao, đây là một nhánh đội quân được chắp vá tạm thời, trên trăm vạn tướng sĩ cũng chỉ nhận biết tướng lãnh bên trên mình. Mà bọn họ vốn là một người đứng đầu cả một đội quân, giờ lại phải nghe người khác điều khiển.

Không thể không nói, quân kỷ quân Tấn rất nghiêm, tìm được nước có kỷ luật khắt khe như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trâu Cát nói ra những lời này, chư tướng nhất thời đều yên lặng.

Dĩ nhiên, trong này cũng có một phần nguyên nhân là do Trâu Cát là tâm phúc của hoàng đế. Khi hắn nói ra lời như vậy, các tướng lãnh nhất thời yên lặng lại. Dù sao, nếu nói về người hiểu rõ tính tình hoàng đế, Trâu Cát nói thứ hai, ai còn dám nói thứ nhất?

Cũng không ai nguyện ý liều lĩnh đi mạo hiểm tính mạng của mình.

- Đợi đến khi ba mươi vạn đại quân Triệt Quốc đến tụ họp, sẽ tiến hành giáp công chính diện.

Trâu Cát thở dài một hơi:

- Dù sao, lần này Triệt Quốc chắc hẳn sẽ không dám bàng quan. Một trăm ba mươi vạn đại quân cùng xuất chiến, cũng không tin không thể làm gì bốn mươi vạn quân Thương kia.

- Đại Tướng quân nói thật đúng!

Trong lúc nhất thời, chư vị tướng quân cùng hô lên đồng ý. Mặc dù trong lòng ít người cảm thấy không phục, nhưng mà cũng không thể làm gì.

Dẫu sao, có thể ngồi vào vị trí Vạn nhân tướng này, cũng không phải là ngu ngốc, bây giờ tạm thời chỉ có thể làm như vậy.

Sông Phổ rộng hơn trăm dặm, trải dài đến Tấn Quốc, hai bờ sông là đồi núi chập chùng và núi rừng lưa thưa.

Trâu Cát cho dựng đại doanh cách nơi này không xa, bên cạnh chính là sông lớn cuồn cuộn.

Qua năm sáu ngày, trong lòng Trâu Cát đã có chút thấp thỏm, tránh giao chiến không phải là biện pháp. Không kể đến lòng quân như thế nào, chỉ tính lương thảo tiêu hao mỗi ngày cũng là một vấn đề lớn. Tin tức này nếu truyền đến tai hoàng đế bệ hạ, vậy thì tương đương với việc cái mạng của Trâu Cát hắn cũng không giữ nổi.

- Thương Quốc hai ngày nay, có gì thay đổi không?

Trong sự lo lắng, Trâu Cát gọi thống lĩnh thám báo tới, hỏi

Mấy thống lĩnh thám báo lắc đầu một cái.

Bỗng nhiên, thống lĩnh thám báo nói:

- Có điều ở bên kia sông, bọn họ tựa hồ đang chặt cây cối chế tạo thứ gì đó.

- Là máy bắn đá sao?

Trâu Cát liền vội vàng hỏi. Nếu nói đến việc chỉ huy trên chiến trường thì hắn thật sự không có kinh nghiệm gì, nhưng mà quân Thương có lợi khí gì đó, hắn đều vô cùng rõ ràng.

- Máy bắn đá?

Mấy tên thám báo nhìn nhau một cái, nói:

- Sông lớn khó qua, máy bắn đá hiện có của quân Thương sẽ rất khó vượt qua, làm sao lại chế tạo mới?

- Cũng đúng!

Trâu Cát gật đầu một cái, nói:

- Các ngươi lại đi thăm dò, cần phải tìm hiểu rõ việc này!

- Vâng!

Sau khi thám báo đi, Trâu Cát bắt đầu đi lại suy nghĩ. Trong lòng thầm suy tư, có phải mình đã phóng đại vấn đề rồi hay không?

Chẳng lẽ, do nghiên cứu quân Thương quá lâu, nên quá cảnh giác?

Hai ngày sau, Tuân Ngô đã tới doanh trại.

Hóa ra, trước đó hắn đã viết một bức thư đưa đến doanh trại đại quân của Uông Chấp, mời Tuân Ngô tới, lời nói khẩn thiết, nói mình kinh nghiệm chưa đủ, hy vọng Tuân Ngô có thể tới tương trợ.

Nếu như không phải Tuân Ngô hiểu quá rõ về con người này, thiếu chút nữa thì đã bị những lời nói này của hắn làm cho cảm động.

Có điều, trong lòng Tuân Ngô vốn đã có chút bất an, cảm thấy không yên lòng, vì vậy quyết định lên đường ngay trong đêm.

Lần này, Trâu Cát dường như đã tìm được người tâm phúc, trong lòng cảm thấy rất ung dung.

- Nếu như đoán không lầm, quân Thương đang đóng thuyền.

- Đóng thuyền?

Hai mắt Trâu Cát sáng lên, nhất thời vỗ đầu một cái, cáu giận nói:

- Ngươi nhìn ta này, quan tâm quá sẽ bị loạn, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu. Vẫn là Tuân tướng quân lợi hại, chỉ nhìn qua đã hiểu bước đi kế tiếp của quân địch.

Trên mặt Tuân Ngô không cảm xúc. Dưới cái nhìn của hắn, cái này vốn là một chuyện dễ hiểu, Trâu Cát ngày thường nói rõ ràng mạch lạc, nhưng lại không nghĩ tới, cũng chỉ là một người lý luận suông.

Không chỉ có như vậy, đạo lý này rất nhiều tướng lãnh cũng có thể nghĩ thông, nhưng mà Trâu Cát vẫn còn đang trong mộng, hiển nhiên không phải là nhân duyên không được, mà là không quen làm Thống soái.

Đột nhiên, Tuân Ngô cảm thấy trong lòng có chút vui mừng vì chính mình đến đây. Bằng không, tánh mạng của hơn trăm vạn tướng sĩ coi như phải bỏ lại ở chỗ này.

...

Đại doanh của quân đoàn Thanh Long.

Đúng như Tuân Ngô nói, cả đại quân đang khẩn trương bí mật đóng thuyền.

Vì thế, còn điều tới rất nhiều thợ thủ công của Công Bộ đến hướng dẫn.

Suy cho cùng, thuyền để quân lính qua sông cũng không cần là thuyền lớn, chỉ cần thuyền nhỏ chứa được mấy chục người là được.

Tiến hành như vậy đã gần mười ngày.

Bởi vì lo lắng khi thả thuyền xuống dưới nước sẽ bị quân địch phá hủy, hơn nữa cũng làm cho bờ bên kia sớm đề phòng, cho nên vẫn luôn chế tạo trên mặt đất.

Lúc này, trong tay Vệ Trung Toàn cầm một thanh kiếm dài, chỉ thẳng vào quân trại của Tấn Quốc trên bản đồ, nói:

- Quân ta chia làm bốn đội, tiền trạm một quân, phân hai nhóm qua sông. Một khi chiếm được bờ bên kia, sẽ do Kỳ Lân Quân đi đầu, sau đó sẽ là nỏ thủ của đội chiến giới đuổi theo, vững vàng chiếm cứ một vị trí, xây dựng phòng tuyến cho quân đội phía sau, các đội còn lại theo thứ tự tiến lên.

- Đã rõ!

Vệ Trung Toàn vẽ một vòng tròn trên bản đồ, nói:

- Lối đánh như vậy, còn có ai thắc mắc gì không?

- Phương pháp Đại Nguyên soái mưu tính rất đúng, ta không có ý kiến.

Mấy viên Đại tướng đồng thanh nói.

Vệ Trung Toàn vung tay lên:

- Được! Mọi người trở lại doanh trại, giờ Dần ba khắc đồng thời phát động qua sông!

Các tướng quân tuân lệnh, từng người lập tức phi ngựa trở lại doanh trại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận